Shot 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những con sông sẽ đi về đâu nếu không hòa vào biển?
Những cơn gió sẽ đi về đâu nếu không quyện vào không gian?
Những đám mây sẽ đi về đâu nếu không tan vào cơn mưa tầm tã?
Và tình yêu sẽ đi về đâu, nếu những kẻ yêu nhau không có chốn để về?

Tôi biết ba con người, ba kẻ đang sống trong tình yêu, và cũng đang chết trong tình yêu. Tôi biết họ trong một chiều mưa buồn đầu hạ, khi cả bốn chúng tôi chỉ vừa bước chân vào giảng đường đại học, khi chúng tôi chỉ vừa kịp bỏ rơi màu áo trắng tinh khiết của quãng đời học sinh để đến với một cuộc sống mới, độc lập và cô đơn hơn. Tôi còn nhớ như in khung cảnh ngày hôm đó, dưới gốc cây rẽ quạt, trong tiếng chuông tháp Vọng Khuê ngân dài, bốn con người, bốn cuộc đời, bốn mảnh thế giới rời rạc gặp nhau như một định mệnh trớ trêu. Một Cô Đơn, một Lạnh Lùng, một Sợ Hãi, và một Thơ Ngây.

Thơ Ngây là tôi. Biệt danh này do Cô Đơn đặt. Cậu ta bảo tôi quá khờ khạo trong cái cuộc sống xô bồ thực ảo này. Lạnh Lùng thường hay vuốt má tôi và thở dài. Sợ Hãi cười, dang tay ôm tôi vào lòng và hứa rằng sẽ không bao giờ buông tôi ra nữa, sẽ bảo vệ tôi suốt đời. Tôi đã tin.

Cô Đơn là một anh chàng kì lạ. Anh ta ghét tất cả mọi người trên thế gian này trừ ba kẻ còn lại chúng tôi. Anh ta thích nhuộm tóc bạch kim và mặc những bộ trang phục lập dị trên người, nhưng tôi vô tình biết được bộ quần áo mà Cô Đơn thích nhất chỉ độc có hai màu đen trắng. Cô Đơn ít khi cười, mà mỗi nụ cười của anh ta đều nhuốm mùi cay đắng. Tôi hỏi tại sao. Cô Đơn im lặng, Lạnh Lùng nhìn đi nơi khác, Sợ Hãi nắm chặt tay thành nắm đấm, ngước mắt lên trời, mắt đỏ hoe. Sau này, Cô Đơn cười nhiều hơn với tôi, và chỉ với tôi.

Lạnh Lùng đẹp, đẹp đến mức khiến người ta thẫn thờ. Lạnh Lùng giàu có, giàu đến độ khiến người ta sợ hãi. Lạnh Lùng vô cảm, vô cảm đến nhẫn tâm. Tôi có lần nhìn thấy Lạnh Lùng đạp chết một con chim non nớt bị rớt khỏi cành. Tôi bật khóc nức nở trong vòng tay Sợ Hãi, trong khi Cô Đơn lặng lẽ mang xác nó đi. Lạnh Lùng chỉ đơn thuần nói: "Dù sao cũng không thể sống được". Đôi mắt đen đằng sau mái tóc lòa xòa khiến cho người ta có cảm giác như cả một vũ trụ sâu thăm thẳm.

Sợ Hãi lúc nào cũng cười. Lúc đầu tôi gọi anh là Hạnh Phúc, vì tôi đã từng tin rằng anh là người hạnh phúc nhất trong số bốn chúng tôi. Nhưng tôi quá vô tâm để nhận ra trong mỗi tiếng cười của anh là một chút gì đó ngượng ngập, một chút gì đó rất phập phồng, lo âu. Sợ Hãi hay nói về tương lai của chúng tôi. Anh bảo, anh sẽ trở thành một vận động viên kiếm thuật, Cô Đơn là nhà thiết kế thời trang, Lạnh Lùng đương nhiên sẽ thừa kế công ty gia đình. Còn tôi, cô bé ngốc, sẽ là vợ của một trong ba người ấy. Tôi ngây ngô đỏ mặt. Cô Đơn nhìn xa xăm. Lạnh Lùng nhếnh mép. Còn Sợ Hãi vẫn cười. Nụ cười ấy, đến bây giờ tôi vẫn sợ.

Chúng tôi cùng nhau đi qua những con đường bình lặng rợp bóng những cây rẽ quạt trong suốt năm đầu đại học, trở thành nhóm sinh viên lặng lẽ mà nổi tiếng nhất của ngôi trường này. Cũng có nhiều lý do để người ta chú ý đến chúng tôi. Là vẻ đẹp của Lạnh Lùng, là sự lập dị của Cô Đơn, là nụ cười tỏa nắng của Sợ Hãi, mà thậm chí cũng có thể vì sự tầm thường giữa những kẻ khác thường này của tôi. Nhưng chủ yếu là vì chúng tôi quá biệt lập với phần còn lại của thế giới. Trong mắt tôi, ngoài ba người ấy ra, thế giới này chỉ còn lại những mảng màu xám buồn tẻ và rời rạc. Tôi tin rằng cả Cô Đơn, Lạnh Lùng, và Sợ Hãi cũng cùng cảm giác ấy. Chúng tôi, sinh ra để là của nhau. 

Hay ít nhất là tôi đã tin là vậy. Tôi, như đúng cái tên của mình, đã quá ngây thơ.

Tôi biết chuyện đời của Cô Đơn vào một sáng đẹp trời mùa thu đầu năm hai, khi mà Lạnh Lùng đang đi nước ngoài vài ngày để gặp đối tác của gia đình và Sợ Hãi thì đi đâu mất tăm mất tích gần cả tuần. Tôi theo Cô Đơn đi lên những bậc cầu thang dài dằng dặc ở tháp Vọng Khuê trong cái rét của đông đang về, khi những tiếng chuông sáng ngân đều và bên nụ cười ấm áp của Cô Đơn. Một trong những nụ cười thật sự hiếm hoi của Cô Đơn mà tôi nhớ được.

- Anh yêu em.

Cô đơn nói, bình thản, nhẹ như gió, thoáng qua tai tôi như một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng. Tôi ngây người ra nhìn anh, không biết những gì mình nghe là thật hay không. Cô Đơn không nhìn tôi. Anh nhìn ánh bình minh đang lên bằng một đôi mắt đau đớn, như thể những tia nắng yên bình ấy đang cứa từng nhát vào cơ thể mỏng manh của anh.

- Anh yêu em. Nhưng anh không dám ở bên em. Cuộc đời anh đã là một bi kịch rồi. Sự ngây thơ của em có thể sẽ giết chết anh mất.

Cô Đơn lại cười. Tôi ngửi thấy đâu đó trong nụ cười ấy một mùi tanh tưởi và hoen ố. Là mùi của cuộc đời anh. Cuộc đời mà anh khinh. Cuộc đời mà Lạnh Lùng và Sợ Hãi không bao giờ muốn tôi biết tới. Cuộc đời mà tôi không bao giờ có thể tưởng tượng ra nổi. Cuộc đời của một mĩ nhân.

- Anh đẹp, đẹp một cách kì lạ so với một thằng con trai, có lẽ vì anh giống mẹ. Mẹ anh từng nói, rồi đời anh cũng sẽ chìm nổi như bà, nhưng anh đã không tin. Năm anh 14 tuổi, mẹ anh mất. Bà để lại cho anh không chỉ là nỗi đau vô bờ, mà còn gửi lại anh một ông cha khốn nạn chỉ biết đến rượu chè và gái gú. Anh bắt đầu làm thêm hết việc này đến việc khác chỉ đủ để nuôi ông ta và duy trì chuyện học, nhưng đối với ông ta, thế là không đủ. Ông ta cần tiền cho những thú vui bẩn thỉu. Đến khi anh không đưa đủ tiền, ông ta đã lợi dụng anh theo cách khác... Lợi dụng cơ thể anh.

Môi tôi mặn chát. Mặt của Cô Đơn vẫn bình thản. Anh kể với một chất giọng đều và đơn điệu như thể đó là tiếng phát ra từ một chiếc máy đếm, chứ không phải của một con người.

- Họ đến, rồi đi, với giá cả mà chỉ cha anh mới biết. Anh bị buộc phải bỏ học, bị nhốt trong phòng và chỉ có thể chờ cho những kẻ ấy đến, rồi lại khóc thét van xin họ ra đi. Có những lúc tưởng chừng như không thể chịu đựng nổi, muốn chết đi cho rồi, nhưng lại không dám. Năm đó anh chỉ là một thằng nhóc mềm yếu và ngu ngốc 15 tuổi mà thôi. Chứ nếu là bây giờ...

Cô Đơn quay sang mỉm cười nhìn vẻ mặt sửng sốt của tôi. Anh kéo tôi lại, ôm chặt tôi vào lòng. Tôi cảm thấy chân mình không còn đứng trên mặt đất nữa. Anh, và quá khứ của anh. Những điều đó, có thể là thật sao? Tôi không biết được cảm xúc của mình nữa, nó hỗn độn giữa những ngỡ ngàng và xót xa.

- Anh trốn, và đi học lại. Anh từng nuôi ý định trả thù, nhưng lại thôi. Coi như đó là cái nợ ruột thịt mà anh trả cho ông ta. Dù sao thì, cho dù anh muốn trả thù đến mức nào thì cũng đâu thể cứ muốn giết là giết được. Phải không em?

Cô Đơn xoa xoa má tôi, nơi mà những giọt nước mắt cứ đua nhau rơi xuống. Một chút sợ hãi, một chút hốt hoảng và cả ngàn nỗi đau thương. Cô Đơn của tôi đã từng phải chịu đựng những điều ấy hay sao?

- Rồi anh gặp Lạnh Lùng và Sợ Hãi. Họ bảo bọc và che chở cho anh. Anh lại sống, như một người bình thường, giữa những người bạn tốt và dưới một mái nhà có sự yêu thương. Nhưng rồi anh gặp em. Em, Ngây Thơ à, thật sự rất ngốc nghếch và đáng sợ, em có biết không? Sự thơ ngây của em khiến anh run sợ và đau đớn, nhất là khi em cứ nhìn anh bằng đôi mắt trong veo ấy. Nó khiến anh thấy mình dơ bẩn...

Tôi òa lên khóc. Mít ướt, ừ, anh vẫn nói thế về tôi, chẳng phải sao? Tôi khóc vì tôi thương Cô Đơn. Tôi khóc vì tôi đau nỗi đau của Cô Đơn. Và tôi khóc vì sự vô tâm của mình.

- Ngốc. Khóc gì cô bé ngốc của anh. Sợ Hãi sẽ giết chết anh nếu thấy anh làm em khóc như thế này mất. Thôi nào, ngoan, mọi chuyện chẳng phải qua hết rồi sao?
- Nhưng... – Tôi nấc lên nghẹn ngào.
- Anh kể cho em không phải để em khóc. Anh chỉ là không muốn giấu giếm em bất cứ điều gì. Em có quyền được biết. Em cần được biết. Nếu mà em thấy anh không đáng để em quen biết, chúng ta...

Cô Đơn không nói được hết câu. Tôi chặn lại những lời đau lòng ấy bằng nụ hôn đầu của mình. Lúc ấy, tôi tin rằng mình đã yêu.

Trên gác chuông của tháp Vọng Khuê, tôi và Cô Đơn, cùng thề nguyện sẽ yêu nhau và che chở cho nhau cho đến hết cuộc đời. Một lời hứa mà chỉ có một bên thành khẩn đến khờ khạo. Kẻ còn lại, là lừa dối, là chạy trốn, là tự làm tổn thương lẫn nhau.

Tôi và Cô Đơn yêu nhau trong im lặng được một năm. Chúng tôi không nói về quá khứ của anh. Chúng tôi cũng không hẹn hò, ngoại trừ những lúc có cả bốn người. Lạnh Lùng và Sợ Hãi không biết gì về chuyện này, và nhiều khi Sợ Hãi vẫn vô tư ôm hay hôn lên má tôi trước mặt Cô Đơn. Cô Đơn không ghen. Anh đôi khi khiến tôi cảm thấy mơ hồ về tình cảm của mình. Ngoại trừ những lúc chúng tôi lén lúc nắm tay nhau đằng sau hai người kia, thì có vẻ như cả hai không hề có gì khác biệt so với lúc trước. Đôi lúc, trong vòng tay của Sợ Hãi, tôi quên mất mình đang yêu Cô Đơn.

Tôi hoàn toàn quên mất tình yêu đó trong một buổi trưa đầy nắng của mùa xuân. Là hội trại xuân của trường, ngày mà mọi người cùng nhau diện những bộ quần áo xinh đẹp và cùng nhau chụp những bức ảnh kỉ niệm quý giá của một thời đại học. Bốn chúng tôi không có thời gian để làm những điều đó. Cô Đơn và Lạnh Lùng phải dự đại hội sinh viên tiêu biểu. Còn Sợ Hãi thì đi thi đấu kiếm thuật. Tôi không phải làm gì, lặng lẽ ngồi trên hàng ghế khán giả nhìn Sợ Hãi, hòa vào đám đông bình thường, tận hưởng một ngày không phải là bông hoa dại ở giữa ba thanh gươm quý. Tôi ngồi nhìn Sợ Hãi.

Sợ Hãi không đẹp như Lạnh Lùng, cũng không quyến rũ như Cô Đơn. Nếu phải dùng từ nào để miêu tả, tôi nghĩ từ "nam tính" là phù hợp với anh nhất. Đôi tay mạnh mẽ một cách khéo léo, khuôn mặt cương nghị, và đôi mắt hút hồn, trên sân thi đấu, anh như một vũ công đang biểu diễn bài múa của mình một cách xuất sắc. Trong ba người, Sợ Hãi là người có nhiều cô theo đuổi nhất, bây giờ tôi đã hiểu tại sao.

Một nhát đâm lạnh lùng, cánh tay của Sợ Hãi giơ lên, tiếng reo hò vang dội khắp cả gian phòng. Chiến thắng luôn dành cho người giỏi nhất. Tôi mỉm cười, lẻn ra khỏi đám đông đang hò reo và tiếng về phía cửa. Giọng Sợ Hãi vang lên lẫn trong tiếng thở, đầy nam tính:

- Ngây Thơ!!!

Tôi giật mình quay lại. Anh đang kêu tôi băng biệt danh ngay trước toàn thể mọi người. Thì ra, anh đã nhận ra kẻ tầm thường đang cố lẫn vào đám đông là tôi.

- Ngây Thơ! – Anh vừa nói vừa thở sau màn thi đấu, giọng vô cùng phấn khích – Anh thắng rồi. Làm bạn gái anh nhé!

Tôi ngớ người đứng lặng trong tiếng hét vang trời. Màn tỏ tình công khai ấy, nhiều năm sau vẫn được sinh viên trường tôi nhắc tới như một biểu tượng của sự lãng mạn. Tôi đứng chôn chân tại nơi mình vẫn đứng. Trong khoảng khắc đó, tôi như quên đi cả Cô Đơn, quên cả nụ cười đau buồn của anh ấy. Tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt cương nghị đầy hứng khởi của Sợ Hãi. Không hiểu tại sao, tôi thấy mình gật đầu. Tất cả những gì tôi nhớ được sau đó là vòng tay rắn chắc của Sợ hãi và đôi môi ấm nóng của anh ấy. Chúng tôi, những kẻ nổi tiếng lạnh lùng lại cùng nhau thể hiện tình yêu trước mặt toàn thể mọi người, như thể đó là một điều bình thường nhất trên thế gian này, và như thể chúng tôi đã làm như thế rất lâu rồi, như thể đó là một điều vô cùng quen thuộc.

Tôi theo Sợ Hãi đến dưới chân tháp Vọng Khuê. Tiếng chuông giữa trưa đưa tôi về thực tại. Tôi nhớ đến Cô Đơn, và tôi nhớ đến tình yêu của tôi. Một cảm giác tội lỗi ùa về khiến trái tim tôi đau đớn. Tôi không hẳn là yêu Cô Đơn. Tôi thương anh ấy. Nhưng tôi cũng không yêu Sợ Hãi. Tôi chỉ làm theo những gì đám đông bảo khi mà tôi mất khả năng nhận thức tình hình. Tôi, kẻ lừa dối, ngu ngốc.

- Anh cần nói cho em một chuyện.

Giọng Sợ Hãi trầm xuống. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, nơi đang chất chứa đầy sự hoang mang. Tôi lẫn trốn ánh mắt ấy của anh, không hiểu vì sao.

- Em biết chuyện của Cô Đơn rồi, đúng không?

Tôi giật mình khi nghe thấy tên của Cô Đơn. Tôi sỉ vả chính mình và lay hoay như một con thú bị đánh bẫy mà không tìm ra lối thoát. Không ai đánh bẫy tôi, mà chính tôi đang kẹt trong cái lưới ngu ngốc mà sự tham lam của chính mình dệt ra.

- Cha cậu ấy, ờ... – Sợ Hãi ngập ngừng – không phải là con người. Anh không thể chấp nhận. Anh thật sự không thể.

Sợ Hãi ôm chầm lấy tôi. Không phải theo kiểu bảo bọc mà anh thường làm, mà là cái ôm đầy sự mệt mỏi và lo lắng. Anh đang cần tôi làm điểm tựa, cho dù chính tôi đây cũng đang mất thăng bằng.

- Anh đã giết ông ta!

Giọng Sợ Hãi đanh lại. Tôi im lặng. Như thể mọi tế bào thần kinh đã đóng băng, tôi không thể hiểu được câu nói của anh. "Giết ông ta", "giết ông ta", "giết ông ta", "giết ông ta", "giết ông ta",... cụm từ ấy cứ chao qua chao lại trong đầu tôi như một chiếc xích đu. Tôi thẫn thờ. Giết chết một con người ư?

- Anh không bao giờ hối hận vì điều đó. Không bao giờ. Nếu anh không làm như vậy, Cô Đơn sẽ mãi mãi không bao giờ có thể trốn được. Anh đã quá giận, anh không thể kiểm soát được. Anh thật sự không thể tha thứ cho kẻ đã làm hại bạn bè anh như thế.

Người Sợ Hãi rung lên. Anh khóc. Không nức nở, không ồn ào, chỉ đơn thuần là những giọt nước mắt chảy xuống trên vai tôi. Tôi rùng mình tưởng tượng đến đôi tay anh đầy máu, những giọt máu có cùng huyết thống với Cô Đơn.

- Anh không phải là người tốt. Anh không muốn lừa dối em. Anh thật sự yêu em. Anh...

Giọng Sợ Hãi run rẩy vang lên bên tai tôi. Một lần nữa, tôi quên mất Cô Đơn mà chìm trong vòng tay của Sợ Hãi. Không hiểu sao tôi lại có cảm giác việc giết kẻ đàn ông kinh tởm ấy không đáng là gì cả. Chỉ là kết liễu một kẻ không đáng tồn tại. "Giết người", cụm từ này trở nên không đáng sợ nữa trong tâm trí tôi.

- Ngây Thơ, anh biết hồi nãy em chưa suy nghĩ kĩ. Anh cho em cơ hội suy nghĩ lại. Loại người như anh, không đáng để yêu, không xứng để yêu. Anh thậm chí vẫn đang lẫn trốn pháp luật. Anh không thể bảo vệ cho em.

- Em sẽ bảo vệ anh.

Tôi trả lời. Bộc phát, không suy nghĩ. Tôi không nhận lời yêu anh. Tôi chỉ hứa là sẽ bên anh, chăm sóc anh, bất cứ khi nào anh cần, bất cứ khi nào anh cảm thấy sợ hãi và mệt mỏi. Tôi sẽ luôn ở đấy, bên anh. Sợ Hãi nhìn tôi, đôi mắt anh ẩn chứa điều gì đó mà tôi không thể cảm nhận được.

Chuyện chúng tôi nhanh chóng đến tai của Cô Đơn và Lạnh Lùng. Cô Đơn cười, không nói gì, vẫn lặng lẽ nắm tay tôi khi hai người kia không nhìn thấy. Tôi hỏi anh tại sao anh có thể bình thản như vậy.

- Em có quyền lựa chọn một người tốt hơn anh, nhưng em đã không chọn. Anh biết điều đó. Còn anh, anh vẫn luôn yêu em.

Tôi im lặng trước câu nói của anh, cảm thấy vô cùng tội lỗi. Anh yêu tôi, còn tôi yêu ai?

Lạnh Lùng mở cửa sổ, hít thở cái mùi hoa cỏ trong gió xuân. Bốn chúng tôi, vẫn đang ở bên nhau, vẫn luôn ở bên nhau. Thế là được rồi.

Năm ba lại trôi qua trong yên bình. Chuyện của tôi và Sợ Hãi dần trôi vào quên lãng. Chúng tôi lại bù đầu vào bài vở và những chuyến thực tập ngắn ngày. Thời gian bốn đứa bên nhau ít dần. Tôi, lại dần dần cảm thấy cô đơn. Cảm nhận đôi mắt nồng nàn của Sợ Hãi và đôi mắt dịu dàng của Cô Đơn chỉ khiến tôi mệt mỏi. Đôi lúc, tôi muốn tan biến đi, thoát khỏi chuyện tình này.

Điều đó cuối cùng cũng trở thành hiện thực khi những cơn gió lạnh buốt của mùa đông về. Giữa năm tư, chúng tôi lần lượt đi thực tập. Vô tình, tôi và Lạnh Lùng đến cùng một công ty.

Tôi đến công ty với bộ váy công sở, lúng túng vì vẻ ngoài có vẻ hở hang của mình. Suốt hai mươi mấy năm sống trên đời, tôi chưa bao giờ mặc váy, điều này khiến tôi có phần bối rối và ngại ngùng. Lạnh Lùng nhìn tôi thờ ơ. Ngày hôm sau, anh mang đến cho tôi một bộ đồ công sở kín đáo và sang trọng. Đôi mắt anh hững hờ:

- Đừng bao giờ sống trong vỏ bọc không phải là mình.

Lạnh Lùng hơn tôi ba tuổi. Anh đi du học ba năm trước khi vào đại học. Anh trưởng thành hơn tôi rất nhiều. Chỉ trong tuần đầu tiên đi thực tập, anh đã làm quen được hết mọi người trong công ty. Tôi chập chững theo anh, không khỏi cảm thấy áp lực và bối rối.

- Em nên tập cách làm quen với những người có lợi cho mình. Họ không phải là bạn, họ là người để cho em lợi dụng. Nên nhớ, tài năng trong xã hội này không quan trọng bằng mối quan hệ đâu.

Tôi cười, đương nhiên là tôi biết. Nhưng anh không cảm thấy quá mâu thuẫn với chính mình sao? Chính anh bảo tôi phải sống là chính mình cơ mà. Tôi không phải loại người thích nịnh hót người khác. Anh chịu, không thể, hoặc không thèm cãi lại tôi. Dẫu sao thì tôi cũng không thích làm bên lĩnh vực kinh tế. Tôi chỉ muốn một cuộc sống yên bình, thật yên bình.

- Em và Cô Đơn đang quen nhau đúng không?

Tôi giật mình nhìn Lạnh Lùng. Mắt anh vẫn dán vào màn hình máy tính.

- Anh chỉ không thích thể hiện cảm xúc, chứ không phải là thờ ơ. Chuyện em và Cô Đơn, cũng như chuyện em và Sợ Hãi, anh đều biết. Thậm chí cả việc em đang mệt mỏi như thế nào nữa.

Tôi im lặng, không phản đối, cũng không thừa nhận. Anh đã ngừng đánh máy. Đôi mắt anh buông hờ ở nơi nào đó xa xăm.

- Nếu mệt như thế, sao không quên đi?
- Làm sao? – Tôi hỏi.
- Quên họ đi, chỉ cần nhớ đến anh thôi. Trong những ngày tháng thực tập này, chỉ trong những ngày này thôi, hãy quên hết họ đi. Chỉ nghĩ đến anh thôi.
- Đừng giỡn. – Tôi cười, lòng cảm thấy như bị anh khinh bỉ, rằng tôi là kẻ có thể chuyền tay từ hết người này sang người khác.
- Anh yêu em. – Lạnh Lùng quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt anh vẫn là một hồ nước yên lặng, trong khi mắt tôi như có cả một cơn bão dữ dội đang tàn phá. – Anh yêu con người vừa ngây thơ, vừa hời hợt của em. Thật ra, em đâu có yêu ai, kể cả Cô Đơn và Sợ Hãi, đúng không? Vậy hãy cho anh một cơ hội. Anh sẽ làm tim em dao động thật sự, Ngây Thơ à.

Lần đầu tiên tôi cảm nhận được chút gì đó gọi là cảm xúc trong giọng của Lạnh Lùng. Tôi run rẩy đón vòng tay anh, rồi lại bối rối đẩy ra. Tôi... là loại người gì thế này? Sao có thể, làm sao có thể?

- Anh không bảo em làm người yêu anh. Anh chỉ muốn em cho anh một cơ hội, cũng như cho em một cơ hội. Chỉ cần ở bên nhau thôi. Anh thật muốn biết, trong đáy lòng em, có chút nào là để dành cho anh. Anh cũng muốn cho em biết, cảm giác sẽ như thế nào nếu thử bỏ tình cảm của mình lại. Tình cảm, đôi khi lại là những dây xích nặng nề trói buộc con người ta. Anh muốn cho em biết được cảm giác bay lên là như thế nào.

Giọng anh trầm lặng. Tôi hoang mang, một lần nữa. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt anh, cố tìm trong đấy một lý do nào đó để tôi không tin anh, để tôi nghi ngờ, để tôi từ chối. Nhưng sự thật là sau hai năm dài đằng đẳng với hai mối tình tréo ngoe, tôi thật sự muốn từ bỏ tất cả, muốn quên tất cả, đưa mọi thứ trở lại tình trạng ban đầu.

Bằng một cách nào đó, Lạnh Lùng đã thuyết phục được tôi nhận lời. Và lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi bắt đầu hẹn hò. Những cuộc hẹn hò thật sự, của hai người đang muốn thử yêu nhau.

Tôi cùng Lạnh Lùng đến những khu vui chơi, những nơi mà một con người như anh không bao giờ đến. Anh chỉ đơn thuần là ở bên cạnh tôi, dịu dàng và vững chắc đến kì lạ. Tôi luyên thuyên đủ thứ trên đời, trong khi anh chỉ lặng yên hoặc đôi lúc kêu tôi là con nít ngốc. Tôi học dần cách nhìn cảm xúc trên khuôn mặt tưởng chừng như vô cảm của anh, trong khi anh học cách tỏ ra một chút những cảm xúc của mình. Ba tháng bên nhau, tưởng như ba ngày, thật quá ngắn ngủi. Đến khi tôi vô tình nhìn lại, tôi nhận ra mình đã yêu anh mất từ tận lúc nào. Đúng như Lạnh Lùng nói, anh mới là người duy nhất khiến cho trái tim tôi rung động. Thật sự. Không phải là tình thương, mà là tình yêu.

Nhưng, anh thì không yêu tôi. Tôi biết điều đó vào ngày tốt nghiệp. Trong một góc khuất đằng sau dãy lớp học cũ, tôi, kẻ đang say trong niềm hân hoan cực độ, đã vô tình trông thấy Lạnh Lùng và Cô Đơn. 
Hai người họ, đang hôn nhau.
Đang hôn nhau.

Và rồi, nhờ có đôi mắt bối rối của Cô Đơn, đôi mắt lẫn tránh của Lạnh Lùng, và cái gật đầu đau khổ của Sợ Hãi, tôi đã nhận ra tại sao mình lại được gọi là Ngây Thơ, cô bé ngu ngốc đã bị lừa hết từ lần này đến lần khác. Nhận ra rằng trong bốn năm dưới mái trường này, những mối tình đẹp như mơ ấy chỉ là một vở kịch riêng lẻ và độc lập của ba kẻ tàn nhẫn ấy. Nhận ra rằng, tôi chưa bao giờ được yêu, chưa bao giờ là một phần trong thế giới của họ, ba kẻ ngu ngốc đùa giỡn với tình yêu đã cố lấy tôi ra làm bức bình phong ngớ ngẩn mà an toàn. Nhận ra rằng, mình quá ngốc.

Thế giới của tôi sụp đổ.
Quả là rất ngây thơ.

[End shot 1]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro