Chương 1 - Chương của kẻ ngốc - Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự bồng bột và mộng mơ,
Sẽ vượt qua mọi rào cản cùng luật lệ trói buộc
Con đường phía trước có biết bao ghập ghềnh chông gai,
Lòng tự cao sẽ che mờ đôi mắt sáng của bạn
Hừ!
Kẻ ngốc nghếch,
Tự do như những bông hồng trắng nở bung nhưng sẽ chóng tàn
Cứ chờ đi!
Bánh xe số phận bắt đầu quay ngược lại...

Thấm thoát bảy năm trôi qua!
Một buổi sáng trong lành tinh khiết, ánh mặt trời cũng như bảy năm về trước, rừng phong đỏ trở thành nơi cấm địa của trường Phong Lâm. Qua bao nhiêu năm tháng, tảng đá ma thụât đã phủ đầy những dây leo bám chằng chịt, dưới chân là những bụi bồ công anh mọc hoang cao bằng đầu người.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, bụi bồ công anh rung rinh trong gió, những cánh hoa màu trắng theo cơn gió mát lạnh bay cao... bay cao mãi...

Hắt... hắt xì!
Hừ! Cái gì lại làm cho chiếc mũi ít bị dị ứng của đại hiệp ta ngứa ngáy thế nhỉ? Tôi bực mình nhếch nhếch mũi, mắt nhìn xuống đỉnh.
Hử? Hóa ra là một cánh hoa bồ công anh lông trắng muốt. Ở đâu ra cái thứ này vậy?...
Mà ôi trời! Mặc xác hoa với chả hoét, bởi vì... bởi vì mình đabg bị Tam Lão quái cưỡng chế ngồi ở ghế sau ô tô du lịch, đã thế "mõm" còn bị dán miếng băng thấp khớp nữa chứ.
"Ưm ư ử ư ử ư!" Tức thật... miếng băng dính khỉ gió này dán gì mà chặt thế, làm mình muốn mở miệng năn nỉ ỉ ôi Tam Lão Quái mà cũng không xong, gắng lắm mới rên "ư ử" được mấy tiếng vô vọng như mèo hen.
Trời ơi, lẽ nào tôi - Dịch Lâm Hy, mới chỉ mười sáu tuổi đầu, đang thì xuân sắc phơi phới lại " ngỏm " trong tay Tam Lão Quái này sao?
Không được, Dịch đại hiệp ta không phải loại tiểu thơ khuê các, liễu yếu đào tơ, chỉ biết ngoan ngoãn vâng theo lời số phận. Phải tìm cách thoát khỏi đây mới được.
Đúng rồi! Hay ta cứ đấm một cú thật mạnh cho vỡ cửa kính, sau đó phi thân ra khỏi xe như những pha hành động giật gân kiểu gangster Mỹ, rồi lộn vòng đáp xuống đất tư thế cool hết cỡ, sau đó uốn éo đi những bưóc khinh công tuyệt đỉnh. Từ nay ta sẽ một mình dấn thân vào chốn giang hồ...
Hô hô hô! Kế hoạch siêu mĩ mãn! Nhưng... họ trói chặt tay mình như bó giò thế này thì làm ăn gì?
Uynhf... kế hoạch thất bại từ trong trứng nước...
Hừ, các ngươi nghĩ Dịch đại hiệp ta này sẽ bỏ cuộc, giãy giụa chống cự vô ích và giơ tay chịu trói sao?
Nhầm to rồi!
Trong từ điển của ta không hề có từ " bỏ cuộc " nhé. Đầu óc siêu việt như ta thiếu gì cách khác.
Tôi đứng thẳng người lên, trừng mắt nhìn tên đô con ngồi trên ghế lái...
Xẹt xẹt xẹt! Mắt rực lửa căm hờn... chuẩn bị xuất chưởng lần mộ!
Xẹt xẹt xẹt! Nhắm trúng mục tiêu... Chuẩn bị xuất chưởng lần hai!
"Lâm Hy thiết thần công"... phónggggg!!!
Kéttttt! Kétttttt!
Ối oái oái! Đau... đau quá má ơi! Chết con rồi!
Gã A Phúc cà chớn đang yên lành tự dưng lại phanh gấp, làm đầu tôi va luôn vào cửa kính xe, đah đến trào nước mắt.
Grừ! A Phúc, ngươi nghĩ mình đang đóng phim Fast and furious chắc? Đừng giỡn mặt người khác thế chứ!
Soạt soạt soạt!...
Đúng lúc tôi đang lầm bầm chửi rủa thì cánh xe bị kéo bật ra. Không biết mấy gã đô con đeo kính râm, mặc quần áo đen kịt từ đầu đến chân từ đâu nhảy xổ đến, rồi xếp ngay ngắn thành hai hàng, cung kính gập người, cùng đồng thanh hướng về phía trong xe: "Xin mời... Đại ca!"
Một trong Tam Lão Quái bắt cóc tôi chính là Dịch Chí Khiêm, đầu tóc bóng bẩy, miệng phì phèo điếu xì gà, mặc áo khoác ngoài màu đen bay phần phật, choàng khăn trắng dài liêu xiêu ra khỏi xe.
Nếu không nhìn thấy vết sẹo trên trán do hồi bé tôi cào cấu thì suýt nữa tôi không nhận ra papa của mình.
"Nào... Đưa nó ra đây!" Papa nhướng cao đôi lông mày, đưa tay ra hiệu.
"Vâng!" A phúc tất tưởi chạy tới trước mặt tôi. Đôi tay rắn chắc nịch như càng cua bể của hắn kẹp chặt lấy tay tôi, muốn "mời" tôi xuống xe.
"Hừ hừ! Buông ra! Buông ra!" Sau khi được bỏ bịt miệng, tôi tranh thủ la lối om sòm. Mọi người xung quanh đang nhốn nha nhốn nháo, bỗng như chiếc máy bị nhấn phím dừng tạm thời, nín thở rồi ngây người như phỗng.
"Đừng mà! Đừng mà! Con có chết cũng không đi đâu! Cứu với! Bớ làng nước ơi!"
"Ôi! Lâm Hy bé nhỏ... cục cưng của mẹ! Số phận đã an bài rồi!" Mama đột nhiên thò nửa mặt ra khỏi xe, sắc mặt ủ dột như thể dành bó tay cam chịu số phận. Mama dùng khăn voăn che khuôn mặt trang điểm đậm kiểu quý bà, rồi từ từ nhấc hai chân đang móc như đjnh của tôi trên ghế ra, "Con đã là người họ Dịch thì phải theo truyền thống nhà họ Dịch. Làm thân con gái đành chấp nhận số phận thôi con ạ!"
Á á á ... không ngờ mama và papa lại cùng chiến tuyến, khai hỏa pháo với tôi.
Hừ! Đã vậy thì đừng trách đứa con gái này không khách sáo nhé!
"Mẹ à, lần sau mẹ có giả khó thì phải giấu thuốc nhỏ mắt kĩ một chút, đóng kịch chẳng chuyên nghiệp tí nào!"
"Ớ... hu hu hu!" Mama lặng người phút chốt rồi quăng vội lọ thuốc nhỏ mắt giấu trong chiếc khăn tay đi, tiếp tục giàn giụa nước mắt, "Cái đồ bất hiếu này, con..."
"Cháu à!" Tôi còn chưa kịp định thần thì ông nội đã chạy bổ tới trợ giúp cho papa và mama. Một tay ông run run giữ trước ngực, một tay thì kéo A Phúc, rồi cứ vừa đi vừa ho rũ rượi...
Tôi xỉu mất. Hôm nay ông còn đấm ngực bình tĩnh khoe với tôi là năm tuổi ông đã học võ, sáu tuổi học hát kịch, bảy tuổi đã lập kỉ lục vang dội vì vác bình gas từ tầng một lên tận tầng mười. Sáng nay rõ ràng ông vẫn còn khoẻ như vâm, đấm bao cáo túi bụi, thế mà bây giờ lại diễn ốm yếu siêu vậy trời!
"Nêus cháu hiếu thuận thì mau ngoan ngoãn vào trong, cháu nỡ lòng nào để ông nội uất chết?"
"Còn lôi thôi gì nữa! Mau đưa tiểu thư vào trường đi!"
"Cục cưng của mẹ! Con gái đáng thương của mẹ, mẹ thật có lỗi với con."
...

Nhìn người nhà mình diễn cảnh mèo khóc chuột, luồng khí tức giận xộc lên tận óc tôi.
Đây mà là người nhà của Dịch lâm hy này ư? Papa trong vai đại ca xã hội đen, mama trong vai thím nhà giàu oán trách chồng, ông nội nghiệp diễn vở khổ nhục kế... xung quanh là những thanh niên ăn vặn quần áo đen từ đầu tới chân ( chỉ cần nhìn cũng biết thừa đó là những fan ruột của Tam Lão Quái )...
Thường ngày hiếm khi thấy Dịch Gia Tam Quái cùng ở nhà. Hôm nay tôi cứ tưởng đoàn viên, té ra là để ép tôi, một thiêus nữ tràn trề những ước mơ cao đẹp vào ngôi trường nổi tiếng toàn quốc về kịch nói mà tôi ghét cay ghét đắng~ trường cấp ba Phong Lâm.

Có điều...
Hứ, chỉ vài tên tép riu mà đòi ép được tôi sao? Ha ha ha! Mọi người đã quá xem thường Dịch Lâm hy này rồi.
Kyaaaaa!
Trước tiên đứng trụ thật vững, sau đó là một cú quét đất kiểu Lâm Hy! A ha ha ha! Mấy tên chỉ được cái mẽ ngoài sợ phát run, ai nấy đều ngã oạch, mông đáp đít.
Lúc này còn không mau chuồn thì định chờ đến khi nào?
Tôi co giò bỏ chạy! Chạy! Cắm đầu cắm cổ chạy!
Đã qúa! Mấy hôm nay mình ra sức luyện chạy nước rút, quả không uổng công tí gì! Hà hà hà!
"Tóm nó lại ngay!" Thấy tôi phá vòng vây lao ra, papa hét lên ra lệnh. A phúc vội vã lao nhanh như tên bắn, tóm lấy tay và cẳng chân tôi. Tôi như thể một thứ đồ quý dễ vỡ, bị nhấc bổng lên mặt đất rồi "nâng niu" trên không trung.
Stop!
Xin tạm dừng một chút! Tôi quên không nói với mọi người. A Phúc là một nhân tài mà bố tôi mới khai quật từ đội cử tả của tỉnh Tinh Hoa. Bố tôi đã hạ quyết tâm trong vòng hai năm tới sẽ đào tạo cậu ấy trở thành một minh tinh màn kịch nói. Tôi nghĩ A Phúc khó mà thành "minh tinh" nhưng thành "tinh tinh" thì thừa sức...
"Cứu tôi với! Bớ người ta, quân bắt cóc!"
Tôi cố sống cố chết giãy giụa, vừa đá túi bụi vừa trườn người như chạch, hai tay khua khoắng loạn xạ, nhưng vẫn không thể thoát thân.
" ôi đúng là chiều quá hóa hư mà! Bao giờ con mới lớn được đây?"
"Tiểu Hy! Cục cưng bất hạnh của mẹ!"
"Thả con ra đi mà! Nếu không con sẽ cắn lưỡi chết cho mà xem!"
"Cứu với!"
"Tiểu Hy! Cháu gái yêu, cháu phải hoàn thành tâm nguyện của ông nội chứ!"
"Con không muốn vào học trường Phong Lâm đâu. Thà chết còn hơn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro