Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2 - Tôi sẽ thay đổi tương lai (1)

Sau khi Elena quyết định, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng. Thời điểm Hoàng tử Carlisle bị ám sát chính là khoảng thời gian hiện tại. 

Mặc dù thời gian chính xác khi anh ta bị giết vẫn chưa biết, nhưng cô may mắn nhớ được địa điểm vì vụ ám sát này là sự kiện được bàn tán nhiều nhất trước khi cuộc bạo động cướp quyền xảy ra.

Không có thời gian để lãng phí. Sẽ là một thảm họa nếu cô bỏ lỡ cơ hội này để cứu mạng Carlisle.

Lâu đài Blaise nằm ở phía nam thủ đô, và sẽ mất vài ngày để đi từ đây đến đó. Cô phải đến đó càng sớm càng tốt.

"Bây giờ, anh Derek đang tập luyện, phải không?"

"Vâng, anh ấy luôn luôn như vậy. Nếu anh ấy không cầm thanh kiếm một ngày, anh ấy có thể sẽ phát bệnh vì chán."

Mirabelle thè lưỡi tinh nghịch, Elena nhìn cô bé âu yếm. Elena đã nhớ em gái rất nhiều. 

Cô muốn để mắt đến cô bé nhiều hơn, nhưng giờ cô đang rất vội. Cô vuốt mái tóc mềm mại của Mirabelle và nói với cô bé một cách buồn bã.

" Mirabelle, chị có việc cần làm phải đi ra ngoài."

"Hửm? Chị định đi đâu?"

"Sẽ mất một vài ngày."

"Một vài ngày quá dài? Em đi với chị!"

Mirabelle bám lấy váy ngủ của Elena. 

Có lẽ là bởi Mirabelle không nhớ được về người mẹ đã mất sớm và cô bé luôn ghét phải rời xa chị gái mình từ khi còn nhỏ.

Elena không ghét việc Mirabelle luôn đi theo và coi cô như một người mẹ. Ở kiếp trước họ rất ít khi phải rời xa nhau cho đến khi gia đình họ bị hủy hoại.

Những ngày tháng sống không có Mirabelle cô đã vô cùng cô đơn. 

Elena muốn chăm sóc em gái mình và lắng nghe mọi điều cô bé nói, nhưng điều đó là không thể.

"Chị phải đi một mình"

Cô nhanh chóng quay đầu đi. Cô phải đi xa ít nhất là vài ngày để cứu Hoàng tử Carlisle, nhưng cô không thể rời đi mà không có lý do.

Đây không còn là cuộc sống tự do cô độc trước kia khi mà không một ai ngăn cô trở thành một nữ kiếm sĩ, bất kể cô đã làm gì cũng không ai quản. 

Nhưng hiện tại cô là con gái của một Bá tước, cô phải nói với mọi người về mọi hành động của mình.

Một ký ức lóe lên trong đầu Elena và cho cô một ý tưởng.

"Chị phải đi thăm Glenn, và em không thể đi xa như vậy với chị được."

"Glenn?"

"Đúng. Chị đã đọc được thư của cô ấy lúc trước, nhưng chị nghĩ chị nên tự mình đến đó."

Glenn là một nam tước phu nhân sống trong một điền trang nông thôn và là họ hàng xa của Blaise. 

Cô ấy rất yêu quý cả Elena và Mirabelle, mặc dù không phải khách quen, nhưng chắc chắn sẽ ghé thăm lâu đài Blaise bất cứ khi nào cô ấy đến thăm miền nam. 

Elena nhớ rằng Glenn đã rất hồi hộp chuẩn bị cho đám cưới của mình. Ở kiếp trước, Elena chỉ tham dự ngày cưới để chúc mừng, nhưng giờ cô phải rời khỏi lâu đài Blaise bằng bất cứ giá nào.

Glenn, người đã quen biết cô từ nhỏ, sẽ là một cái cớ tốt.

Elena liếc nhìn khuôn mặt Mirabelle, hơi e ngại, tự hỏi liệu trí nhớ của cô có thể nhầm lẫn. Tuy nhiên, may mắn thay, Mirabelle nói với vẻ dịu dàng như thể cô bé đã biết về Glenn.

"Chị vẫn phải tự mình đến đó ư? Nếu chị lo lắng, chị có thể nhờ người khác.

Chị không thể đi xa như vậy chỉ để đi hỏi thăn. Ngoài ra, ngôi nhà này sẽ chẳng còn gì nếu không có chị gái của em."

"Đám cưới là điều quan trọng nhất trong cuộc đời của một người phụ nữ. Chị cần phải đến thăm cô ấy."

"Nhưng..."

"Glenn có rất mái tóc rất dài và cô ấy luôn lo lắng về việc chăm sóc nó mỗi ngày. Nếu chị đến đó để giúp cô ấy, điều đó sẽ giúp cô ấy tốt hơn."

"Xùy..."

Mirabelle bĩu môi không tán thành, và Elena thở dài. 

Nếu tương lai không phụ thuộc vào Hoàng tử Carlisle, cô sẽ không bao giờ rời xa em gái của mình trong một thời gian dài như vậy.

"Em gái của chị là tốt nhất."

Elena mỉm cười yếu ớt. Cô không quan tâm nếu thế giới bị vấy máu vì lợi ích của gia đình cô, vì vậy từ "tốt đẹp" không còn phù hợp nữa. 

Không thể ước tính được bao nhiêu máu đã đổ xuống để cứu Hoàng tử Carlisle, nhưng Elena chỉ mỉm cười hồn nhiên.

"Chị sẽ mua quà cho em khi chị quay về"

"Có thật không? Em rất mong chờ nó."

"Thật. Chị sẽ chọn thứ gì đó mà em thích, vì vậy hãy chờ chị vài ngày."

"Yeah.."

Như thể cô bé đã hoàn toàn quên rằng mình đang phản đối Elena rời đi, Mirabelle mỉm cười rạng rỡ như một bông hoa. Và Elena sẽ là một con quỷ để bảo vệ nụ cười này.

"Sau đó, em nên đợi ở nhà. Khi cha trở về, chị sẽ nói với ông ấy rằng chị phải đi giúp đám cưới của Glenn."

"Được chứ. Nhưng chị phải trở về càng sớm càng tốt, chị ạ."

"Chị hứa. Chị cần nói lời tạm biệt với anh Derek và sau đó chị sẽ rời đi ngay".

"Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng?"

"Phải, càng rời đi sớm chị sẽ quay lại sớm hơn."

Biểu cảm của Mirabelle đã trở nên ủ rũ, nhưng rồi khuôn mặt cô bé sớm sáng lên với một ý tưởng.

"Vậy em sẽ bảo đầu bếp làm bữa trưa để chị có thể ăn nó trên đường đi."

"Em không cần phải làm vậy...."

"Trong khi chờ đợi, chị hãy nói chuyện này với anh Derek!"

Mirabelle vội vã rời đi, Elena mỉm cười buồn bã nhìn cô bé đi. Mirabelle là một đứa trẻ yếu đuối, không thể chạy nhanh, và mặc dù cô bé đã mười bảy tuổi, nhưng cô bé rất nhỏ và gầy hơn so với tuổi, trông chỉ như mười bốn tuổi.

Elena lo lắng khi thấy cô bé chạy, nhưng lại cảm thấy xúc động trước những nỗ lực của cô bé.

Sau một hồi cảm ơn, Elena nhanh chóng bình tĩnh lại và ngồi xuống bàn làm việc.

Cô định rời khỏi nhà dưới cái cớ giúp đỡ đám cưới của Glenn, nhưng Elena không chắc là cô có thể thăm Glenn được không. Vì vậy cô đã lên kế hoạch mời cho Glenn một bậc thầy làm đẹp trong trường hợp này, và dự định sẽ báo cho cô ấy biết điều này trước. 

Elena đã viết một lá thư cho Glenn về việc sẽ giúp đỡ đám cưới, và sau đó là một bức thư khác cho tiệm tóc nổi tiếng nhất ở thủ đô.  Hai lá thư được gửi ngay lập tức, mỗi lá thư đều mang dấu ấn của Bá tước Blaise.





"Hộc....hộcccc!"

Mùi mồ hôi nồng

nặc và tiếng thở nặng nhọc phát ra từ bên trong phòng tập. 

Không giống như các khu vực rộng lớn nơi các hiệp sĩ được đào tạo theo nhóm, Derek, anh trai của cô và là người thừa kế tiếp theo của Bá tước, thích nơi yên tĩnh, ấm cúng này.

Anh ấy mải mê thực hành các kỹ thuật của mình và không hay biết về sự xuất hiện của Elena. Cô lặng lẽ quan sát anh mà không nói gì.

"...Anh ơi."

Trong một thời gian dài khi cô phải sống một mình, cô đã có ác cảm với Derek. Anh ấy không chỉ ngăn cản cô cố gắng cứu Mirabelle, mà còn

Hy sinh để cứu cô.

Elena đã bị kéo ra khỏi lâu đài, khiến Mirabelle lâm nguy, và Elena vô cùng bàng hoàng, cô không thể nói đó là giấc mơ hay thực tế.

Tiếng khóc của những người hầu tràn ngập khắp nơi, và mùi máu xộc vào mũi cô. Có tiếng bước chân của các hiệp sĩ và tiếng la hét.

Cho đến lúc đó, Elena chỉ là con gái bình thường của một bá tước và thấy mình bất lực trước cơn ác mộng này.

Derek cuối cùng đã giơ tay và tát cô.  Đầu cô nghiêng mạnh sang một bên với một cú va đập mạnh.

Má cô, chưa bao giờ bị đánh trước đó, nhanh chóng đỏ một mảng, đôi mắt cô mở to lên. Derek nói nghiêm túc, anh ấy giữ khuôn mặt nhỏ nhắn bằng cả hai tay và nhìn thẳng vào mắt cô.

"Elena, anh có thể kéo dài cho em một chút thời gian để em có thể trốn thoát. Đừng nhìn lại và chạy đến Arden. Ngôi nhà an toàn của gia đình chúng ta ở đó, em phải trốn ở đó cho đến khi em biết chuyện gì đang xảy ra."

Cô hoàn toàn hiểu những gì Derek đang nói, cô gật đầu trước đôi mắt đáng sợ của anh ấy. Có tiếng nói đến gần và Derek rút thanh kiếm ra.  Anh quay lại nói với cô.

"Đi đi. Đi và sống sót, em gái."

Đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh ấy. Cô nhìn anh trai mình quay trở lại ngôi nhà tràn ngập tiếng khóc và máu tanh, rồi cô quay đầu và bắt đầu chạy theo hướng ngược lại.

Cô đã làm điều đó để sống. Cô đã quá kinh hãi và chỉ nghe theo lời của anh trai cô. 

Qua làn khói khủng bố, cô đã không nhận ra cho đến khi chiếc váy bị rách và đôi chân trần dính đầy máu của Derek, người anh thân yêu của cô đã hy sinh. 

Cô tiếp tục chạy qua khu rừng tối đen mặc dù cô không thể nhìn thấy gì. Buổi tối đó là đêm khủng khiếp nhất trong tất cả ký ức của Elena.

Chỉ sau đó, cô mới biết được xác chết của cha và anh trai mình được treo trên tường giống như một cảnh tượng cho tất cả mọi người nhìn thấy. 

Khi nhìn thấy chúng, cô cảm thấy như dòng máu của mình đang chảy ra khỏi cơ thể. 

Thậm chí cô không thể hét lên được,  chỉ thấy bầu trời và trái đất xung quanh cô đang sụp đổ. Cô muốn đi theo gia đình, nhưng cô đã rất tức giận và cay đắng đến nỗi cô không thể tự sát. Anh trai cô muốn cô sống sót.

Sống sót là địa ngục. Thật nặng nề và ngột ngạt khi phải chứng kiến cái chết của gia đình mình và cô ấy trở nên phẫn nộ với anh trai vì đã cứu cô ấy và hy sinh mạng sống của mình.

Thực tế, Derek luôn đáng sợ và rất khó để hạ gục được anh ấy, lớn lên với tư cách là người thừa kế của một Bá tước và anh ấy giỏi giống như cha mình.

Anh ấy hiếm khi nói cảm ơn hay xin lỗi trong kí ức của Elena, cô tự hỏi liệu tất cả các hiệp sĩ đều như thế này.

Và cuối cùng, anh ấy đã hy sinh mà không có bất kỳ hiệp sĩ nào chết.

Elena không thể bày tỏ lòng biết ơn và oán giận đối với anh ấy, và những gì cô muốn nói với anh ấy rằng anh ấy rất quan trọng trong trái tim cô.

Buồn cười thay, cô đã không nhận ra rằng cô thương anh nhiều như thế nào cho đến khi anh ấy chết. Cô đổ lỗi cho anh vì anh đã để cô một mình.

Cô đã nhớ anh rất nhiều.

"Em đã ở đó được bao lâu?"

Một lát sau Derek nhận thấy sự hiện diện của Elena và cắt ngang suy nghĩ của cô bằng một giọng nói nhỏ. Cô phải hắng giọng trước khi trả lời.

"Một vài giây trước"

"Nó là gì?"

Trái tim Elena ấm áp với cách nói chuyện thẳng thắn của anh, không giống như trong quá khứ cô chỉ cảm thấy khó khăn khi giao tiếp với anh.

"Một vài ngày nữa em sẽ đi ra ngoài để giúp Glenn chuẩn bị cho đám cưới của mình. Em đến để nói lời tạm biệt với anh trai thôi."

"Ừm. Hãy cẩn thận."

Derek mang bộ dáng không quan tâm trên khuôn mặt của anh ấy và anh ấy bắt đầu làm sạch thanh kiếm của mình. Elena quay người, bước vài bước, rồi dừng lại và nhìn anh lần nữa.

Cô nhìn thấy cả Derek ở hiện tại và người ở kiếp trước chồng lên nhau trong mắt cô.

"Anh trai."

"Hửm?"

Anh ngạc nhiên nhìn Elena, như thể cuộc trò chuyện này đã chuẩn bị kết thúc. Sau đó, dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, Elena xuất hiện với mái tóc vàng lượn sóng và đôi mắt đỏ rực như ngọc.



"Em thực sự muốn nói lời cảm ơn."

"Gì?"

Derek chết lặng hỏi, nhưng Elena chỉ xoay người rời đi với một cái nhìn bí ẩn trên khuôn mặt.

Anh nghiêng đầu, Elena có vẻ khác với ngày hôm qua. Cô là em gái quý giá của anh, nhưng họ không thân thiết lắm. Khi anh nhìn khoảng cách Elena rời đi ngày càng lớn, anh lầm bầm với giọng lo lắng :



"Nhân tiện, em ấy có lẽ không có đủ vệ sĩ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro