Vị ngọt nơi đầu lưỡi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nó đứng trước cổng nhà Khương. Trời đang mưa. Cả người nó ướt mem. Những bông hoa tú cầu tim tím trong sân nhà hình như đang cười giễu cợt nó. Nó thấy như mình đang bám víu trên mõm một vực thẳm. Chênh vênh.

- Khương để quên trên lớp, tui đem đến trả nè - Nó nói khi Khương che dù đi ra cổng. Và chìa cuốn sổ ra trước ánh mắt ngỡ ngàng của Khương.

- ...

- Hồi trước giờ tui quấy rầy Khương nhiều quá, xin lỗi, tui sẽ không như vậy nữa.

- ...

- Tui về nghen.

Nó quay lưng bước ra đường. Hình như Khương có nói gì đó, nhưng nó không nghe thấy. Tai nó đang ù đi...

Mưa vẫn xối xả. Nó bật cười. Mưa nữa đi. Cuốn trôi hết những gì trong lòng nó lúc này đi, cuốn đi cả quá khứ và ký ức của nó thì càng tốt... Và cả cái thứ tình cảm vô vọng của nó nữa...

Nó cứ đi, cứ cười. Có tiếng bóp còi inh ỏi, nhưng nó bây giờ đã không còn nghe thấy gì nữa...

KÉTTTT!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

.................................................. ..............

................................................

..................................

........................

..............

........

.

- ĐI ĐỨNG KIỂU GÌ VẬY HẢ? ĐỒ ĐIÊN! - Người lái xe hạ cửa kính xe xuống, quát lớn.

- Xin lỗi, xin lỗi - Vừa kéo tay nó, Khương vừa rối rít xin lỗi. Người lái xe mặt hầm hầm, lầm bầm gì đó. Cửa kính lại nâng lên và chiếc xe chạy vụt đi.

- BỘ KHÔNG MUỐN SỐNG HẢ? - Đến lượt Khương quát nó. Nó giật tay mình khỏi tay Khương.

- Kệ tui. Đây không phải lớp học, không cần tỏ ra gương mẫu!

- Tui quan tâm thiệt chứ tỏ ra hồi nào? Ông đâu có ngốc, sao không hiểu?

- Ừ, TUI KHÔNG NGỐC MÀ CHỈ NGU THÔI! - Nó hét lên, nước mắt trào ra - TUI NGU NÊN MỚI TƯỞNG ÔNG TỐT THẬT, QUAN TÂM TUI THẬT, AI DÈ ÔNG CHỈ ĐÙA GIỠN. BAO NHIÊU NGƯỜI SAO CỨ PHẢI LÀ TUI? LẤY TÌNH CẢM CỦA MỘT THẰNG NHƯ TUI RA ĐÙA CHẮC VUI LẮM HẢ? ...Ưhm...hm...

Môi nó bị chặn lại bởi môi Khương. Ấm áp.

Cũng may là trời đang mưa khá lớn nên trên đường chẳng có ai. Khương bỏ nó ra, đưa cả hai tay ôm lấy mặt nó.

- Bình tĩnh lại chưa? Nghe nè đồ ngốc, nếu tui giả bộ thì chẳng việc gì phải ráng nuốt cho hết hộp sôcôla mặc dù tui chúa ghét đồ ngọt, chỉ bởi nó là do ai đó làm; nếu tui giả bộ thì tui điên sao mà cả tháng nay chiều thứ năm nào cũng đạp xe mấy cây số qua nhà giảng bài cho ai đó, chỉ vì ai đó than thở là không hiểu bài?

- Nói dối! - Nó hất tay Khương ra - Vậy trong cuốn sổ là sao? Rõ ràng ông ghi...

- Đồ vô tâm ngốc nghếch! - Khương lắc đầu ngắt lời nó - Nét chữ tui đến giờ vẫn không nhận ra được à? Với lại tui có bao giờ dùng mực đen đâu?

Nó im lặng. Khương ôm ghì lấy nó:

- Chưa tin phải không? Tui bất chấp nguy hiểm chạy ra đường kéo ông vô, rồi cho ông nụ hôn đầu luôn mà vẫn không tin hả?

- Cuốn sổ đó...

- Tui nghĩ Thảo làm vậy vì ganh ghét với ông. Thảo không muốn tui với ông... Ừm, mai tui sẽ hỏi Thảo, suýt nữa giết chết "người iu" tui rồi.

Nó đẩy Khương ra:

- Muốn làm gì thì làm, tui đi về!

- Tui thề cho ông tin nha? - Khương chợt nói. Nó nhăn mặt:

- Ừ, thề đi cho trời đánh ông chết luôn!

- Tui đâu có giả dối mà sợ trời đánh chứ! - Khương nháy mắt cười, tóm lấy tay nó kéo mạnh để nó ngã vào lòng mình - Hơn nữa tui mà chết bỏ tên ngốc dễ khóc này cho ai?

Nó đỏ mặt. Ánh mắt Khương ấm áp nhìn thẳng vào mắt nó. Khương cúi xuống. Nó nhắm mắt đón nhận nụ hôn. Hình như mưa có vị ngọt thì phải...

~~~~~~~~~

Những ngày đã mất...

............................Và những ngày mới bắt đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro