Yêu hay đùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày đã mất...

... Là ngày đầu tiên nó bước chân vào ngôi trường mới, và với cái bản tính nhút nhát rụt rè cố hữu của mình, nó nhìn mọi thứ như thể một con thỏ nhìn cả lũ chó sói sắp sửa lao vào mình. Nhưng dù sao, nó cũng vẫn hy vọng ở đây sẽ khá hơn trường cũ. Và biết đâu, một - đứa - như - nó sẽ có thể có bạn.

... Là lúc nó ngồi trong hội trường hôm lễ khai giảng, nhìn lên sân khấu và ngay lập tức bị "đánh gục" bời mười ngón tay khéo léo đang lướt như múa trên phím đàn piano. Chẳng biết đó là bài hát gì, nghe đâu là bài hát truyền thống của trường thì phải. Chỉ biết kể từ đó, những tình cảm kỳ lạ đã gieo vào lòng nó.

... Là khi nó ngỡ ngàng nhận ra người chơi đàn học cùng lớp với mình, lại là lớp trưởng. Và được các bạn gái hâm mộ lắm. Vì cậu ấy có đôi mắt biết nói hút hồn và nụ cười thật đẹp, thật ấm áp.

... Là khi nó được chuyển đến ngồi gần cậu ấy, báo hại suốt buổi học tim nó cứ đập loạn cả lên, lời giảng rủ nhau chui từ tai này qua tai kia rồi một đi không trở lại. Và mặt nó từ đầu buổi tới cuối buổi đỏ tưng bừng. Trời sinh ra nó dễ đỏ mặt mà, biết sao được.

... Là buổi chiều mưa nó và cậu ấy che chung cái áo mưa bé xíu. Và cậu ấy đã chở nó về tận nhà. Cơn mưa chẳng còn lạnh nữa.

... Là ngày nó trốn lên sân thượng ngồi khóc một mình vì bị cả lớp cô lập, tẩy chay. Những cái biệt danh chẳng dễ chịu mấy như "bóng", "pê đê", "mái",... lại được lôi ra ném vào nó... Mà lúc ấy lại có mặt cậu ấy. Cậu ấy sẽ nhìn nó như thế nào đây?

... Là ngày nó vui mừng khi cậu ấy vẫn cười, vẫn nói, vẫn đối xử với nó bình thường. Vẫn an ủi khi nó bị điểm kém. Vẫn kiên nhẫn giảng cho nó những bài nó chưa hiểu. Vẫn để nó ngủ trên vai khi cùng về bằng xe bus...

... Là ngày sinh nhật cậu ấy, nó sung sướng đưa tặng gói quà nhỏ. Cậu ấy mở ra, xuýt xoa khen cái khăn len đẹp. Nó nheo mắt cười, đôi mắt thâm quầng do thức trắng mấy đêm nay. Trời Đà Lạt mùa này trở lạnh...

... Là ngày Valentine nó hồi hộp bỏ vào ngăn bàn cậu ấy một hộp sôcôla chính tay nó làm, rồi cả ngày hôm đó, mặc dù không có vẻ gì là cậu ấy đã biết nhưng nó vẫn ngượng ngùng không dám nhìn vào mặt cậu ấy, hic hic!

... Là buổi chiều ngày White Valentine, thế giới đổ sụp trước mặt nó. Nó nhặt được cuốn sổ trong ngăn bàn cậu ấy. Nhật ký chuyền tay của cậu ấy và cô bạn xinh nhất lớp nó. Hai nét chữ, hai màu mực kể cho nó nghe những điều mà nó chưa bao giờ nghĩ tới.

" Khương sẽ là của Thảo mãi chứ?"

"Ừ, đương nhiên rồi. Sao Thảo hỏi ngốc quá vậy? :D"

" Vì thấy Khương thân với "ai đó" quá, mà "ai đó" lại là... Biết đâu nó cướp mất Khương thì sao?"

"Đời nào Khương lại để ý đến nó. Thấy nó đáng thương quá nên Khương giúp đỡ thôi. Dù sao cũng là lớp trưởng. Chứ nói thiệt tiếp xúc với nó cũng thấy... ghê ghê!"

" Tội nghiệp Khương quá. Cái khăn len nó tặng Khương đâu rồi?"

" Bữa kia Khương để trên bàn, nhỏ em Khương không biết đem cắt vụn ra chơi búp bê rồi. Thôi kệ, dù sao Khương cũng không xài."

" Còn sôcôla? Nó có tặng sôcôla cho Khương phải không?"

" Hông nhớ. Chắc đem cho mấy thằng bạn rồi hay sao đó. Thôi đừng nói chuyện của nó nữa."

" Phải hỏi chứ, Khương là bạn trai của Thảo mà, Thảo không thích nhìn Khương thân mật với nó. Cứ thấy ánh mắt hay thái độ của nó đối với Khương là Thảo không chịu nổi. Sao Khương không nói thẳng với nó cho rồi?"

" Hehe, tại cảm giác có người theo cũng vui vui. Để đùa nó một thời gian đã. Có hại gì đâu."

Mắt nó nhòe nước. Nó không đọc được nữa. Tim nó quặn lên, đau xé. Chưa bao giờ nó đau thế này. Không thể chịu nổi, nó như muốn quỵ xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro