Chương 12: Tin tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ngừng một vụ cướp ngân hàng, Superman bay trở lại Daily Planet. Anh bước vào tòa nhà thông qua một cửa sổ trong phòng vệ sinh và nhanh chóng thay đổi thành bộ đồ và cà vạt của mình. Rồi anh đeo kính lên, vội vã đi qua văn phòng chính, quay lại bàn làm việc.

Clark ngồi xuống với một tiếng thở dài. Anh có rất nhiều việc phải làm, và anh đang chậm trễ. Nhiệm vụ là Superman đã khiến anh bận rộn suốt buổi sáng. Gõ vào máy tính của mình, Clark đã viết bài viết mới nhất của mình trong một lúc. Nhưng anh gặp khó khăn trong việc tập trung. Gần đây, anh không ngủ ngon ...

Anh đã không gặp Bruce trong bốn ngày. Clark muốn đến thăm anh, nhưng anh không thể ngừng suy nghĩ về đêm đó ... khi anh ngủ với Bruce trong vòng tay của mình. Anh muốn giữ Bruce lại. Nếu có thể, Clark sẽ ngủ bên cạnh người đàn ông đó mỗi đêm.

Khó khăn trở lại ghế của mình, Clark đờ đẫn một vài phút. Khi họ chia sẻ cùng một giường, Bruce đã ngủ trong suốt thời gian đó. Anh thậm chí không biết chuyện gì đã xảy ra. Clark có thể nói với anh, nhưng ... điều đó có lẽ sẽ không có kết thúc tốt đẹp. Bruce có thể hét lên với anh, hoặc tức giận.

Lần cuối cùng anh ở Gotham, Clark đã cân nhắc việc nói chuyện với Bruce về điều đó. Nhưng anh không biết phải nói gì. Clark đã theo dõi Bruce từ xa trong gần một giờ đồng hồ, cố thu thập đủ dũng cảm để nói điều gì đó. Sau đó, Bruce đã nhận thấy anh đang theo dõi. Có lẽ anh nghĩ Clark là một kẻ rình rập.

Cảm thấy chán nản, Clark giấu mặt vào tay. Tại sao điều này quá khó khăn đến vậy? Tại sao anh không thể nói cho Bruce biết anh cảm thấy thế nào?

Đột nhiên, anh nhận ra âm thanh của nhịp tim quen thuộc. Bruce?!

Clark nhảy ra khỏi ghế và nhìn quanh văn phòng. Cửa thang máy mở ra, rồi Bruce bước ra cùng với Perry và một vài giám đốc điều hành công ty. Ngay khi Bruce Wayne bước vào phòng, một đám đông lớn hình thành xung quanh anh. Có vẻ như mọi người đều muốn có cơ hội nói chuyện với anh.

Anh y đang làm gì đây? Clark nhìn chàng tỷ phú nổi tiếng chào hỏi mọi người.

Lois đứng cạnh Clark và cười. "Hãy nhìn xem, đó là người trong lòng anh."

Đỏ mặt, Clark nhanh chóng quay đi, "Đừng có nói nữa mà."

"Tại sao anh không chào hỏi anh ta?" Lois vẫy tay trong khi gọi to, "Này, Bruce!"

"Em đang làm gì vậy?!" Anh nắm lấy tay cô, hạ thấp nó xuống.

Ở bên kia căn phòng, Bruce quay đầu lại và nhìn qua đám đông. Khi anh nhìn thấy Clark, anh mỉm cười.

"Ồ." Lois cười khúc khích, "Anh ấy nhận ra anh. Anh chắc hẳn đã tạo n tượng."

"Lois, làm ơn dừng lại đi." Clark cảm thấy mặt anh càng đỏ bừng hơn.

"Em có khiến anh xấu hổ không?" Cô cười khúc khích khi cô nắm lấy cà vạt của anh, làm thẳng nó, "Bộ đồ của anh là một mớ hỗn độn. Thôi nào, anh muốn trông thật tốt trước mặt Brucinda. "

"Em biết..." Anh há hốc miệng nhìn cô.

Cô nhướn mày, "Thật sao, Smallville? Anh nghĩ em sẽ không tìm ra điều đó? "

Chẳng bao lâu, Bruce đi qua văn phòng, tiếp cận họ. Chàng tỷ phú mỉm cười quyến rũ.

"Clark Kent, lâu rồi không gặp. Và cô chắc hẳn là Lois Lane."

"Đó là tôi." Lois vẫn đang đấu tranh với cà vạt của Clark, "Smallville, sao anh lại làm được điều này? Cà vạt của anh sẽ bị hủy hoại."

"Để tôi xem." Bruce giật lấy chiếc cà vạt từ cô.

Anh cởi chiếc cà vạt, rồi vuốt thẳng cổ áo của Clark. Nuốt xuống khó khăn, Clark quan sát khi người đàn ông kia sửa chiếc cà vạt của anh. Clark bị sốc. Anh không thể tin rằng Bruce làm điều này ... trước mặt mọi người. Liếc sang một bên, anh nhận thấy một đám đông nhìn chằm chằm vào họ.

Khi Bruce sửa xong cà vạt, anh cười tươi, "Ở đó. Cái đó tốt hơn."

Mắt Clark mở to khi anh nhìn Bruce, mê hoặc.

Đứng cạnh họ, Perry hắng giọng. "Uh ... anh Wayne, cuộc họp của chúng ta."

"Phải rồi." Bruce nghiêng người lại gần Clark, vuốt ve cà vạt, "Hẹn gặp lại sau, Clark."

Rồi Bruce lùi lại, theo sau Perry trở lại thang máy. Họ rời đi, đi đến một tầng khác của tòa nhà.

Trong khi đó Clark đứng tại chỗ, không thể cử động. Điu đó thc s đã xy ra? Anh cảm thấy choáng váng. Lois cũng ngạc nhiên.

"Wow. Brucinda đang tán tỉnh anh."

"Lois, dừng lại." anh phàn nàn.

SxB

Vài giờ sau, Clark vẫn ở bàn làm việc, ngồi trước máy tính. Anh có thời hạn hôm nay và một đống công việc anh cần phải hoàn thành. Nhưng anh không thể tập trung. Anh tiếp tục lắng nghe nhịp tim của Bruce. Chàng tỷ phú nổi tiếng đã rời khỏi Daily Planet, nhưng anh vẫn ở gần đó. Vẫn ở Metropolis...

Tại sao Bruce lại ở Metropolis? Anh hầu như không bao giờ rời khỏi Gotham. Chuyện gì đã xáy ra?

Clark sẽ không thể tập trung cho đến khi anh tìm ra điều đó. Rời khỏi bàn, anh đi qua văn phòng về phía phòng tắm. Rồi anh khóa cửa, đổi thành bộ đồ Superman của anh, và phóng qua cửa sổ. Lơ lửng trên cao Metropolis, anh lắng nghe nhịp tim của Bruce và bay đến khách sạn cao tầng nhất thành phố.

Superman đáp xuống ban công và vào phòng khách sạn của Bruce. Có một chiếc vali trên giường và hơi nước đến từ phòng tắm.

"Bruce?" Clark đi ngang qua căn phòng lạ mắt, "Bruce?"

"Gì cơ?" Bruce bước ra khỏi phòng tắm, chỉ với một chiếc khăn quanh eo anh. Anh rõ ràng đang tắm. Tóc anh vẫn ướt và giọt nước đang trượt xuống bờ ngực trần hoàn hảo của anh.

Clark đông cứng. Ôi chúa ơi!. Bộ ngực đó, và đôi chân đó... Ánh mắt của anh lang thang khắp cơ thể của Bruce, thưởng thức khung cảnh. Nếu chiếc khăn đó không cản trở...

Bruce cười, "Mặt tôi đang ở đây, Clark."

"Uh..." Clark đỏ mặt khi anh nhanh chóng quay đi. Chết tit! Kim chế bn thân đi! Anh cảm thấy rất xấu hổ. Bây giờ Bruce nghĩ anh là một kẻ hư hỏng.

Siết chặt nắm đấm của mình, Clark hỏi, "Anh đang làm gì ở Metropolis?"

"Anh đến Gotham mọi lúc. Tôi không được phép ở đây sao?"

"Tất nhiên là có. Nhưng tại sao anh lại ở Daily Planet? Chuyện gì vậy?"

Với một tiếng thở dài, Bruce đi đến một chiếc ghế sofa gần đó và ngồi xuống, "Chỉ là công việc thôi, Clark. Tôi sở hữu một công ty, hãy nhớ điều ấy. "

"Vậy, không có gì sai sao?"

"Không."

"Được rồi, tốt." Clark thư giãn một chút, cảm thấy nhẹ nhõm, "Anh sẽ ở trong thị trấn bao lâu?"

"Tôi có thể sẽ đi sớm, vào sáng mai."

Không suy nghĩ, Clark đề nghị, "Chúng ta nên làm gì đó tối nay."

"Như thế nào?"

"Chà, tôi có thể cho anh thấy một số nơi ở Metropolis. Có thể mời anh một bữa tối?" Clark căng thẳng, nhận ra điều đó nghe như thế nào. Nó nghe như một buổi hẹn hò.

Ôi Chúa ơi. Tôi va hi anh à?! Có chuyn gì vi tôi vy?! Clark quay đi, hoảng hốt.

"Được rồi." Bruce trả lời.

Anh chớp mắt ngạc nhiên, không chắc liệu anh có nghe chính xác hay không, "Được?"

"Ừ..."

Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc.

"T-Tuyệt vời, tôi sẽ đón anh lúc tám giờ."

"Được rồi." Bruce nhún vai.

Lao ra khỏi phòng, Clark bay đi, cười với chính mình.

SxB

Tại bến cảng, Batman lấp trên mái nhà của một nhà kho. Lô hàng kryptonite của Luthor sẽ đến Metropolis một giờ trước. Bây giờ là gần 7 giờ tối. Thuyền đã đến trễ. Bruce sốt ruột nhìn bến cảng.

Đây là lý do thực sự tại sao anh đã đến Metropolis. Anh cần ăn cắp lô hàng kryptonite này từ LexCorp. Khi anh nói chuyện với Clark trước đó, anh đã nói dối vì anh không muốn Superman theo. Nếu Clark biết chuyện gì đang xảy ra, anh sẽ khăng khăng đòi giúp đỡ. Và, quá nguy hiểm khi mang người Kryptonian đến đây. Kryptonite sẽ làm anh suy yếu.

Sẽ là tốt hơn cho Batman khi xử lý vụ này, một mình.

Cuối cùng, một con tàu lớn đi qua bến về phía cảng. Sau khi con tàu dừng lại, hàng chục nhân viên của LexCorp bắt đầu dỡ hàng khỏi tàu. Rồi một chiếc limo đỗ gần đó và Lex Luthor bước ra, bao quanh bởi những vệ sĩ. Luthor bước đến một trong những cái thùng và ra lệnh cho một nhân viên mở nó ra.

Sau khi cái thùng được mở ra, Luthor vào trong và nắm lấy một miếng kryptonite xanh, kiểm tra hàng của mình. Sau đó, Luthor ra lệnh cho người của mình khiên các thùng hàng lên.

Trong mười phút tiếp theo, người của Luthor đã xếp các thùng kryptonite vào sau một chiếc xe tải bọc thép lớn. Trong khi đó Batman nhìn từ bóng tối, chờ đợi đúng thời điểm để tấn công.

Một khi các thùng đã đầy, người của Luthor đóng cửa sau của chiếc xe tải bọc thép. Một nhân viên hướng về chỗ ngồi của người lái xe tải trong khi Luthor quay trở lại chiếc limo của mình. Họ đang chuẩn bị rời đi. Chỉ là thời gian.

Batman chạm vào thắt lưng của mình, rồi ném quả bom khói xuống đất. Một đám mây khói lớn phun ra từ thiết bị, làm giảm tầm nhìn. Tất cả nhân viên của LexCorp đều bất ngờ, họ ho và vấp phải khói. Trong suốt sự bối rối, Batman nhảy xuống từ mái nhà kho, sau đó đấm và đá về phía chiếc xe tải bọc thép.

Anh trộm chìa khóa và lao vào chỗ ngồi của tài xế xe tải bọc thép. Rồi anh nhanh chóng lái đi, lấy tất cả các thùng kryptonite cùng anh. Khi khói tan, người của Luthor bắt đầu bắn vào chiếc xe tải bằng súng máy.

Batman dậm chân ga, thoát khỏi bến tàu càng nhanh càng tốt. Trong khi lái xe, anh đột nhập vào bảng điều khiển của chiếc xe tải và tách GPS ra khỏi xe. Rồi anh liếc ra ngoài cửa sổ và phát hiện một vài chiếc SUV đen, đuổi theo anh. Người của Luthor đứng ngay sau anh, vẫn đang bắn.

Tiếp cận thắt lưng của mình một lần nữa, anh nắm lấy một vài lựu đạn lóe sáng và ném chúng ra ngoài cửa sổ. Lựu đạn phát nổ, tạo lên thứ ánh sáng chói lòa. Một trong những chiếc SUV lật sang một bên, và hai chiếc SUV khác đâm vào nó.

Batman tiếp tục lái xe đi, thoát khỏi hiện trường.

SxB

Tại Daily Planet, Clark vẫn ngồi ở bàn làm việc của mình. Anh đã hoàn thành bài viết mới nhất của mình. Bây giờ anh chỉ đọc lại nó, trước khi gửi nó cho Perry. Trong khi làm việc, Lois nắm lấy một chiếc ghế gần đó và ngồi xuống bàn.

"Vậy, anh và Brucinda..."

"Đừng gọi anh nữa." Clark vẫn tập trung vào máy tính của mình. Anh cần hoàn thành công việc của mình, vì anh sẽ không đến trễ cuộc hẹn hò với Bruce.

Lois cười khúc khích, "Anh biết anh ta ghen khi em sửa chiếc cà vạt cho anh."

Clark cuối cùng cũng liếc nhìn cô, "Có thật không? Em nghĩ vậy sao?"

"Ồ, phải. Anh thực sự có cơ hội với anh ta."

Cười vui vẻ, Clark lại tập trung vào máy tính của mình.

"Thành thật mà nói, ban đầu em đã rất ngạc nhiên, nhưng bây giờ em đã nhận ra." Lois thừa nhận.

"Ý em là gì?"

"Em nghĩ anh chỉ thích phụ nữ, nhưng em có thể hiểu tại sao anh lại ngoại lệ với Bruce Wayne. Anh ta đẹp hơn hầu hết các cô gái."

Clark bật cười, "Đừng nói điều đó trước mặt anh ấy."

Cô cười, "Tại sao? Brucinda có bình tĩnh không?"

"Ồ, em không đoán được đâu."

"Chà, đừng để anh ta chạy khắp nơi, Smallville. Cho anh ta xem ai mới là ông chủ."

"Hừm..." Điu đó không th xy ra. Clark liếc nhìn đồng hồ. Đã gần 8 giờ tối. Anh cần phải nhanh lên. Clark nhanh chóng gửi email cho Perry, rồi đứng lên, "Anh phải đi."

"Chuyện gì vậy? Anh có một buổi hẹn với Brucinda à?" Cô trêu chọc.

"Có thể." Clark thú nhận trong khi nắm lấy áo khoác của mình.

"Tốt cho anh. Đi lấy nó đi!"

"Cảm ơn, Lois."

Với một nụ cười, Clark lao ra khỏi văn phòng, đi đến thang máy. Anh xuống tầng một và vội vã đi xuống con phố đến khách sạn lạ mắt. Trong sảnh khách sạn, Clark lắng nghe nhịp tim của Bruce, rồi đứng hình.

Bruce không ở trong khách sạn. Anh ở ngoại ô Metropolis.

Bối rối, Clark bước vào phòng vệ sinh của sảnh khách sạn và nhanh chóng thay đổi thành bộ đồ Superman của mình. Rồi anh phóng ra khỏi khách sạn và bay lên bầu trời, hướng về phía nhịp tim quen thuộc.

Superman bay đến rìa thành phố, rồi anh phát hiện chiếc Batplane, đậu trong một cánh đồng tối. Bruce mặc trang phục Batman đầy đủ của mình và anh đang mang những chiếc thùng từ một chiếc xe tải bọc thép và đưa chúng vào Batplane.

Khi Superman tiếp cận, anh cảm thấy yếu hơn và mệt hơn. Anh đáp xuống mặt đất bên cạnh máy bay và sử dụng tầm nhìn x-ray của mình để nhìn vào bên trong các thùng. Kryptonite ... Tất cả các thùng chứa đầy kryptonite. Đây có phải là lý do tại sao Bruce đến Metropolis? Đối với kryptonite?

Trái tim của Clark rơi xuống khi anh cảm thấy một sự phản bội. Bruce vẫn đang thu thập kryptonite. Sau khi mọi chuyện đã xảy ra, anh vẫn không tin vào Superman...

Clark cảm thấy một sự giận dữ. Nó đau . khi biết rằng Bruce nghĩ quá ít về anh. Vẫn không tin anh...

Siết chặt nắm đấm của mình, Superman quát lên, "Anh có thực sự cần nhiều kryptonite vậy không?"

Sau khi tải cái thùng cuối cùng, Batman quay lại, để ý thấy Kryptonian, "Clark, tôi có thể giải thích-"

"Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, anh vẫn thấy tôi là một mối đe dọa?!" Superman hét lên, "Anh không tin tôi!"

"Clark-"

"Thật không công bằng! Anh thật hoang tưởng! Sao anh không tin tôi? "

"Clark-"

"Dù tôi có làm gì đi chăng nữa thì cũng không đủ! Với anh, tôi chỉ là người ngoài hành tinh đáng sợ! Anh ghét thức tế là tôi mạnh hơn anh! Nó làm anh sợ!"

"Clark, IM ĐI!"

Superman cuối cùng cũng ngậm miệng lại, lắng nghe.

Batman gầm gừ, "Tôi chỉ có kryptonite này vì tôi đã lấy trộm nó từ Lex Luthor."

Clark há hốc miệng, "Anh-Có nghĩa là ... Anh đã đánh cắp nó để bảo vệ tôi?"

Thay vì trả lời, Batman giận dữ xông vào, "Tôi sẽ trở lại Gotham. Đừng theo tôi. "

Trong khi Bruce bay đi trong Batplane, Superman vẫn ở trên mặt đất, nhìn anh rời đi.

Clark cảm thấy mình như một thằng khốn.

SxB

Trong Batcave, Bruce mang tất cả các thùng kryptonite đến một phòng chứa bằng chì. Rồi anh ngồi xuống trước chiếc máy tính và giật mạnh chiếc ghế bành. Với một tiếng thở dài thất vọng, anh giấu mặt trong tay. Anh tức giận, anh hiểu tại sao Clark lại phản ứng theo cách anh đã làm. Những cái thùng đó có rất nhiều kryptonite...

Chết tit. Bruce đã tới Metropolis để giúp Clark, không phải để đánh nhau với anh. Tên ngốc đó.

Khi Bruce cảm thấy một cơn gió mạnh, anh biết Superman đã bay vào trong hang. Bruce quay người lại trên ghế.

"Này, Bruce..." Clark đứng trước mặt anh, có vẻ tội lỗi, "Tôi xin lỗi vì đã la mắng anh. Tôi đã quá ngu ngốc."

"Thật ngu ngốc."

"Ừ. Tôi xin lỗi." Clark cúi đầu, nhìn xuống sàn nhà. Anh trông thật đáng thương.

Bruce thở dài, tha thứ cho anh, "Không sao đâu, Clark. Có thể hiểu rằng một chiếc máy bay đầy kryptonite sẽ làm phiền anh. "

"Nó không làm phiền tôi."

Bruce cho anh một cái nhìn hoài nghi.

"Ý tôi là nó đã làm, nhưng sau đó tôi nghĩ về nó." Clark giải thích, "Và nếu ai đó có kryptonite, tôi muốn đó là anh. Tôi thực sự hy vọng rằng anh không bao giờ cần phải sử dụng nó, nhưng tôi thực sự vui vì anh có kryptonite. Chỉ trong trường hợp tôi trở lên độc ác, hoặc mất trí, hay chuyện gì đó kỳ lạ xảy ra ... "

Clark nhìn thẳng vào mắt anh. "Tôi muốn anh có thể tự bảo vệ mình. Tôi muốn anh cảm thấy an toàn."

Khó chịu, Bruce đứng bật dậy khỏi ghế và tiến về phía Superman. Khi anh với tới thắt lưng của mình, Clark nao núng. Sau đó, Bruce đột nhiên tháo dây và vung nó qua phòng. Bây giờ anh hoàn toàn không có vũ khí. Không tự vệ. Dễ bị tấn công.

Bruce khoanh tay khi anh tuyên bố, "Tôi không cần kryptonite để cảm thấy an toàn, Clark."

Tôi tin anh, tên ngc.

Mắt Clark mở to ngạc nhiên, rồi anh mỉm cười. Anh trông rất nhẹ nhõm. Đôi mắt xanh nhạt của anh sáng lấp lánh như anh sắp khóc.

"Bruce ... Cảm ơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro