Chương 23: Cái ôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Bruce thức dậy, căn phòng tối và anh vẫn có thể cảm thấy được Clark ấn vào lưng anh, ôm anh lại gần. Bruce được bao bọc trong cánh tay của Kryptonian như một cái kén bảo vệ. Anh cảm thấy hoàn toàn bao trùm. Clark đã xoa dịu anh. Trước đó, Bruce đã quá mệt mỏi để phản đối, nhưng bây giờ tâm trí của anh đã rõ ràng. Anh không thể hẹn hò với Clark, và họ không thể ngủ cùng nhau như thế này.

Bruce liếc nhìn đồng hồ trên bàn đầu giường. Giờ đã là 10:36 PM. Bây giờ anh chắc chắn cần phải đi tuần tra. Bruce chuyển sang một bên, cố gắng ra xa. Rồi Clark siết chặt và kéo anh lại gần hơn. Đằng sau anh, Bruce có thể cảm thấy sự nhấp nhô của ngực người kia. Clark vẫn đang ngủ say, thở vào cổ Bruce.

Chết tiệt!. Bruce đã cố gắng để thoát khỏi một lần nữa. Lần này anh nắm lấy tay Clark, sử dụng tất cả sức lực của mình để cạy chúng ra. Trong một khoảnh khắc, anh thành công và Clark thả anh ra. Bruce nhanh chóng tránh ra, nhưng rồi Clark giật lấy anh lần nữa, kéo anh lại. Kryptonian đang đặt chân lên Bruce, ghim nửa dưới của cơ thể. Clark nắm lấy tay anh, ôm anh thật chặt.

Thất vọng, Bruce xem xét việc hét lên với tên ngốc này. Nếu Clark tỉnh dậy, Bruce có thể ra lệnh cho anh đi ra. Anh mở miệng để nói điều gì đó, rồi anh cảm thấy một chuyển động bất ngờ.

Đột nhiên, Clark chuyển sang phía sau anh, cọ vào mông anh. Đôi mắt Bruce mở to vì sốc. Anh có thể cảm thấy sự cương cứng của Clark qua quần áo của mình. Chiều dài khó khăn đã được ép vào anh, đẩy mông của anh càng lúc càng nhiều. Bruce đỏ mặt, tim anh đập nhanh. Cái quái gì đang xảy ra vậy?! Clark đã quấy rối anh trong giấc ngủ của mình!

"C-Clark?" Bruce thở nặng nhọc khi anh cảm thấy một cú trượt tay bên dưới áo anh, vuốt ve làn da anh.

"Hửm. Bruce.. "Clark cười hạnh phúc bên cạnh tai anh.

Anh có mơ về tôi không? Bruce nuốt nước bọt lo lắng khi mặt anh đỏ bừng hơn. Mình nên làm gì đây? Nếu Clark thức dậy ngay bây giờ, anh hoàn toàn hoảng sợ. Rồi anh muốn nghĩ về nó. Bruce rùng mình trước ý nghĩ. Anh không muốn nói về chuyện này với Clark. Anh muốn giả vờ nó không bao giờ xảy ra.

Hơi thở của anh nghẹn lại trong cổ họng khi anh cảm thấy bàn tay của Clark chạm vào một trong hai nhũ hoa của anh, cọ xát và trêu chọc khu vực nhạy cảm. Bruce nhắm mắt lại và cắn môi dưới, buộc mình phải im lặng. Clark đang ngủ. Anh ta thậm chí không biết mình đang làm gì. Bruce chỉ có thể chờ đợi điều này.

Tay kia của Clark trượt xuống bụng Bruce về phía dây thắt lưng của chiếc quần. Đôi mắt của Bruce giật lên khi anh nhanh chóng nắm lấy tay Clark, ngăn anh lại.

"Bruce của tôi." Clark nhăn nhó khi anh nép mặt vào cổ Bruce.

Kryptonian dễ dàng giải phóng bàn tay của mình, sau đó anh nắm lấy Bruce một lần nữa, nắm lấy xương hông của anh. Anh gần như kéo mạnh Bruce gần hơn trong khi đẩy hông của mình. Bruce thở khó khăn trong sự ngạc nhiên khi anh cảm thấy thứ đó nóng lên qua lớp quần áo. Clark rất được ưu đãi. Trong một lúc, Bruce tự hỏi điều này sẽ thế nào nếu không có quần áo. Anh có thể tưởng tượng Clark cúi xuống anh, ôm anh xuống trong khi đâm vào anh. Thứ đó bắn vào trong anh, lấp đầy anh....

Bruce rên lên khi anh cảm thấy Clark lại đẩy anh lần nữa. Clark đang thở nặng nề, gần như khoái cảm. Cú đâm của anh ngày càng trở nên điên cuồng hơn trong khi Bruce bị mất đi chính mình trong cảm giác này. Bây giờ anh rất đau đớn, hình dung ra tất cả những cách mà Clark có thể làm với anh. Đâm anh mạnh mẽ không thương xót...

Đột nhiên, lực đẩy dừng lại, và Bruce cảm thấy quần áo trên mông anh trở nên nóng và ẩm ướt. Anh nhanh chóng nhận ra rằng đó là cú đấm của Clark ép vào anh. Bruce chớp chớp mắt vài lần, cuối cùng cũng trở lại với giác quan của anh. Trong khi đó Clark thở dài trong giấc ngủ.

Chết tiệt!. Bruce kéo mình ra khỏi Clark. Kryptonian chỉ đơn giản thả anh ra và lăn lên lưng anh với vẻ mặt hài lòng. Rõ ràng, Bruce đã tự do để đi ngay bây giờ mà Clark đã được thực hiện dry-humping* với anh. Sai lầm, người ngoài hành tinh khốn khiếp!

Bruce giận dữ phẫn nộ và dậm chân đi. Anh đi qua phòng về phía phòng tắm liền kề, rồi đóng cửa lại. Bruce nhanh chóng cởi quần áo và bước vào phòng tắm. Anh thực sự có thể cảm thấy một số thứ của Clark vẫn dính trên mông mình, và anh vẫn còn hoàn toàn dựng lên... Clark đã kết thúc, nhưng anh thì không. Bực mình, Bruce bật vòi hoa sen, sau đó nước nóng rơi xuống anh.

Trong một vài phút, Bruce tự làm sạch bằng xà phòng. Anh cố lờ đi sự cương cứng của mình, nhưng nó sẽ không biến mất. Chết tiệt! Clark. Bruce cuối cùng cũng chú ý vào nó và chạm vào mình, vuốt ve thứ đang đau đớn. Cực khoái của anh trở nên khó khăn và nhanh chóng.

Bruce đã cố gắng không, nhưng anh đã nghĩ về Clark.

( * kiểu quan hệ hai cơ thể cọ xát vào nhau trong khi vẫn mặc quần áo, không hoàn toàn là quan hệ tình dục.)

SxB

Khi Clark mở mắt, anh đang nằm một mình trên giường Bruce. Anh có thể nghe nhịp tim của người kia bên trong phòng tắm, cùng với tiếng nước chảy. Bruce đã đi tắm. Clark ngồi dậy, rồi anh để ý thấy quần anh dính như thế nào.

Ồ, không ... Anh đã mơ trong giấc ngủ. Anh đỏ mặt khi nhớ lại giấc mơ tình dục của anh về Bruce. Anh có mơ trong khi Bruce vẫn còn trong phòng không? Bruce có biết không? Clark cực kỳ lo lắng. Trong phòng tắm, anh có thể nghe thấy tiếng nước tắt. Bruce gần như đã xong với vòi hoa sen của mình.

Clark nhìn xuống quần của mình. Bộ đồ Superman của anh giờ đã bị bẩn. Anh cần phải thay quần áo nhanh chóng. Trong chớp mắt, Clark phóng qua cửa sổ và bay qua bầu trời trở lại Metropolis. Anh bước vào căn hộ của mình, tìm thấy bộ đồ Superman của anh, thay quần áo sạch, và bay về Gotham càng nhanh càng tốt. Trong vòng một phút, Clark trở lại phòng ngủ của Bruce tại Trang viên Wayne .

Chẳng bao lâu, Bruce mở cửa phòng tắm và bước ra. Anh mặc một chiếc áo choàng màu đen, và mái tóc đen của anh ướt đẫm. Anh nhìn chằm chằm vào Clark như đang nghiên cứu bộ đồ Superman sạch sẽ, nhưng anh không bình luận. Có lẽ Clark đã bị hoang tưởng. Có lẽ Bruce không biết gì về giấc mơ ẩm ướt của Clark.

"H-Hey, Bruce." Superman mỉm cười ngượng ngùng, "Anh ngủ ngon không?"

"Không tốt như anh."

Sau khi Clark nhăn mặt, Bruce nhanh chóng nói thêm, "Anh ngủ khá say."

"O-Oh. Phải." Clark cười lo lắng, "Tôi đã khá mệt mỏi, tôi đoán vậy. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy rất tuyệt."

"Tốt." Bruce đi ngang qua anh, rồi mở một cánh cửa bí mật trong tủ quần áo của mình, để lộ một bộ đồ đen Kevlar, "Tôi sẽ mặc quần áo. Chờ ở ngoài."

"Chắc rồi!" Anh chạy ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Ở hành lang, Clark dựa vào tường và thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như bí mật của anh đã được an toàn. Clark cười với chính mình. Anh rất vui vì Bruce không biết về giấc mơ ẩm ướt đó.

Đối với một người đàn ông, điều đó sẽ rất xấu hổ.

SxB

Sau khi Bruce thay vào bộ đồ dơi của mình, Clark theo anh xuống Batcave. Anh nói với Clark rằng anh có thứ gì đó cho anh. Clark tò mò nó có thể là gì. Anh quan sát trong khi Bruce tiến về phía một két sắt thép được thiết kế bằng chì. Batman mở khóa két sắt, rồi lấy ra một ống tiêm.

"Đưa tay anh ra." Bruce ra lệnh.

Clark tuân theo một cách đáng tin cậy, vươn tay về phía Bruce.

Không hề cảnh báo, Batman đột nhiên đâm ngón tay của Clark bằng kim tiêm, khiến anh chảy máu.

"A!" Superman giằng tay ra, trông như bị phản bội, "Như vậy để làm gì?"

"Tôi đã phát minh ra một cây kim có thể xâm nhập vào da của anh. Tôi cần kiểm tra nó."

"Tuyệt." Clark phàn nàn, "Đầu tiên, anh thực hiện một chiếc găng tay có thể làm tổn thương tôi, và bây giờ kim tiêm."

Bruce cho anh một nụ cười vui vẻ, "Bỏ đi. Kim chứa một lượng rất nhỏ kryptonite. Chỉ đủ để phá vỡ lớp da của anh."

Tiếp theo, Batman lấy ra một cái lọ. Anh đổ đầy ống tiêm với một chất lỏng kỳ lạ.

"Lấy nó đi." Anh đưa ống tiêm cho Superman, "Đây là thuốc giải độc cho độc tố sợ hãi của Scarecrow. Nếu anh từng nghi ngờ anh đã bị nghiện thuốc, hãy tiêm thuốc giải độc càng sớm càng tốt."

Clark nhìn chằm chằm vào ống tiêm, rồi cười toe toét, "Wow! Bruce, điều này thật tuyệt! Cảm ơn! Tôi đã thực sự lo lắng về việc bị trúng một lần nữa. Điều này giúp ích rất nhiều! Tôi sẽ mang nó theo bất cứ nơi nào tôi đi." Anh đặt ống tiêm vào túi bí mật trên dây thắt lưng màu vàng.

Batman trông rất hài lòng, "Tốt. Đừng đánh mất nó."

"Tôi sẽ không, tôi hứa!" Clark vòng tay ôm lấy Bruce, ôm anh thật chặt, "Cảm ơn anh rất nhiều, Bruce! Đây là món quà tốt nhất từ ​​trước tới giờ!"

"Anh ... không có gì." Bruce lẩm bẩm lúng túng, "Anh biết đấy, tôi đã cho anh thấy sự an tâm của tôi."

Clark cười rạng rỡ, "Tôi biết. Và, tôi cũng biết ơn điều đó! Anh thật tuyệt vời."

"Đủ rồi." Batman đẩy anh ra.

"Nhưng tôi thích ôm." Clark rên rỉ khi anh thả ra.

"Quá tệ." Bruce đột nhiên thay đổi chủ đề, "Vậy, anh muốn nói về cái gì?"

"Hử?"

Bruce đảo mắt, "Trước khi chúng ta ngủ, anh nói anh đến đây để nói chuyện với tôi về chuyện gì đó. Vậy đó là gì?"

"Ồ..." Clark dịch chuyển không thoải mái, "Yeah, đó là về công việc."

"Đuợc rồi. Nó thì sao?"

Clark thở dài, "Tôi biết anh đã khiến mọi người ký hợp đồng để họ không thể sa thải tôi."

"Và?"

"Và anh cần phải ngừng nó." anh nhấn mạnh, "Tôi không muốn được đối xử đặc biệt. Thật không công bằng. Tôi nên được đối xử giống như tất cả các nhân viên khác."

"Nhưng anh không giống như các nhân viên khác."

"Đúng nhưng tôi..."

"Anh biến mất khỏi công việc mọi lúc."

Clark phát cáu, "Tôi không thể ngừng được. Nếu Metropolis gặp nguy hiểm, tôi phải cứu thành phố. Tôi không thể bỏ qua nó được."

"Chính xác." Bruce lập luận, "Sau tất cả mọi thứ anh đã làm để bảo vệ Metropolis, tôi nghĩ anh xứng đáng được đối xử đặc biệt. Nếu bất kỳ nhân viên nào khác vắng mặt nhiều như anh, tôi khuyên anh nên sa thải họ. Ngoài ra, anh đang tham gia vào một vụ bê bối ngay lúc này. Anh cần bảo mật công việc. "

"Tôi không nghĩ chúng ta hẹn hò là một vụ bê bối."

"Chúng ta không hẹn hò." Bruce cáu kỉnh.

"Anh hiểu ý tôi mà. Mọi người nghĩ chúng ta đang hẹn hò."

"Ừ, và điều đó khiến anh nổi tiếng. Các phương tiện truyền thông bị ám ảnh về anh miễn là họ nghĩ chúng ta là một cặp."

"Chà, xuất hiện ở Daily Planet sẽ không giúp được gì! Anh có thể làm những tin đồn tệ hơn."

"Nghĩ tôi ngu ngốc đến mức nào?" Bruce gầm gừ, "Hợp đồng mà anh ghét có một điều khoản riêng trong đó. Nếu bất cứ ai ở Daily Planet rò rỉ thông tin về mối quan hệ của chúng ta, tôi có thể gọi một đội ngũ luật sư và phá hủy cuộc sống của họ. "

Clark nhíu mày, "Tôi không thích điều đó. Anh không nên đe dọa mọi người vì tôi."

"Ồ, tôi nên đứng im và để cho thằng khốn như Perry bắt nạt anh?"

"Perry không bắt nạt tôi!"

Batman nhìn anh hoài nghi.

"Tốt thôi. Có lẽ ông ấy đã làm thế." Clark thừa nhận, "Nhưng tôi có thể xử lý nó!"

Bruce chế giễu, "Nếu anh có thể xử lý nó, vậy tại sao anh lại kêu ca với tôi?"

"Tôi không-!" Superman nghiến răng, hầu như không có sự giận dữ, "Tôi đã gọi cho anh vì tôi cố gắng để trở nên tốt đẹp và đưa anh vào một quyết định quan trọng. Tôi không bao giờ mong đợi anh tiếp quản toàn bộ công ty!"

"Hmph. Đừng phàn nàn với tôi nếu anh muốn tôi giúp."

Clark thở dài, "Xem này, tôi biết anh chỉ đang cố giúp đỡ, nhưng anh cần phải bỏ hợp đồng đó."

"Và làm cho nó có thể đá anh một lần nữa?"

"Phải."

Bruce khoanh tay khi anh trả lời ngoan cố,  "Không! Daily Planet là của tôi. Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn với nó."

Clark trừng mắt nhìn anh, "Tốt thôi. Sau đó, tôi sẽ bỏ việc."

"Cái gì?" Batman chớp mắt ngạc nhiên.

"Tôi bỏ việc. Tôi sẽ không làm việc cho Daily Planet nữa."

"Nhưng... anh yêu công việc đó."

"Phải tôi yêu nó. Nhưng tôi sẽ không cãi nhau với anh đâu. Như anh đã nói, Daily Planet là của anh. Xin chúc mừng." Superman chế giễu một cách phẫn nộ khi anh quay đi.

"Chờ đã!" Bruce gọi to.

Clark dừng lại và quay lại đối mặt với anh.

"Tôi-tôi sẽ loại bỏ hợp đồng đó." Bruce đề nghị, "Từ giờ trở đi, anh sẽ không được đặt cách nữa."

Khuôn mặt của Clark sáng lên, "Có thật không?"

"Phải, chỉ... đừng bỏ công việc của anh. Tôi biết nó có ý nghĩa thế nào với anh." Bruce nhìn đi chỗ khác một cách tội lỗi, "Tôi xin lỗi."

Trong nháy mắt, Clark xuất hiện trước mặt anh. Rồi anh giơ tay ra.

Batman nhìn anh chằm chằm, "Anh đang làm gì đấy?"

"Ôm tôi một cái ôm và tôi sẽ tha thứ cho anh." Clark cười toe toét trong khi vẫy tay lên xuống.

Bruce thở dài, "Anh thật đơn giản."

"Này, không, tôi không-" Anh đông cứng khi Bruce bước tới và ôm anh.

Một khi cú sốc biến mất, Clark ngay lập tức đáp trả lại cái ôm, ôm chặt lấy Bruce. Đây là lần đầu tiên Bruce bắt đầu một cái ôm. Clark luôn ôm anh, theo mọi cách. Bây giờ Bruce đã vòng tay ôm lấy Kryptonian trong khi giấu khuôn mặt của anh trong vòm cổ của Clark.

Clark mỉm cười hạnh phúc. Anh có thể như này mãi. Trong khi họ ôm nhau, anh có thể nghe thấy nhịp tim của Bruce nhanh hơn. Rõ ràng, điều này có ảnh hưởng đến anh.

Cuối cùng, Bruce buông tay, bước đi.

"Tôi sẽ tuần tra." anh càu nhàu khi anh vội vã đi.

Clark nhìn anh chạy trốn đến Batmobile và cười, cảm thấy tự mãn. Anh thích tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro