Chương 27: Kiên nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Clark tỉnh dậy trong cơn đau đầu dữ dội. Anh ngồi dậy trong khi ôm đầu. Cách đây vài ngày, anh bắt đầu bị đau đầu. Đây là một trong những thứ tồi tệ nhất cho đến nay.

Clark rên rỉ trong đau đớn khi những hình ảnh mờ ảo lóe lên trong tâm trí anh. Anh có thể nghe thấy một giọng nói, nhưng những lời nói bị bóp nghẹt. Anh không thể hiểu những gì đang được nói. Có ai đó đang cố tiếp cận anh? Sau một vài giây, cơn đau đầu biến mất cùng với giọng nói và hình ảnh bí ẩn.

Kiệt sức, Clark nằm xuống và nhìn lên trần nhà. Anh ở một mình trong căn hộ, nằm trên giường. Anh liếc đồng hồ trên bàn đầu giường. Đã gần 8 giờ sáng. Ít nhất hôm nay là thứ bảy. Clark không phải đi làm.

Anh nhắm mắt lại một lúc, nhưng anh không thể chìm vào giấc ngủ. Cơn đau đầu thường xuyên trở nên đáng lo ngại. Anh muốn nói chuyện với Bruce về điều đó, nhưng anh đã không nhìn thấy anh ta cả tuần nay... kể từ cuộc tranh luận cuối cùng của họ.

Từ bỏ giấc ngủ, Clark thở dài khi anh mở mắt ra. Anh không biết phải làm gì với Bruce. Người đàn ông bướng bỉnh. Clark không hiểu vì sao Bruce lại từ chối anh lần nữa. Tôi biết anh thích tôi, vậy tại sao ...? Tôi đã làm gì sai?

Clark ngồi dậy, rồi bước vào phòng tắm. Anh điều hòa bản thân,đánh răng và cạo râu bằng cách phản xạ tia nhiệt của mình từ gương. Sau đó anh lê bước vào phòng khách và nằm xuống trên chiếc ghế dài. Anh biết anh nên ăn gì đó, nhưng anh không đói. Suy nghĩ của anh tiếp tục quay lại cuộc cãi vã với Bruce. Anh lặp lại những sự kiện đó trong đầu, bị ám ảnh về nó. Bruce đã hôn anh lần đầu tiên. Nhưng lần thứ hai, Bruce đã đấm vào mặt anh. Clark chắc đã đẩy anh quá xa...

Với một tiếng thở dài, Clark lướt tay qua tóc. Bằng cách nào đó anh cần sửa chữa mọi thứ với Bruce, nhưng anh không muốn họ chỉ là bạn. Họ đã tiến rất xa. Bruce đã bắt đầu hai cái ôm và thậm chí là một nụ hôn, mà một lần cho sự tha thứ. Và anh ta chắc chắn đã hôn anh vào tuần trước ... trước khi anh bắt đầu đẩy Clark đi một lần nữa. Họ đã trở lại vòng lặp? Thật bực bội. Clark cảm thấy như anh đã phá hỏng mọi thứ.

Bruce đôi khi rất khó hiểu. Người đàn ông cáu kỉnh đó nên đi kèm với sách hướng dẫn hoặc người hướng dẫn. Clark cười khúc khích trước ý nghĩ, rồi anh bị một ý tưởng đánh trúng. Anh cần nói chuyện với một người thực sự hiểu Bruce, trong và ngoài. Và, không ai hiểu anh hơn Alfred. Người quản gia đã nuôi dạy anh.

Có lẽ Alfred có thể cho mình biết mình đã làm sai điều gì. Với một loạt năng lượng, Clark bật dậy khỏi chiếc ghế dài và đổi thành bộ đồ Superman của mình, rồi bay ra ngoài cửa sổ.

SxB

Tại Trang viên Wayne , Superman có thể nghe thấy một nhịp tim ổn định quen thuộc từ phòng ngủ của Bruce. Sau một đêm tuần tra, Batman chắc đang ngủ say. Clark đáp xuống trước dinh thự và gõ cửa trước. Chẳng mấy chốc, anh nghe tiếng bước chân, rồi Alfred trả lời.

"Chào buổi sáng, cậu Kent." người quản gia chào anh, "Tôi sợ rằng cậu Wayne và cậu Dick đều đang ngủ. Họ chưa sẵn sàng cho bất kỳ vị khách nào, nhưng tôi sẽ cho cậu Wayne biết cậu đến."

Clark dịch chuyển một cách lo lắng trên đôi chân của mình, "Thực ra, tôi đến đây để gặp ông."

Alfred chớp mắt ngạc nhiên, rồi ông bước sang một bên trong khi vẫn mở cửa, "Tôi hiểu rồi. Mời vào."

Clark bước vào trang viên, rồi Alfred đóng cửa lại. Khi người quản gia đi xuống lối vào chính, Clark theo phía sau ông. Họ bước vào bếp, rồi Alfred đặt ấm đun nước lên bếp và bắt đầu đun nước.

"Ngồi đi. Tôi sẽ pha trà cho chúng ta." ông nói.

"Được rồi. Cảm ơn." Clark ngồi xuống bàn bếp và lo lắng vò tay áo của bộ đồ Superman.

Trong khi đang đun nước, Alfred ngồi đối diện với anh, "Tôi có thể hỏi về mục đích của chuyến thăm này không ?"

"Tôi, hừm ... tôi đã tự hỏi liệu ông có thể giúp tôi không?"

"Chắc chắn rồi." Alfred mỉm cười, "Tôi có thể giúp gì ?"

"Chà..." Anh xoa phía sau cổ anh trong khi quay đi, "Ông biết tôi cảm thấy thế nào về Bruce, đúng không?"

"Phải. Cậu đang yêu cậu ấy. "

Đỏ mặt, Clark ré lên, "B-Bruce có nói với ông chuyện đó không?"

"Cậu ấy không cần." Alfred trả lời một cách lạnh lùng.

"Ồ." Clark cười nhẹ, "Heh, phải rồi. Tôi đoán nó khá rõ ràng. "

"Thật vậy."

Clark nuốt nước bọt một cách lo lắng trước khi hỏi, "Làm... Ông có nghĩ tôi có cơ hội với anh ấy không? Tôi nghĩ Bruce thích tôi, nhưng anh ấy luôn đẩy tôi ra. Tôi không biết phải làm gì."

Alfred có vẻ thích thú, "Cậu đến đây tìm kiếm lời khuyên của tôi."

"Chà, phải..." Clark thừa nhận, "Nếu ông có bất cứ lời khuyên nào, tôi thực sự đánh giá cao nó. Tôi cứ làm rối tung mọi thứ lên."

"Đừng quá khó với bản thân, cậu Kent. Cậu Wayne rất gắn bó với cậu."

"Thật sao?" Đôi mắt anh sáng lên một cách hào hứng.

Người quản gia gật đầu, "Phải. Rất gắn bó. Đó là lý do tại sao cậu ấy đẩy cậu ra."

Khi ấm đun nước reo lên, Alfred đứng dậy và bước vào bếp. Ông chuẩn bị hai tách trà trong khi Clark cau mày, bối rối bởi những gì ông vừa nói. Nó không có ý nghĩa gì cả. Ngay sau đó, Alfred trở lại bàn và đưa cho Clark một tách trà trước khi ngồi xuống.

Clark nhìn xuống tách trà nóng và lẩm bẩm, "Tôi không hiểu ý ông ."

Với một tiếng thở dài, Alfred giải thích, "Nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của cậu Wayne là mất đi những người cậu ấy yêu thương. Cậu ấy mất cha mẹ khi còn nhỏ, và sau đó cậu ấy mất cô Rachel mấy năm trước đây. Cậu ấy đã không thể hồi phục từ những tổn thương đó."

"Anh ấy đã nhắc đến Rachel trước đây. Cô ấy bị giết bởi Joker, phải không?" Clark hỏi.

"Phải..." Alfred nhấp một ngụm trà và nói buồn bã, "Cậu chủ Wayne đã có cơ hội cứu cô ấy, nhưng Joker đã lừa cậu ấy. Cô ấy chết trong một vụ nổ. Cậu Bruce chưa bao giờ tha thứ cho mình. Cậu ấy tự trách mình vì cái chết của cô Rachel. "

"Anh ấy đã rất yêu cô ấy?"

"Phải. Họ là thanh mai trúc mã. Cậu Bruce đã biết cô Rachel từ nhỏ. Cái chết của cô đã tàn phá cậu ấy. Sau đó, cậu ấy tuyên bố  sẽ không bao giờ yêu một lần nữa. Cậu ấy nói rằng thật vô trách nhiệm khi có một mối quan hệ khi là Batman."

"Ừ, Đúng là Bruce." Clark càu nhàu.

Alfred mỉm cười với anh, "Tôi rất nhẹ nhõm khi cậu Wayne kết bạn với cậu. Cậu đã khiến cậu ấy mỉm cười theo cách mà tôi chưa từng thấy trước đây. Cậu đặc biệt với cậu ấy. Có lẽ còn hơn cô Rachel. "

Clark nhíu mày, "Nhưng anh ấy nói anh ấy yêu Rachel."

"Cậu ấy đã làm thế." Alfred bình tĩnh uống trà.

"Ông có nghĩ anh ấy có thể yêu tôi không?" Clark hỏi một cách hi vọng.

"Cậu ấy đã làm."

"C-Cái gì?!" Clark há hốc miệng nhìn ông, đôi mắt mở to vì sốc, "Bruce có nói thế không?"

"Cậu ấy không cần. Cảm xúc của cậu ấy rõ ràng như cậu." Alfred nhấp một ngụm trà khác, hoàn toàn không bối rối.

Clark khẽ cười. Tất nhiên, anh rất hạnh phúc khi được nghe những điều này, nhưng dường như nó quá tuyệt để trở thành sự thật. Anh hoài nghi.

"Nhưng ... Nhưng nếu Bruce yêu tôi, thì tại sao anh ấy lại đẩy tôi ra?"

"Bởi vì cậu ấy vẫn chưa chấp nhận nó." Alfred giải thích, "Cậu chủ Bruce đang cố gắng tự bảo vệ mình khỏi bị mất thêm nữa . Xét cho cùng, cậu không thể mất đi những gì cậu không có."

"Vậy, anh ấy đẩy tôi ra vì anh không muốn mất tôi?"

Alfred gật đầu, "Cậu ấy rất sợ mất cậu."

Clark dựa lưng vào ghế trong khi khoanh tay.Anh đang suy nghĩ về thông tin này, cố gắng để xử lý tất cả. Mọi thứ với Bruce luôn phức tạp.

"Tôi nên làm gì đây?" Anh hỏi.

"Kiên nhẫn. Tôi biết cậu Wayne có thể khó khăn. Nhưng theo thời gian, tôi tin rằng cậu ấy sẽ nhận ra rằng cậu ấy sẽ được hạnh phúc. Và ở bên cậu khiến cậu ấy hạnh phúc, cậu Kent." Alfred nói," Làm ơn đừng từ bỏ cậu ấy."

Clark cười rạng rỡ, "Ông không cần phải lo lắng về điều đó, Alfred. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ Bruce. Tôi yêu anh ấy, và tôi có thể kiên nhẫn." Anh nói một cách dứt khoát, "Tôi sẽ đợi mãi mãi nếu tôi phải làm vậy. Tôi sẽ chẳng đi đâu cả."

"Tôi rất vui khi nghe điều đó." Alfred mỉm cười.

SxB

Khi Bruce mở mắt ra, anh có thể thấy một mảnh ánh sáng mặt trời qua rèm cửa phòng ngủ của mình. Rồi anh liếc nhìn đồng hồ trên bàn đầu giường. Bây giờ là 10:37 sáng. Anh đã ngủ khoảng năm giờ. Đó là quá đủ. Anh có việc phải làm. Đêm qua, anh nhận thấy một số vi phạm an ninh trong vệ tinh quay quanh Trái đất. Cần điều tra thêm về nó .

Bruce đứng dậy và kéo chiếc áo choàng đen, rồi anh rời phòng và đi xuống hành lang. Trang viên yên tĩnh, có nghĩa là Dick vẫn đang ngủ. Robin đã thức khuya với anh, tuần tra Gotham. Đó là một đêm bận rộn. Bruce có thể uống một ít cà phê. Anh bước xuống cầu thang, rồi đi về phía nhà bếp.

Trong nhà bếp, anh thấy Alfred và Superman ngồi cùng nhau. Bruce ngay lập tức tập trung vào Clark và khoanh tay lại. Anh đã không gặp người anh hùng này kể từ cuộc tranh luận cuối cùng của họ. Clark đã đòi hỏi quá nhiều và Bruce đã đe dọa sẽ cắt đứt mối quan hệ với anh. Anh hy vọng Superman không ở đây để cho rằng anh vô tội.

Clark nhìn lúng túng trong khi Alfred đứng dậy và chào anh, "Chào buổi sáng, cậu Wayne. Cậu có muốn uống cà phê không?"

"Có. Cảm ơn." Bruce liếc nhìn Kryptonian, "Anh muốn gì, Clark?"

Trước khi Clark có thể đáp lại, Alfred xen vào, "Thực ra, cậu đến đây để gặp tôi, Cậu Wayne. Cậu Kent, cậu có muốn một tách cà phê không?"

"Vâng, làm ơn." Clark ngượng ngùng nói.

Bruce tiến vào bàn và nắm lấy một chiếc ghế ,kéo nó ra. Rồi anh ngồi xuống, vẫn nhìn chằm chằm vào Clark, "Anh đến đây để gặp Alfred?"

"P-Phải." Clark gật đầu.

"Tại sao?" Bruce hỏi.

"Ông ấy đưa ra những lời khuyên bổ ích ."

Bruce chớp mắt, bị mất cảnh giác. Clark đúng. Alfred luôn đưa ra lời khuyên tốt. Ông biết rất nhiều, kinh nhiệm chỉ có quản gia mới có. Bruce liếc qua vai ,Alfred đang bận rộn chuẩn bị hai tách cà phê.

"Và ông ấy đưa ra lời khuyên gì?"

Clark mỉm cười, "Hãy kiên nhẫn."

Bruce nhíu mày khi anh nuốt một cách lo lắng. Kiên nhẫn về điều gì? Họ đang nói về tôi!? Bruce nhận ra sự xấu hổ của mình. Bên kia bàn, Clark vẫn mỉm cười với anh một cách dịu dàng . Alfred nói cái quái gì thế? Bruce cảm thấy bị phản bội như tất cả những bí mật của anh bị vạch trần.

Alfred đặt hai tách cà phê lên bàn. "Tôi có vấn đề cần giải quyết . Xin lỗi vì sự vắng mặt của tôi. Tôi tin các quý ông có nhiều điều để thảo luận."

Bruce cau có với quản gia, rồi Alfred mỉm cười cáo lỗi trước khi bước đi.

Bây giờ anh ở một mình với Clark. Bruce uống cà phê của mình trong khi tránh tiếp xúc bằng mắt với Kryptonian. Họ ngồi im lặng vài phút cho đến khi Clark cuối cùng lên tiếng.

"Tôi xin lỗi vì cách tôi đã làm." anh xin lỗi, "Tôi sẽ không gây áp lực cho anh nữa. Tôi có thể đợi cho đến khi anh sẵn sàng."

"Không phải thế..." Bruce chùn bước một lúc, trước khi anh ngắt lời, "Chúng ta không bao giờ có thể là một cặp. Không bao giờ. Anh hiểu điều đó không?"

"Chắc chắn, tôi hiểu đó là cảm giác của anh bây giờ. Vậy nên tôi sẽ không đẩy nó quá xa đâu ." Clark nhún vai và nhấp một ngụm cà phê.

Bruce thở dài thất vọng. Rõ ràng Clark không từ bỏ. Nhưng ít nhất anh đã đồng ý không gây áp lực cho anh. Đó là một bước đi đúng hướng. Và, Bruce nhận ra rằng đó có lẽ là điều tốt nhất anh sẽ nhận được. Anh đang tranh luận. Bình thường, anh không quan tâm những gì mọi người nghĩ về anh. Nhưng Clark quan tâm quá nhiều. Bruce không thích cãi nhau với anh.

"Cảm ơn." anh lẩm bẩm.

Superman cười rạng rỡ, "Bất cứ điều gì vì anh, bạn thân."

"Anh là một tên ngốc."

Clark cười.

Trong một lúc, Bruce và Clark ngồi trên bàn, uống cà phê cùng nhau. Tất cả đều quen thuộc như một thói quen hàng ngày. Chẳng mấy chốc, mọi căng thẳng biến mất khi họ chỉ đơn giản là thích sự im lặng của nhau. Bruce cần điều này. Uống cà phê với Clark là một thứ đơn giản, nhỏ nhặt. Tuy nhiên, nó đã trở nên rất quan trọng với anh.

Trong những khoảnh khắc như thế này, mọi thứ đều đúng với thế giới.

SxB

Lúc 9:30 tối, Batman đứng ở rìa của một tòa nhà chọc trời, nhìn ra thành phố Gotham. Anh vẫn đang điều tra các vi phạm an ninh trong một số vệ tinh của Trái đất. Trước đó vài ngày, nhiều vệ tinh đã bị tấn công. Bruce đã truy tìm hacker của một công ty tên là S.T.A.R Labs. Công ty này có nhiều địa điểm trải rộng trên toàn cầu. Một trong những phòng thí nghiệm là ở Gotham. Bruce đã nghiên cứu công ty và tìm thấy nhiều mâu thuẫn với hồ sơ của họ. Có gì lạ xảy ra bên trong các phòng thí nghiệm này, và bằng cách nào đó nó được kết nối với các vệ tinh bị xâm nhập...

Batman cần phải tìm ra cái quái gì đang diễn ra.

Sử dụng khẩu súng của mình, Batman lao ra khỏi tòa nhà và đáp xuống mái nhà của cơ sở S.T.A.R Lab. Gần trung tâm của mái nhà, có một khu vực có trần bằng kính. Bruce lặng lẽ cắt một lỗ trên kính, rồi anh nhảy xuống phòng thí nghiệm.

Màu đen bao trùm cả  phòng thí nghiệm. Batman đi qua bóng tối, căng thẳng để thấy bất cứ điều gì. Anh với lấy dây đai tiện ích của mình, chuẩn bị lấy một vài chiếc kính nhìn ban đêm, thì anh đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở. Batman trốn đằng sau một cây cột và cẩn thận liếc nhìn cánh cửa. Có ánh sáng đến từ cửa, và anh có thể thấy ba nhà khoa học đang đi cùng nhau.

Các nhà khoa học trông giống như những người bình thường mặc áo khoác phòng thí nghiệm trắng, nhưng họ đang nói bằng một ngôn ngữ kỳ lạ mà Bruce chưa bao giờ nghe thấy trước đây. Ngôn ngữ này thậm chí còn không giống tiếng người. Sau khi các nhà khoa học rời đi, Batman vội vã đến cánh cửa mở và bước vào một căn phòng đầy đủ thiết bị thí nghiệm. Anh đi qua máy móc và tìm thấy một căn phòng.

Batman bước vào căn phòng, rồi anh sững sờ khinh ngạc. Cái quái gì thế?

Có ba cấu trúc giống như kén lớn treo trên tường. Anh đến gần một trong những cái kén và cắt nó bằng một chiếc batarang. Sau đó, anh bóc lớp vỏ hữu cơ kỳ lạ, để lộ khuôn mặt của một người đàn ông. Người đó là một người đàn ông lớn tuổi với bộ ria mép màu trắng. Một trong ba nhà khoa học có khuôn mặt giống hệt ông. Bruce liếc nhìn hai cái kén khác khi những suy nghĩ của anh lướt nhanh lo lắng. Đây là những nhà khoa học thực sự. Vậy, ai là kẻ mạo danh?

Khi nghe thấy tiếng chó sủa, Batman nhanh chóng sử dụng khẩu súng của mình và tung lên trần nhà. Từ trần nhà, anh nhìn như một con chó lớn chạy vào căn phòng. Con chó gầm gừ dữ dội và sủa vào Bruce.

Chết tiệt!. Batman nhìn chằm chằm vào ngưỡng cửa, mong các nhà khoa học giả mạo chưa trở lại. Đột nhiên, con chó bắt đầu biến hình và thay đổi hình dạng. Thay vì lông, sinh vật phát triển vảy khắp cơ thể và đôi mắt của nó sáng lên màu vàng. Con quái vật gầm gừ lần nữa, lộ ra hai hàng răng sắc nhọn. Cái quái gì thế? Bruce nhìn sự biến đổi trong ngạc nhiên.

Sinh vật nhảy về phía anh, rồi Batman nhanh chóng ném một quả lựu đạn vào cái miệng đang mở cửa nó . Con quái vật nhai quả lựu đạn khiến thiết bị phát nổ với một ánh sáng rực rỡ . Trong vụ nổ, Batman bắn súng của mình và vung ra khỏi văn phòng. Sức mạnh của vụ nổ đẩy anh về phía trước, sau đó anh đâm vào một bức tường và rơi xuống đất.

Rên rỉ, Batman ngay lập tức đứng dậy, nhìn quanh căn phòng trong khi bụi lắng xuống. Khi anh nhìn thấy ba cái kén, anh thở phào nhẹ nhõm. Những cái kén vẫn còn nguyên vẹn, những người bị mắc kẹt bên trong có thể được bảo vệ khỏi vụ nổ. Thật không may, sự nhẹ nhõm của anh chỉ tồn tại một thời gian ngắn sau khi anh nghe thấy tiếng gầm gừ lần nữa.

"Chết tiệt!" Bruce chửi thề khi con quái vật xuất hiện trở lại, lao nhanh về phía anh trên bốn chân.

Anh ném một cái batarang vào con thú, nhưng nó văng ra khỏi vảy của con quái vật . Rồi nó nhảy vào anh, đẩy Bruce xuống đất. Bruce cố gắng đẩy con vật ra khi nó nhe răng với anh, cố cắn vào khuôn mặt của anh. Trong khi anh vật lộn với con quái vật, anh lại với tới đai tiện ích của mình và rút ra một khẩu súng điện . Anh ấn vào người con quái vật, giật nó với một điện áp cao. Sinh vật phát một tiếng hét khủng khiếp, sau đó Bruce đá nó ra.

Bây giờ con quái vật nằm giãy giụa trên sàn nhà. Batman loạng choạng đứng dậy, thở dốc. Anh vẫn không biết sinh vật đó là gì, nhưng nó mạnh mẽ và nó có khả năng thay đổi hình dạng. Bruce liếc nhìn căn phòng lần nữa, ở ba cái kén. Con chó giả không phải là hình dạng duy nhất. S.T.A.R Labs đã bị xâm nhập bởi những thứ này... . Bruce chưa bao giờ gặp phải thứ gì đó như thế này trước đây. Họ phải đến từ một thế giới khác. Đó là lý do tại sao họ xâm nhập các vệ tinh ... Họ là người ngoài hành tinh.

Đột nhiên, khẩu súng điện bị đánh bật khỏi tầm tay của anh khi anh bị đánh từ phía sau. Batman bay ngang qua căn phòng, đâm vào một cái bàn đầy thiết bị thí nghiệm. Cốc thủy tinh vỡ tan trên sàn khi bàn lật ngược. Giận dữ trong cơn đau, Batman đứng dậy và đối mặt với kẻ tấn công mình. Đó là nhà khoa học giả mạo với bộ ria mép màu trắng cùng với hai kẻ mạo danh kia.

Những sinh vật nhìn bình thường bắt đầu biến dạng, áo khoác phòng thí nghiệm của họ tách thành từng mảnh khi người ngoài hành tinh thể hiện hình dạng thật của họ. Họ là những sinh vật màu xám ,cơ bắp lớn với đôi mắt đỏ và răng nhọn. Batman với lấy dây đai tiện ích của mình khi họ lao thẳng vào anh. Bruce ném một vài quả bom khói, sau đó bắn súng của mình lên trần nhà. Anh tung xa họ, trên đám mây khói. Đột nhiên, một trong số những người ngoài hành tinh phóng ra khỏi làn khói. Bây giờ đều có cánh trên lưng của nó. Đôi mắt Bruce mở to vì sốc khi người ngoài hành tinh tấn công anh.

Batman đâm vào tường, rên lên đau đớn. Toàn bộ cơ thể anh đau nhức. Điều này thật tệ. Chúng đông hơn và những người ngoài hành tinh này có sức mạnh siêu việt. Anh cần dùng lửa để đấu với lửa, người ngoài hành tinh của mình với những tên khốn này. Bruce rút ra Bat-Comm và gọi là Superman.

"Clar-!"

Anh bị gián đoạn khi một người ngoài hành tinh tấn công anh và khiến anh bay qua phòng. Batman đáp xuống sàn nhà với một tiếng thịch. Rồi một người ngoài hành tinh khác nhanh chóng nắm lấy cổ họng anh, nâng anh lên không trung. Bruce nghẹt thở khi anh giật mạnh cánh tay của người ngoài hành tinh, cố tự giải thoát cho mình. Anh không nhận đủ oxy. Chẳng mấy chốc, anh có thể thấy những đốm sáng lấp lánh trước mắt anh. Anh sắp chết.

Đột nhiên, anh nghe thấy một tiếng nổ lớn khi thứ gì đó phá bức tường gần đó. Sau đó, một màu xanh mờ  dần tiến về phía họ và tách người ngoài hành tinh ra khỏi anh. Batman ngã xuống sàn trong khi Superman chạy nhanh quanh phòng, đấm vào người ngoài hành tinh cho đến khi họ không thể di chuyển được nữa. Nó chỉ mất một vài giây. Trong khi đó Batman lảo đảo đứng dậy. Anh không bị thương nặng, nhưng anh cảm thấy đau sau khi bị đánh gục như một quả bóng bàn.

Sau khi Clark đánh bại người ngoài hành tinh, anh để chúng trong một đống rác và vội vã đến bên cạnh Bruce.

"Anh ổn chứ?" Người anh hùng trông lo lắng.

"Ừ, tôi ổn." Bruce càu nhàu.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Những thứ đó là gì?"

"Người ngoài hành tinh." Batman khoanh tay khi anh giải thích, "Chúng ta có thể đang phải đối phó với một cuộc xâm lăng toàn diện. Đêm qua, tôi nhận thấy những vi phạm an ninh trong- "

"Aaa!" Superman bất ngờ nhăn mặt đau đớn trong khi ôm đầu.

"Clark, chuyện gì thế?" Bruce chộp lấy bạn của mình, giữ vững anh.

"Nó chỉ là đau đầu thôi. Tôi- "Anh hét lên và quỳ xuống.

"Clark!" Bruce quỳ xuống bên cạnh anh, hoảng hốt.

Anh ôm lấy Superman khi anh nhìn xung quanh. Không có kryptonite xung quanh. Điều gì đã làm tổn thương Clark? Cái quái gì đã gây ra chuyện này?! Clark rên rỉ trong đau đớn trong khi Bruce nhìn anh sợ hãi. Anh hiếm khi thấy Superman phải chịu đau đớn về thể xác, và kryptonite luôn có mặt. Nhưng không có kryptonite ở đây! Tôi có thể làm gì để ngăn chặn điều này? Tôi có thể làm gì?!

Superman đột ngột cứng đờ, trở nên hoàn toàn im lặng. Bruce nhìn anh, lo lắng.

"Clark?" Anh lắc vai Kryptonian.

Đột nhiên, Clark nắm lấy tay anh, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, "Chúng ta phải đi."

Bruce chớp mắt ngạc nhiên. "Đi đâu?"

"Nhanh nào." Clark nhanh chóng nhấc anh lên và phóng ra khỏi tòa nhà.

SxB

Gió lao qua họ khi họ bay trên bầu trời. Superman mang Batman theo phong cách công chúa như thường lệ. Nó thậm chí còn không làm phiền Bruce nữa. Anh đã quen với nó. Trong khi họ bay, Bruce nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Clark, nghiên cứu anh. Clark nhìn như thể anh đang ở trong một nhiệm vụ thuộc loại nào đó. Và anh bay rất nhanh. Thông thường, Clark sẽ bay với tốc độ chậm hơn trong khi mang anh ... có lẽ là vì sự thoải mái của Bruce. Cơn gió đánh mạnh vào họ.

Bruce nhắm mắt lại, quay mặt đi khỏi cơn gió mạnh.

Clark ôm anh lại gần hơn. "Xin lỗi. Chúng ta phải nhanh lên."

Sau vài giây nữa, Superman đột ngột dừng lại và đáp xuống mặt đất. Clark buông anh ra khi Batman đứng dậy, kiểm tra khu vực. Họ đang ở lưng chừng của một hẻm núi, ở giữa hư không.

"Tại sao chúng ta lại ở đây?" Bruce hỏi.

"Tôi sẽ chỉ cho anh." Superman bước đến phía vách đá rồi đấm vào nó.

Tảng đá sụp đổ, để lộ một cánh cửa thép lớn. Clark đá tung cánh cửa, rồi đi vào trong một căn phòng tối làm bằng kim loại. Tò mò, Batman theo anh. Căn phòng kim loại có ánh sáng huỳnh quang được kích hoạt tự động. Họ càng đi xa, căn phòng càng sáng lên. Nơi này trông giống như một cơ sở chính phủ bí mật.

Khi họ đến một cánh cửa thép khác, Superman đấm nó vài lần cho đến khi nó mở ra.

Bên trong căn phòng, có rất nhiều máy móc và một thiết bị mà Bruce chưa từng thấy trước đây. Nó trông giống như một cái vỏ, nhưng công nghệ đó không tồn tại. Ít nhất nó không được phép tồn tại. Khi nhiều ánh sáng bật lên, Bruce có cái nhìn tốt hơn về cái vỏ và thấy một cơ thể đang nằm bên trong. Đó là một cơ thể hình người màu xanh lá cây.

Bruce buông ra một tiếng thở dài trầm trọng hơn, "Tuyệt. Một người ngoài hành tinh khác. "

Clark đi đến bảng điều khiển và bắt đầu ấn nút, "Anh ấy đang cố gắng liên lạc với tôi bằng tiềm thức, nhưng cái máy móc ầm ầm này lại can thiệp. Khi thông điệp của anh ấy ngừng lại, tôi biết tôi phải giải cứu anh ấy. "

"Anh ta làm gì ở đây?" Bruce hỏi.

"Cuộc xâm lược." một giọng nói không rõ vang lên trong tâm trí của Bruce, "Tôi đến để cảnh báo bạn, nhưng họ đã giam tôi ở đây."

Cái vỏ mở ra, rồi người ngoài hành tinh xanh bước ra. Bruce nhìn anh cẩn thận trong khi đặt một tay lên thắt lưng tiện ích của mình, sẵn sàng chiến đấu.

"Tôi thấy anh không tin tôi. Có lẽ điều này sẽ giúp anh." Người ngoài hành tinh thay đổi diện mạo của mình, tạo thành một khuôn mặt giống con người hơn và một chiếc áo choàng màu xanh. Anh tiến lại gần Bruce và giơ tay ra, "Tôi là J'onn J'onzz."

Batman trừng mắt nhìn người ngoài hành tinh, từ chối bắt tay anh.

Superman mỉm cười và bắt tay với người ngoài hành tinh, "Đừng coi nó là cá nhân, J'onn. Anh ấy không tin ai cả."

"Một chính sách khôn ngoan." J'onn đi ngang qua Bruce, tiến về phía lối ra.

Khi anh đi ra, Bruce và Clark theo anh ra khỏi cơ sở bí mật. Bên ngoài, J'onn nhìn lên bầu trời đêm như anh đang tìm kiếm thứ gì đó.

Batman khoanh tay, "Anh đã đề cập đến một cuộc xâm lược."

"Phải, họ đã ở đây rồi. Và nhiều hơn nữa sẽ đến." J'onn giải thích trịnh trọng, "Họ cũng xâm chiếm hành tinh của tôi. Hàng ngàn năm trước, sao Hỏa đã được yên bình trước khi họ đến, nhưng người của tôi đã học để chiến đấu. Cuối cùng, chúng tôi phải bỏ đi, nhưng cái giá quá cao ... Tôi là người sao Hỏa duy nhất còn lại, người sống sót cuối cùng thuộc loại của tôi. Sau chiến tranh, tôi đặt mình vào trạng thái ứ đọng, vì vậy tôi có thể chiến đấu trong trường hợp họ quay trở lại. Khi tôi lần đầu gặp họ, họ không hứng thú với Trái đất, nhưng nhiều điều đã thay đổi. Bây giờ họ quyết tâm lấy hành tinh này. "

"Chúng ta ngăn chặn chúng bằng cách nào?" Bruce hỏi.

"Có thể đã quá muộn." J'onn thừa nhận một cách dứt khoát, "Họ đã lên kế hoạch cho cuộc xâm lược này trong một thời gian."

"Anh luôn nói về họ. Chúng ta đang xử lý cái gì? Họ là ai?" Clark hỏi.

"Darkseid." J'onn nhìn lên trời lần nữa, khi những ngôi sao chổi rơi xuống từ bầu trời, "Cuộc xâm lược đã bắt đầu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro