Chương 4.2: Joker

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Batman đấm vào mặt Joker. Rồi gã vấp ngã, cười. Tức giận, Batman nắm lấy cổ áo của Joker. Ngay trước khi Batman có thể đánh gã một lần nữa, Joker kéo một cây kim tiêm ra khỏi túi của mình và đâm nó vào cánh tay của Bruce, giữa hai tấm Kevlar. Batman đấm gã và nhảy lùi lại, nắm tay anh. Tâm trí anh run rẩy lo lắng. Joker đã làm cái quái gì với anh?

Joker cười khi gã chạy đi. Xung quanh anh, Bruce có thể thấy những hình dạng di chuyển trong bóng tối ,trông giống như con dơi. Anh ngay lập tức nhớ lại thời điểm anh rơi vào hang tối khi còn là một đứa trẻ, bao quanh bởi những con dơi trong bóng tối. Anh nhớ lại nỗi sợ hãi.

Độc tố sợ hãi của Scarecrow! Batman nhanh chóng lấy thuốc giải độc ra khỏi thắt lưng của mình và tiêm nó vào cánh tay kia. Ảo giác biến mất khi Batman chạy theo Joker.

Anh đuổi theo Joker qua xưởng đóng tàu, ngoằn ngoèo xung quanh các con đường vận chuyển bằng thép lớn. Batman sử dụng súng của mình để tung mình lên trên một thùng chứa, sau đó anh nhảy xuống, ấn Joker xuống đất. Joker cười khi Batman nắm lấy gã và đóng sầm mặt gã vào một thùng đựng hàng.

Tiếp cận bên trong thắt lưng của mình, Batman rút ra những thanh nẹp bằng thép, thứ mà anh dùng để khóa tay Joker sau lưng. Anh đã thấy Joker thoát khỏi còng tay nhiều lần trước đây, nên anh có những còng tay đặc biệt hạng nặng chỉ dành cho gã.

Joker ngoái cổ lại để nhìn chằm chằm vào Bruce, cười toe toét với máu dính trên răng, "Ah, đây là cách tao thích nó. Chỉ còn tao và Bat của tao. Tên Superman đó thật đáng xấu hổ. Hắn ta không được phép đùa nghịch với cưng nữa."

Batman ném Joker xuống đất, gầm gừ, "Ý ngươi là gì?"

"Ý tao... Tao đang thay đổi vị trí của mình trong trò chơi của chúng ta." Mắt Joker lóe lên một tia sáng nguy hiểm.

Bruce nhận ra cái nhìn đó. Joker đang lên kế hoạch gì đó.

Batman đấm Joker và đâm gã vào thùng hàng vận chuyển một lần nữa, "Để Superman yên. Đây là việc giữa ngươi và ta."

"Ồ, tao sẽ để hắn ta yên, nhưng Batsy Darling, hắn ta là người đã đưa cưng tới đây. Và bàn tay của hắn trên khắp người cưng." Joker phàn nàn, "Biết tao cảm thấy thế nào về việc chia sẻ đấy, Bat. TAO. KHÔNG.THÍCH. NÓ! Vậy nên, giờ Superman phải trả giá."

"Ta sẽ không cho phép ngươi giết anh ta."

"Giết hắn?" Joker cười, "Tao không muốn giết Superman. Thành thật mà nói, tao không nghĩ rằng tao có thể. Nhưng biết tao có thể làm gì không, Batsy?" Gã rít lên một cách dữ dội, " Tao có thể cho hắn ta một ngày thực sự tồi tệ. Hehehehe. Tao có thể biến hắn ta thành một kẻ phát tán hỗn loạn. Lấy tất cả lòng tốt của hắn và làm hỏng nó. Giống như Harvey Dent, uh Super Steroid" Gã cười khúc khích, "Cưng có thể tưởng tượng được không, Bat? Superman dần trở nên điên rồ. Cả thế giới sẽ bùmmmm. Tao cảm thấy nóng và kích thích chỉ cần suy nghĩ về nó."

Batman giận dữ đánh Joker và gầm gừ, "Để Superman yên!"

"Cưng có nghĩ rằng Supes có một cái thóp? Có lẽ một điều khá nhỏ bé như Rachel? Cưng nhớ Rachel, phải không? Cô ta là một vụ nổ! ha ha ha."

Anh đấm Joker vào bức tường thép lần nữa, khiến gã ghẹt thở." Ngươi sẽ tránh xa Superman và những người anh ta quan tâm. Ta sẽ không để ngươi phá hủy anh ta đâu!"

"Mày biết Arkham không thể giữ tao" Joker nghiến răng, "Tao sẽ ra ngoài, sau đó tao sẽ dành cho Supes một chuyến thăm nhỏ."

"Tránh xa anh ta ra!" Batman giận dữ khi anh đấm Joker nhiều lần và ném gã xuống đất.

Joker lăn trên mặt đất với hai cánh tay vẫn bị chế ngự sau lưng, cười điên loạn, "Mày định làm gì? Giết tao? Mày cuối cùng sẽ phá vỡ quy tắc quý giá của mình? "

Batman liếc nhìn sang một bên và phát hiện một thanh ngang, dựa vào một thùng hàng vận chuyển. Anh nắm lấy nó và đánh về phía Joker.

"Ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta có thể làm ngươi tàn phế." Batman đe dọa.

Joker cười, "Oh, mày đùa sao!"

Batman hạ thanh săt xuống, đập vào chân Joker. Tức giận, anh vung xà lên một lần nữa và một lần nữa cho đến khi anh nghe thấy tiếng xương gãy. Joker hét lên với tiếng cười.

SxB

Phóng qua bầu trời, Superman bay về phía đại dương, cầm một quả bom đang đếm ngược trong tay anh. Ngay trước khi quả bom nổ tung, Superman ném chất nổ vào khoảng không, về phía biển. Quả bom phát nổ trong đại dương, nước bắn lên không trung.

Superman thở phào nhẹ nhõm. Đó nên là cái cuối cùng trong số chúng.

Đúng như lời của gã, Joker đã chôn bom khắp Gotham. Superman đã tìm thấy chất nổ trong bệnh viện, công viên, khách sạn và thậm chí cả nhà của thị trưởng. Ít nhất thành phố đã được an toàn cho đến lúc này. Đối phó với Joker trong cả ngày chắc chắn khiến Dark Knight mệt mỏi. Superman tự hỏi làm thế nào Batman làm được.

Anh nhắm mắt lại, tập trung vào âm thanh nhịp tim của Bruce. Batman vẫn còn ở bến cảng. Anh có gặp rắc rối với Joker không?

Lo lắng, Superman nhanh chóng bay đến bến cảng và tìm thấy Batman trong xưởng đóng tàu. Mắt anh mở to vì sốc khi anh thấy anh ta đang vung một thanh sắt đánh Joker. Joker bị hạn chế trên mặt đất, không thể tự bảo vệ mình, trong khi Batman tàn nhẫn tấn công đôi chân của Joker, gãy xương.

"Anh đang làm gì thế?! Dừng lại!" Superman bay xuống và giật lấy thanh sắt đẫm máu. Anh hét lên với Bruce, "Joker thậm chí không thể tự bảo vệ mình! Anh bị cái quái gì thế?!"

Batman lườm anh trong khi Joker bật ra một tiếng cười rùng rợn. Tiếng còi báo động của cảnh sát vang lên từ xa. Chẳng mấy chốc, cảnh sát sẽ đến và tìm thấy Joker. Với đôi chân bị gãy của mình, Joker nhất định không thể đi đâu nữa.

"Chúng ta cần phải nói chuyện." Superman giận dữ nắm lấy Bruce và bay đi.

Họ phóng qua không khí của Gotham, rồi Superman thả anh trên mái nhà của một tòa nhà. Batman đáp xuống duyên dáng và khoanh tay. Sau đó, Superman đứng trước mặt anh, cau mày.

"Tại sao anh lại làm thế với Joker?" Anh hỏi.

Batman hừ lạnh, giải thích, "Nó là cần thiết. Tôi phải cho chúng ta một chút thời gian để chuẩn bị. "

Superman chớp mắt trong sự bối rối, "Gì?"

"Trong khoảng sáu tháng, Joker sẽ được chữa lành. Sau đó gã sẽ đến tìm anh."

Clark nhún vai, "Joker có thể đến sau tất cả những gì gã muốn. Tôi không lo lắng. Gã chỉ là một người đàn ông. Gã không đủ mạnh để làm bất cứ điều gì với tôi."

"Sức mạnh của Joker không phải thứ anh cần lo lắng. Đó là tâm trí của anh." Batman cảnh báo, "Bây giờ anh đã bị chú ý. Anh phải cẩn thận. Đừng đánh giá thấp gã."

"Được rồi... Tôi sẽ coi chừng gã. Nhưng anh thực sự không cần phải đánh gãy chân gã. Tôi có thể tự lo cho bản thân mình trong cuộc chiến."

Bruce thở dài trong thất vọng, "Anh không hiểu. Joker không muốn chiến đấu với anh. Gã muốn phá hủy anh."

"Phá hủy tôi?" Clark nhướn mày, "Xem này, tôi biết anh hoang tưởng. Nhưng không có gì mà Joker có thể làm sẽ biến tôi thành kẻ mất trí, phải không? Anh có thể tin tưởng vào tôi."

Batman im lặng một lúc, rồi anh với tới thắt lưng của mình. Phản ứng nhanh chóng, Superman giật lấy tay của anh, ngăn anh lại.

Anh đưa cho Clark một cái nhìn khó chịu, "Tôi không lấy kryptonite."

"Ồ, xin lỗi" Superman thả tay anh ra.

Batman mở ô nhỏ ở thắt lưng và lôi ra một thiết bị liên lạc hình dơi nhỏ. Anh đưa thiết bị cho Clark, "Joker sẽ đến tìm anh. Chỉ là vấn đề thời gian. Khi anh gặp rắc rối, hãy gọi cho tôi."

Đôi mắt của Clark mở to ngạc nhiên khi anh nhìn chằm chằm vào thiết bị liên lạc, mỉm cười, "Wow. Tôi ... Tôi nghĩ anh ghét tôi."

"Tôi không giúp anh vì tôi thích anh. Tôi không thể để Joker phá hủy anh."

Nụ cười của anh nhạt dần, "Phải, bởi vì tôi là một người ngoài hành tinh nguy hiểm."

"Chính xác." Batman quay lại và bắt đầu bước đi.

"Bruce."

Anh liếc qua vai anh, nhìn Clark.

"Anh... Anh cũng có thể gọi cho tôi bất cứ khi nào anh cần giúp đỡ. Chỉ cần gọi tên tôi và tôi sẽ đến. Tôi hứa." Clark thề.

"Điều đó không cần thiết." Batman bắn súng của mình vào một tòa nhà kế bên.

Trong khi Bruce tung người đi, Clark thở dài và giơ tay nhìn chiếc máy liên lạc hình dơi, nghiên cứu nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro