Chương 41 : Chị em họ Kryptonian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau một ngày dài ở Daily Planet, Clark và Lois cùng nhau về nhà. Họ tản bộ xuống vỉa hè đông đúc trong khi nắm tay nhau. Bây giờ đã là 7 giờ tối và mặt trời đang lặn ở đằng xa. Mọi thứ đều yên bình ở Metropolis vào lúc này. Clark nhìn lên bầu trời, cảm thấy... mãn nguyện. Trong tuần qua, anh không tranh cãi với Lois, điều đó thật tuyệt. Mối quan hệ của họ đang diễn ra tốt đẹp, vì vậy anh nên hạnh phúc. Anh hạnh phúc. Chắc chắn hạnh phúc...

Trong khi họ đi bộ, Lois nói về bữa tiệc cocktail lớn diễn ra vào thứ bảy này. Đó là kỷ niệm lần thứ 80 của Daily Planet. Tòa soạn đã xuất bản ấn bản đầu tiên 80 năm trước. Bây giờ tất cả các nhân viên ​​sẽ ăn mừng và tham dự bữa tiệc kỷ niệm. Lois rất vui mừng về điều đó, nhưng Clark luôn cảm thấy lạc lõng ở những bữa tiệc. Anh không muốn đi.

"Ồ, thôi nào, Smallville. Nó sẽ rất vui. Anh phải đi, "Lois nói. "Theo nghĩa đen, mọi người sẽ đi. Ngay cả Bruce. "

Clark ngạc nhiên nhìn cô. "Bruce sẽ đi?"

"À , phải. Anh ấy phải đi. Anh ấy vẫn sở hữu Daily Planet. "

"Ồ. Đúng vậy... "Clark gần như quên mất. Bình thường, Bruce ở xa Daily Planet. Giờ thì Clark chắc chắn không muốn đi.

"Nào. Nó sẽ rất tuyệt. "Lois trêu chọc," Anh có thể đứng ở một góc và cùng trầm tư suy nghĩ với Bruce trong suốt thời gian. "

Clark cười và lắc đầu. "Bruce không trầm  tư suy nghĩ ở các bữa tiệc."

"Anh có nghĩ anh ấy sẽ hành động như một tay chơi không?" Cô cười vui vẻ. "Ôi chúa ơi. Em muốn thấy điều đó. Em nghe nói anh ấy có thể khá hoang dã. "

Clark rùng mình  lại. "Đó là những gì anh sợ."

Lois nhìn anh lo lắng. "Em đã nghĩ anh và Bruce lại là bạn bè. Mọi thứ vẫn còn khó xử giữa hai người sao? "

"Sao cơ? Không, "anh nhanh chóng phủ nhận điều đó. "Mọi thứ đều ổn giữa bọn anh."

"Anh chắc không?" Cô dường như không tin.

"Tất nhiên, anh chắc mà. Anh sẽ đi dự tiệc với em. "

"Thật sao?" Khuôn mặt cô sáng lên.

Anh mỉm cười. "Em sẽ cần một buổi hẹn hò, phải không?"

"Cảm ơn, Smallville." Lois vui vẻ ôm lấy cánh tay anh khi họ bước đi.

Chết tiệt... Clark thực sự không muốn đến bữa tiệc đó. Anh có thể tưởng tượng cảnh Bruce say xỉn và tán tỉnh mọi người. Nó nghe như một địa ngục sống. Clark lắc những suy nghĩ đó khỏi đầu anh. Chẳng có gì quan trọng nếu Bruce tán tỉnh những người khác. Clark có Lois. Bruce có thể làm bất cứ điều gì anh muốn. Clark ổn với nó. Anh hoàn toàn ổn với nó.

Vậy thì tại sao anh cảm thấy lòng nhói đau?

Trên đường đi, Clark tiếp tục kìm nén những cảm xúc đó cho đến khi cuối cùng chúng cũng tan biến. Anh tự nhắc mình rằng Lois là bạn gái tuyệt vời. Anh may mắn khi có cô. Một con quái vật như Clark thật may mắn khi có ai đó.

Cuối cùng, họ đến căn hộ của họ. Clark và Lois bước vào thang máy và đi lên tầng mười. Rồi họ bước xuống hành lang về phía căn hộ. Trước khi Clark mở cửa trước, anh biết có ai đã ở trong nhà. Anh có thể nghe thấy một nhịp tim quen thuộc trong phòng khách của họ. Đó là Kara. Cô không nên ở đây.

Clark giận dữ xông vào căn hộ. Rồi Kara ngay lập tức nhảy ra khỏi ghế trường kỷ, trông lo lắng. Cô đang mặc một chiếc áo khoác trùm đầu dài ,quá lớn đối với cô.

"H-Hey," cô lắp bắp.

"Chị đang làm gì ở đây vậy?" Clark yêu cầu. "Chị đã bay đến đây ?!"

"Chị đã cẩn thận. Không ai nhìn thấy mặt chị cả, chị thề, "Kara nhấn mạnh.

"Chuyện đó không quan trọng! Ngay cả khi với khuôn mặt bị che khuất của chị, mọi người vẫn thấy chị đang bay! Nếu Luthor nhìn thấy chị thì sao ?! Nếu hắn ta nghi ngờ một Kryptonian khác ở đây, hắn sẽ-! "Clark thở dài và ngồi xuống chiếc ghế, ôm mặt anh bằng hai tay.

"Chị xin lỗi. Chị chỉ muốn gặp em. "Kara có vẻ hối hận.

"Danvers có biết chị ở đây không?" Lois hỏi.

"Không," cô gái lẩm bẩm.

"Họ chắc đang lo lắng phát bệnh rồi. Em sẽ gọi cho họ. "Lois rút điện thoại ra và bước vào bếp.

Từ phòng khách, Clark có thể nghe thấy giọng Lois gọi điện thoại, nói chuyện với mẹ nuôi của Kara. "Chào, Eliza. Vâng, Kara ở đây với chúng cháu. Cô ấy ổn. "

Clark cuối cùng cũng ngẩng đầu lên và liếc nhìn Kara. Cô đang đứng trước mặt anh, ăn năn.

"Chị xin lỗi." Cô khịt mũi như thể sắp khóc. "Chị không có ý khiến em phát điên."

Tất cả sự tức giận của anh tiêu tan khi anh thở dài. "Em không giận chị, Kara. Em chỉ cố gắng giữ cho chị an toàn. Em có rất nhiều kẻ thù. Chị không biết... "

Cô nhìn anh một cái nhìn kiên quyết. "Chị có sức mạnh tương tự em có. Chị có thể giúp em chiến đấu với kẻ thù của em. "

"Không," Clark trả lời nghiêm nghị. "Chị chỉ là một đứa trẻ. Đó là lý do tại sao em đưa chị đến với gia đình Danver. Chị có thể có một tuổi thơ bình thường với họ giống như em đã có với gia đình Kent. "

"Nhưng chị không được gửi đến Trái Đất để có một tuổi thơ bình thường. Chị đã được gửi đến đây để bảo vệ em, "cô cãi lại.

"Em không cần sự bảo vệ của chị, Kara. Và em không muốn chị sử dụng sức mạnh của mình. Chị có thể có một cuộc sống hoàn toàn bình thường với một gia đình bình thường. Gia đình Danver là những người tốt. Họ là đồng minh của Justice League. Chị có thể tin tưởng họ. Họ sẽ yêu chị như của chính người trong gia đình. "

"Gia đình Danver tử tế với chị... Nhưng họ không phải là gia đình chị. Mà là em."

"Cứ dành thời gian cho họ đi," anh bảo đảm với cô. "Họ sẽ trở thành gia đình của chị thôi."

"Tất cả gia đình chị đều đã chết, ngoại trừ em," cô nói bướng bỉnh.

"Kara..." Clark thông cảm với cô. "Em biết đây là một thích nghi-"

"Thích nghi sao? Toàn bộ hành tinh của chị đã biến mất. Bố mẹ chị đã chết. Và, cha mẹ em cũng vậy. "Kara lườm anh. "Nhưng nó chắc chắn dễ dàng với em. Làm thế nào em có thể thương tiếc cho một gia đình em chưa bao giờ gặp? "

"Em đã gặp cha ." Anh nói thêm, "Phải, đồng loại."

Cô chớp mắt trong sự bối rối. "Ý em là gì?"

"Trước khi cha qua đời, ông đã tạo ra một AI dựa trên chính mình."

"Vậy, Jor-El vẫn còn tồn tại?" Cô hỏi một cách hy vọng.

"Theo một cách nào đó." Anh nhún vai.

"Chị có thể gặp chú ấy không?" Kara ngồi xuống cạnh Clark và nắm lấy cánh tay anh khi cô nài nỉ tuyệt vọng, "Làm ơn, chị muốn gặp chú ấy. Làm ơn đi!"

"Được rồi, được rồi. Em sẽ đưa chị đến gặp ông, "Clark nhanh chóng đồng ý. "Nhưng sau đó chị phải về nhà Danver, được chứ?"

Cô mỉm cười, mắt rưng rưng khi ôm anh. "Cảm ơn, Kal-El."

SxB

Sau khi chuyển sang bộ đồ Superman của mình, Clark bay đến Bắc Cực cùng với Kara. Trời lạnh và gió thổi mạnh như thường lệ. Chẳng mấy chốc, họ đáp xuống mặt đất đầy tuyết trước Pháo đài Cô độc. Kara nhìn lên pháo đài lớn đầy kinh ngạc. Đó là một cấu trúc ấn tượng, và những cột băng khổng lồ đan chéo với nhau với vẻ đẹp thanh nhã. Thật không may, nơi này đầy những ký ức xấu xí...

Clark hít một hơi thật sâu và buộc mình vào pháo đài. Kara theo sau anh. Anh đi qua lối vào chính và khựng lại. Clark nhìn xuống sàn nhà, cảm thấy khinh khủng. Đây là nơi anh đã ghim Bruce xuống đất. Anh vẫn có thể nghe thấy tiếng thét của Bruce trong đầu, vang vọng trên những bức tường. Anh nhớ lại cách Bruce khóc, cách anh cầu xin.

"Clark, làm ơn dừng lại. Làm ơn-"

Nó thật bệnh hoạn. Điều Clark đã làm với anh ... Nó quá sai. Quá độc ác . Tôi là một con quái vật. Clark cảm thấy như nghẹt thở. Anh không thể thở được. Những hình ảnh khủng khiếp tràn ngập trong tâm trí anh, làm anh đau khổ. Hình ảnh, những chi tiết ghê tởm về tội ác của anh lóe lên trước mắt anh. Anh nhớ lại âm thanh xương của Bruce bị phá vỡ và cái nhìn khinh hoàng trong mắt anh. Tất cả đều  sống động. Quá rõ ràng. Tôi xứng đáng với cái chết.

"Em không thể làm được điều này." Clark nhanh chóng quay lại và lao về phía lối ra.

"Khoan đã." Kara đuổi theo anh. "Em không đi với chị sao?"

"Em sẽ đợi bên ngoài." Anh bước ra khỏi pháo đài trong khi Kara đứng ở ngưỡng cửa, nhìn anh.

"Có chuyện gì vậy?" Cô trông lo lắng.

Clark đi qua đi lại trong làn tuyết. Anh vẫn cảm thấy bụng anh nhộn nhạo và anh không thể ngừng run rẩy. "Em chỉ... không thể ở trong đó. Đi mà không có em. Cha em sẽ rất vui khi gặp chị. "

"Được rồi." Kara vẫn lo lắng. "Em ổn chứ?"

"Em ổn. Cứ đi đi! "Anh đáp lại cô.

Kara vội vã quay lại và đóng cửa .

Khi cô biến mất, Clark tiếp tục tăng tốc một cách lo lắng. Dù anh thở gấp bao nhiêu, anh vẫn cảm thấy như không có đủ không khí. Anh đang nghẹt thở  vì sự căm hận của mình. Tâm trí anh chạy theo ý nghĩ tự sát. Trong một khoảnh khắc, anh nghĩ đến việc bay vào mặt trời và tự thiêu mình đến chết.

Không, không! Tôi đã hứa sẽ sống. Tôi đã hứa sẽ thử!

Clark quỳ xuống trong tuyết và giữ mặt trong tay. Gần đây anh đã làm rất tốt. Anh không thể từ bỏ lúc này. Mọi thứ đã trở nên tốt hơn. Bruce muốn anh sống. Và Clark có bổn phận với Justice League. Anh có trách nhiệm bảo vệ Trái Đất.

Clark đứng dậy và nhìn lên bầu trời. Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, tan chảy trên mặt anh. Anh tập trung vào việc hít thở sâu đều đặn, cố bình tĩnh lại. Anh cần phải chống lại những lời khẩn cầu tự sát. Superman có việc cần làm. Anh có một mục đích. Anh không thể chết. Chưa. Quá nhiều người muốn anh sống.

Anh đợi bên ngoài trong không gian lạnh lẽo. Cảm giác như bất tận, nhưng cuối cùng Kara bước ra khỏi pháo đài. Cô đi về phía anh một cách thận trọng như thể cô đang mong anh mất bình tĩnh lần nữa.

"Hai người nói chuyện tốt không?" Anh hỏi.

"Có, cảm ơn..." Kara có vẻ lo lắng. "AI của cha em đang lo lắng cho em, Kal-El. Em đã không đến thăm chú trong hơn một năm. "

Clark thở dài. "Em biết. Lần sau em gặp cha, chị có thể nói với cha là em xin lỗi không? "

"Có chuyện gì khiến anh phiền lòng thế?" Cô thận trọng hỏi. "Sao em không vào trong pháo đài? Có chuyện gì xảy ra ở đó? "

"Không có chuyện gì xảy ra cả."

"Đừng nói dối chị. Bất cứ vấn đề gì đã xảy ra, em có thể cho chị biết. Chúng ta là gia đình."

"Chúng ta là người xa lạ," anh thốt lên.

Mắt cô mở to vì sốc. Cô trông rất đau đớn. Clark cảm thấy như một thằng khốn.

"Em-em xin lỗi," anh cố gắng xin lỗi.

"Không, em nói đúng." Cô siết chặt nắm đấm của cô khi cô lườm anh. Đôi mắt xanh lớn của cô tràn đầy nước mắt. "Em không nhận ra chị. Em không nhớ gì về thế giới của chúng ta... chị chẳng là gì ngoài một người lạ với em, Clark. "

"Kara, em xin lỗi."

Cô nhanh chóng lao vào bầu trời, bay đi. Clark nhìn cô rời đi, cảm thấy thất vọng với chính mình. Tại sao anh luôn làm rối tung mọi thứ lên?

SxB

Superman bay trở lại Metropolis, vẫn cảm thấy khổ sở. Anh đi về nhà và vào căn hộ của anh qua cửa sổ tầng thứ mười. Trong phòng khách, anh thấy Lois đang ngồi trên di văng. Cô được bao quanh bởi đống giấy tờ và máy tính xách tay của cô nằm trên bàn cà phê. Rõ ràng, cô đã làm một cái gì đó.

Lois liếc nhìn anh, rồi tiếp tục gõ máy tính xách tay của cô. "Này, Smallville. Kara thế nào rồi? "

Clark lắng nghe nhịp tim của Kara và nghe thấy cô đã quay lại nhà Danver. "Chị ấy đang ở cùng gia đình," anh lẩm bẩm khi anh ngồi xuống chiếc ghế dài.

"Anh cũng là gia đình của cô ấy, anh biết đấy," Lois nhắc anh.

"Ừ, nhưng nhà Danver tốt hơn anh," anh buồn bã nói.

"Đó không phải sự thật. Đến đây nào. "Lois vòng tay quanh Clark, kéo anh lại gần.

Anh dựa vào cô trong khi nhìn chằm chằm vào chiếc laptop của cô. Có những bản thiết kế lạ trên màn hình máy tính.

"Cái gì vậy?" Anh hỏi.

"Em đã điều tra," cô tự hào tuyên bố.

"Điều tra cái gì?"

"LexCorp."

Clark ngay lập tức ngồi thẳng dậy và tập trung vào chiếc laptop. "Em đã tìm thấy gì?"

"Có một nhà kho không được đánh dấu ở vùng ngoại ô của thị trấn," Lois giải thích. "Em nghĩ Luthor đang lưu trữ kryptonite ở đó. Nó được bảo vệ rất nhiều, và hắn đang cố giữ bí mật nơi đó. Đây là bản thiết kế của tòa nhà. "

"Làm thế nào em có được điều này?"

"Em là nhà báo điều tra tốt nhất của Daily Planet, hãy nhớ lấy. Không có bí mật nào an toàn với em, "cô tự hào.

Anh mỉm cười. "Thật tuyệt, Lois."

Cô lấy một ổ đĩa flash từ máy tính xách tay và đưa nó cho anh. "Đây là tất cả những gì em tìm thấy."

"Cảm ơn em. Em thật tuyệt , "anh nói một cách biết ơn.

Lois cười. "Em biết."

SxB

Bước sang một bên, Batman né tránh một đòn tấn công khác từ Robin mới. Jason lao vào người thầy của mình lần nữa, đấm và đá một cách liều lĩnh. Bruce tiếp tục né mọi đòn tấn công cho đến khi mất kiên nhẫn. Khi cậu bé cố đá anh lần nữa, Batman bắt lấy chân Jason và ném cậu qua Batcave.

Jason rơi xuống đất, rồi lập tức nhảy lên. Cậu hét lên trong sự thất vọng và tấn công Batman lần nữa. Khi cậu bé cố đánh anh, Bruce nắm lấy cánh tay cậu và vặn nó sau lưng cậu. Jason kêu lên trong đau đớn, nhưng vẫn tiếp tục đấu tranh chống lại sự khống chế của Bruce. Nếu Batman không cẩn thận, anh có thể vô tình phá vỡ cánh tay của đứa trẻ.

Với một tiếng thở dài, Bruce thả cánh tay của cậu ra. "Thế là đủ cho tối nay."

"Nhưng chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi mà!" Jason hét lên giận dữ.

"Con không thể học được điều gì như thế này. Con không suy nghĩ rõ ràng. Đêm nay tất cả các cuộc tấn công của con toàn cẩu thả và tùy hứng."

"Chết tiệt!" Jason vung nắm đấm vào anh.

Batman dễ dàng nắm lấy bàn tay của cậu và ném cậu xuống đất  lần nữa. "Bình tĩnh nào, Jason. Tại sao con lại bực tức thế? "

Jason giận dữ đấm mặt đất khi cậu hét lên, "Vì con đã luyện tập được nhiều tháng và vẫn không thể đánh được cha!"

Bruce thở dài. "Con  đang dần cải thiện, Jason. Chỉ mất thời gian thôi. "

Jason đứng dậy và khoanh tay, bĩu môi im lặng.

Khoảng sáu tháng trước, Bruce đã tìm thấy cậu bé đang cố ăn cắp lốp xe của Batmobile. Jason Todd chỉ mới mười hai tuổi, nhưng cậu rất thông minh. Đứa trẻ có một cuộc sống bệp bênh. Cha cậu là một tên tội phạm và mẹ cậu là người nghiện ma túy. Để cứu mình, Jason đã bắt đầu ăn cắp khi còn nhỏ. Cậu đi theo con đường giống như cha mình. Bruce biết nếu anh không can thiệp, Jason có lẽ sẽ ở tù một ngày nào đó. Cậu bé đã có rất nhiều cơn giận dữ.

Để giúp đứa trẻ, Bruce quyết định nhận cậu và huấn luyện cậu làm Robin kế tiếp. Bruce đã hy vọng rằng chiến đấu với tội phạm  sẽ là một lối thoát  cho tất cả sự tức giận của Jason. Đối với hầu hết các phần, nó dường như làm đúng. Jason nhận trách nhiệm của mình như Robin rất nghiêm túc, và cậu có một tài năng tự nhiên để chiến đấu.Cậu không duyên dáng và nhanh nhẹn như Dick, nhưng Jason đã chiến đấu với một sự tàn bạo mà người tiền nhiệm của cậu chưa từng có.

Hiện tại, Dick thậm chí còn không sống ở Gotham. Sau khi cậu mười lăm tuổi, cậu rời đi và thành lập nhóm của riêng mình. Bây giờ Dick đã ở Jump City, dẫn đầu nhóm Teen Titans. Bruce vẫn tin rằng Dick có rất nhiều điều để học, nhưng gần đây anh đã bận rộn đối phó với Jason. Robin mới còn nhiều điều phải học.

Jason cằn nhằn trong khó chịu. "Vì chúng ta đã luyện tập xong, giờ chúng ta có thể đi tuần tra không?"

"Điều đó phụ thuộc việc con có thể cư xử," Batman nghiêm nghị đáp.

"Ồ, thôi nào," Jason phàn nàn. "Đi mà. Con cần đánh ai đó. "

"Con sẽ không đi đâu cho đến khi bình tĩnh lại."

"Con bình tĩnh mà!" Jason bùng nổ trong giận dữ.

Bruce đảo mắt bên dưới tiếng hét. Anh quan tâm đến đứa trẻ này, nhưng đôi khi Jason thực sự cần kiên nhẫn.

Khi anh cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua hang, Batman nhanh chóng quay lại và đặt một tay lên thắt lưng tiện ích của anh. Rồi anh phát hiện ra Superman và chớp mắt ngạc nhiên.

"Chào, Bruce." Clark mỉm cười lo lắng khi anh bước qua hang động, về phía anh.

"Chào..." Bruce lấy tay ra khỏi thắt lưng của mình. "S-sao ? Tại sao anh ở đây?"

"Tôi cần một ân huệ." Superman cầm một ổ đĩa flash. "Cái  này chứa thông tin về nhà kho của LexCorp. Luthor có thể lưu trữ kryptonite ở đó. Có lẽ ngay cả kryptonite đỏ... "Clark nhìn ngượng nghịu. "Rõ ràng là tôi không thể tự mình kiểm tra nó."

"Tôi sẽ xem xét nó." Batman lấy ổ đĩa flash. "Làm tốt đấy."

"Uh. Trên thực tế thì Lois đã tìm ra tất cả. "

"Oh ... Cô ấy khá đấy," Bruce lạnh lùng nói. Anh khoanh tay, cảm thấy lúng túng. "Vậy thế nào rồi ... những thứ với cô ấy?"

"Tốt." Clark dừng lại một cách khó chịu. "Mọi thứ ... thực sự tốt."

"Được rồi."

"Ừ."

Cả hai đều tránh nhìn nhau cho đến khi Clark phá vỡ sự im lặng giữa họ, "Chà, tôi nên đi."

"Được rồi." Bruce gật đầu.

Clark quay lại và bắt đầu bước đi. Rồi anh dừng lại và liếc qua vai anh về phía  Bruce. "Rất vui khi gặp anh."

"Ừ." Bruce nở một nụ cười nhỏ. "Thật tốt khi nhìn thấy anh."

Superman trở lại cùng một nụ cười ngượng nghịu sau đó anh phóng đi với siêu tốc độ. Ngay sau khi người anh hùng biến mất, Bruce cảm thấy một cơn đau quen thuộc trong lồng ngực và cố lờ nó đi.

Jason nhìn anh chằm chằm trong sự bối rối. "Thật kỳ lạ."

"Im đi, Jason." Bruce vội vã tiến về phía chiếc Batcomputer và cắm ổ đĩa flash. Anh ngồi xuống trong khi nghiên cứu bản thiết kế nhà kho.

Jason đứng bên máy tính, nhìn anh tò mò. "Vậy, quan hệ  của cha và Superman là gì? Con nghĩ hai người được cho là bạn bè. "

"Chúng ta là bạn." Batman tập trung vào màn hình máy tính.

"Uh, bạn bè không hành động như thế. Hai người rất lúng túng khi ở cạnh nhau. Thật là đau khổ khi phải chứng kiến. "

"Im đi. Chúng ta cần đi rồi. "Bruce bật dậy khỏi ghế và ra khỏi hang.

"Cái gì?" Jason há hốc miệng nhìn anh.

"Chúng ta sẽ đến Metropolis. Chúng ta phải tìm nhà kho đó. "Anh tiến về phía chiếc Batplane.

"Ngay bây giờ sao?"

"Phải, ngay bây giờ. Di chuyển đi, "Batman gầm gừ.

"Tuyệt vời!" Jason cười toe toét khi cậu đi theo người thầy của mình. "Chúng ta hãy đánh bại một vài tên tội phạm  của LexCorp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro