Chương 46 : Sát thủ Joke

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jason lang thang quanh dinh thự, cảm thấy buồn chán. Đã gần trưa, và Bruce vẫn còn ngủ. Đêm qua, Batman đã thức khuya. Rõ ràng, Joker lại xuất hiện ở Gotham lần nữa. Đó là tất cả những tin tức. Bất cứ khi nào Joker lông nhông quanh thành phố, Bruce không thể ngủ vào ban đêm.

Tản bộ không mục đích, Jason nhìn vào bếp và phát hiện Alfred. Người quản gia già bận rộn nướng bánh. Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười ba của Jason. Cuối cùng cậu đã là một thiếu niên. Cậu không còn là một đứa trẻ nữa, nên cậu không muốn có một bữa tiệc lớn. Barbara chắc sẽ đến sớm thôi. Nhưng ngoài Batgirl, Jason không mong đợi bất kỳ vị khách nào. Gần đây, Dick đã dành tất cả thời gian của mình với Teen Titans. Robin đầu hầu như không bao giờ rời khỏi Jump City. Jason cũng đã xem xét mời Superman. Nhưng theo Bruce, Kryptonian đang trên một hành tinh khác ở đâu đó, cứu người ngoài hành tinh hay gì đó.

Vẫn buồn chán, Jason đi xuống hành lang hướng tới phòng nghiên cứu. Cậu ấn một nút ẩn trên bức tượng, rồi một lối đi bí mật mở ra. Trượt xuống cái cột, Jason bước vào Batcave và đi đến Batcomputer. Hầu hết các tệp của máy tính đều được bảo vệ bằng mật khẩu, nhưng đôi khi Jason có thể đột nhập vào một thứ gì đó. Gần đây cậu đã luyện tập kỹ năng hack của mình. Batman đã dạy cậu mọi thứ anh biết.

Trong một lúc, Jason lảng vảng quanh Batcomputer. Rồi cậu chợt nghe thấy một tiếng động từ phía sau. Nắm bắt được hành động, Jason nhảy lên, sẵn sàng chiến đấu. Đôi mắt cậu mở to ngạc nhiên khi nhận ra kẻ đột nhập.

"Dick?"

Bước ra khỏi bóng tối, Dick mỉm cười với cậu. Cậu đã mặc trang phục Robin của mình. "Này, cánh nhỏ."

"Anh thực sự đến rồi!" Jason hào hứng lao về phía cậu.

"Tất nhiên. Anh sẽ không bỏ lỡ sinh nhật của em! "Dick hơi lùi lại khi Jason ôm lấy cậu.

"Chúa ơi. Em suýt đẩy ngã anh đấy. "cậu cười và ôm lại Jason.

Qua Batcave, cánh cửa thang máy mở ra, rồi Barbara bước ra. "Này, Jason. Alfred nói cái bánh- "Cô sững lại khi thấy Dick.

Jason nhanh chóng thả Dick ra và bước ra khỏi cậu khi cô chạy về phía họ.

"Dick!" Barbara vui vẻ vòng tay quanh Dick, ôm chặt lấy cậu. "Ôi chúa ơi! Tôi đã không gặp cậu trong nhiều tháng! "

Dick cười và ôm  lại cô. "Tôi cũng nhớ cậu, Babs."

Họ ôm nhau trong một thời gian dài như không ai trong số họ muốn buông ra.

Jason đứng sang một bên, quan sát họ. Cậu gắt gỏng trong khi đảo mắt. "Hmph. Về phòng đi."

Cuối cùng Dick và Barbara buông nhau ra, trông xấu hổ. Họ rõ ràng có thứ gì đó với nhau. Jason không hiểu tại sao họ không hẹn hò.

Hắng giọng, Dick hỏi, "Vậy, Bruce đâu rồi?"

Đằng sau họ, cánh cửa thang máy mở ra lần nữa, rồi Bruce bước vào Batcave. Rõ ràng là Dark Knight chưa tỉnh ngủ. Anh đang mặc một chiếc áo choàng đen, mái tóc đen của anh rối tung, và anh có những quầng thâm dưới mắt. Bruce trông kiệt sức, nhưng anh vẫn mỉm cười khi thấy Dick.

"Con quay trở lại rồi. Con sẽ ở lại  bao lâu?"

"Con sẽ phải rời khỏi đây tối nay," Dick trả lời.

"Cái gì?" Jason nhìn cậu với vẻ thất vọng.

"Thôi nào, Dick. Cậu phải ở lại lâu hơn thế, "Barbara phàn nàn.

"Tôi xin lỗi. Tôi không thể. "Dick mỉm cười một cách hối lỗi. "Teen Titans cần tôi. Mọi thứ đã trở nên điên rồ ở Jump City. "

"Chuyện gì vậy?" Bruce nghiêm túc hỏi.

"Có một tên tội phạm mới trong thành phố," Dick giải thích. "Hắn ta tự gọi mình là Slade."

Jason nhướng mày. "Slade?"

"Ý con là Deathstroke?" Bruce cau mày.

"Uh, con không biết." Dick nhún vai. "Con chỉ biết hắn là Slade."

"Hắn ta có phải chỉ có một mắt và chiếc mặt nạ cam một nửa không?"

"Vâng."

Bruce thở dài và khoanh tay. "Đó là Deathstroke. Hắn ta rất nguy hiểm. Ta có thể sử lý hắn cho con. "

"Không!" Dick hét lên bất ngờ.

Bruce chớp mắt ngạc nhiên trong khi Dick nói ngượng ngùng, "Xin lỗi, nhưng không. Slade là vấn đề của con. Con muốn tự mình đối phó với hắn ta. "

"Được rồi..." Bruce trông hơi lo lắng. "Nếu con cần giúp đỡ, hãy cho ta biết."

"Chắc rồi." Dick gật đầu.

"Chà, giờ đã đủ người rồi. Bánh cũng đã sẵn sàng . Nào, cùng ăn mừng nhé. "Barbara vòng tay quanh Dick và Jason, kéo họ đi.

Bruce, Barbara, Dick, và Jason đều đứng trong thang máy chật trội và đi đến trang viên. Trong nhà bếp, Alfred vừa mới hoàn thành việc phủ sô cô la lên chiếc bánh. Người quản gia đặt mười ba ngọn nến trên bánh và thắp sáng chúng với một que diêm.

Tất cả họ đều đứng quanh chiếc bánh đang nằm trên kệ bếp. Jason nhìn chằm chằm vào chiếc bánh một lúc. Sau đó, Barbara bắt đầu hát 'Happy Birthday' và Dick tham gia. Bruce và Alfred chỉ đơn giản theo dõi trong khi hai thiếu niên hát.

Vào cuối bài hát, Jason thổi nến. Cả Dick và Barbara đều reo lớn tiếng trong khi Alfred vỗ tay một cách nhẹ ngàng hơn. Ngay cả Bruce cũng mỉm cười mặc dù anh vẫn im lặng. Khi những luồng khói từ những ngọn nến mờ đi, Jason nhìn chằm chú vào gia đình tạm thời của mình và cười toe toét.

Khi Jason còn nhỏ, cậu thường ước những điều ước trong sinh nhật. Nhưng năm nay, cậu không làm thế. Bởi  cậu không cần. Mọi thứ cậu muốn đều ở ngay trong căn phòng này.

Gia đình của cậu.

SxB

Sau bữa tiệc sinh nhật của Jason, Barbara nói lời tạm biệt với các chàng trai và rời khỏi Trang viên Wayne . Cô đến thư viện trong vài giờ, nơi cô làm việc bán thời gian. Làm việc tại một thư viện khác xa so với chiến đấu với tội phạm, nhưng Barbara rất thích công việc của mình. Khoảng 7 giờ tối, cô rời thư viện và về nhà.

Trong phòng khách, cha cô đang ngồi trên chiếc ghế dài, đang vất vả với đống sách lưu niệm của ông như thường lệ. Ông có sổ lưu niệm của tất cả tên ác nhân chính ở Gotham, đầy những mẩu báo. Tối nay ông đang làm việc trên sổ lưu niệm của Joker. Ngay cả ở nhà, cha cô vẫn bị ám ảnh với công việc ủy viên của mình . Barbara đi vào nhà bếp và chuẩn bị một ít sô-cô-la nóng, hy vọng khiến ông phân tâm. Ông thực sự cần nghỉ ngơi.

Cô đi vào phòng khách, mang theo hai ly chocolate nóng. "Bố, bố có thể để công việc của mình ở văn phòng và thư giãn không? Con đã làm cho bố ít ca cao. "Cô đặt cốc lên bàn cà phê trước mặt ông.

"Cảm ơn con yêu. Ta sẽ uống nó khi ta dán xong thông tin mới nhất này. "Cha cô sử dụng một cái kéo để cắt một phần của tờ báo.

Barbara nhìn ông trong khi uống sô cô la nóng của cô. "Con biết, con thấy quyển lưu niệm Catwoman bố nói đã mất tích. Nó nằm sau tủ quần áo. Một ngày nào đó bố nên để con tạo ra một hệ thống lưu trữ, giống như hệ thống bọn con sử dụng ở thư viện. "

Ông dán tờ báo vào cuốn sổ trong khi Barbara nhăn mặt, "Urrgh. Hãy nhìn xem, bố sử dụng quá nhiều hồ! Nó thừa ra khỏi phần cắt kìa. Nó sẽ dính lên quần của bố cho mà xem. "

"Barbara, con phiền phức hơn cả mẹ con-" ông ngước lên khi chuông cửa reo. "Đó có phải ở cánh cửa không?"

"Vâng, chắc là Colleen ở bên kia đường. Tối nay là lớp học yoga của bọn con. "Barbara đi đến cửa trước trong khi đang nói với bố cô," Thôi nào, bố. Có khách! Cất sổ sách của bố đi. "

Ông lật đến trang đầu tiên của sổ lưu niệm, nhìn chằm chằm vào tờ báo đầu tiên cắt của Batman chiến đấu với Joker. "Heh, nhìn cái này đi. Lần đầu tiên họ gặp nhau. Nhớ chứ? "

"Chà, con nhớ bố đã mô tả khuôn mặt trắng và mái tóc xanh với con khi con còn học tiểu học. Cái đó làm con sợ mất hồn mất vía luôn."

"Ta nghĩ rằng con muốn được quan tâm."

Cô cười. "Vâng, ừm, con đã có một số cơn ác mộng thú vị."

Barbara mở cửa, rồi mắt cô mở to vì sốc. Ở ngưỡng cửa, Joker đang đứng bên ngoài, mặc một chiếc áo sơ mi Hawaii và một chiếc mũ. Gã cầm một khẩu súng trong tay và đeo một chiếc máy ảnh quanh cổ. Trước khi Barbara có thể phản ứng, Joker đột nhiên bóp cò và bắn cô.

Viên đạn bắn vào bụng dưới của cô và cô ngã xuống, thả tách sô cô la nóng. Bàn cà phê vỡ tan khi Barbara ngã vào nó, rơi xuống sàn nhà. Cô nắm chặt vết thương ngăn máu chảy khi quằn quại trong đau đớn. Cơn đau chảy qua cô khi nước mắt trào ra từ khóe mắt . Phần đáng sợ nhất là tê. Cô không thể cảm giác được chân của mình.

"Barb-?" Cha cô rưng rưng kinh hãi.

Joker bước vào nhà của họ, theo sau là hai tên tay sai. "Đừng lo lắng. Đó là một biểu hiện tâm lý phổ biến của các thủ thư. Ông thấy đấy, cô ấy nghĩ cô ấy là một phiên bản sách đắt tiền. Nhưng tôi không thể nói nhiều về tình trạng của cuốn sách này. "Con quái vật tóc xanh cười khúc khích trong trò đùa của mình.

"Thằng cặn bã! Con gái tao, tao sẽ- "Ủy viên Gordon lao vào Joker bằng một cái kéo. Nhưng rồi một tên tay sai đã đấm vào bụng ông.

"Chú ý nào, tôi sẽ không thể nói nhiều về tình trạng cô ta. Ý tôi là, có một cái lỗ trên áo khoác và cột sống dường như bị gãy, "Joker giễu cợt trong khi bọn tay sai đấm và đá cha của Barbara.

Joker đi đến một tủ rượu và rót cho mình một ly whisky. "Nghe cho rõ này không phải bởi cuốn sách. Nói về cuốn sách, nó sẽ không rời kệ sớm đâu. Thực tế, ý tưởng đi lại của cô có vẻ xa vời. Nhưng rồi nó luôn là vấn đề với bìa sách. "

Gã giơ chiếc ly lên, xem sét nó. "Chúa ơi, những cuộc thảo luận văn học này thật khô khan. Kết thúc với tay Ủy viên đi, đưa hắn đến nơi cần đến . Và, Làm ơn, hãy làm cẩn thận. Xét cho cùng, hắn ta đang đứng đầu danh sách. "

Khi cha của Barbara ngất đi, hai tên côn đồ đỡ lấy ông và mang ông đi.

Joker nghiêng người qua Barbara với một nụ cười đầy đe dọa. "Cô biết đấy, thật là xấu hổ, cô sẽ bỏ lỡ lần ra mắt của cha mình, cô Gordon. Buồn thay, điểm đến của chúng ta không dành cho những người khuyết tật trong tâm trí. Nhưng đừng lo, tôi sẽ chụp vài bức ảnh để nhắc ông ta về cô. "

Barbara nhăn nhó khi Joker bắt đầu cởi nút áo.

"C-Tại sao mày lại... l-làm chuyện này?" Cô lắp bắp, bị choáng ngợp bởi cơn đau.

"Để chứng minh một điều." Gã cười nhăn nhở và giơ chiếc ly lên. "Đây là tội ác!"

SxB

Tại Bệnh viện Đa khoa Gotham, Batman gặp một thám tử, là bạn thân của Ủy viên Gordon. Vị thám tử mập mạp dẫn Batman xuống một hành lang trống rỗng đến phòng bệnh của Barbara.. Trong phòng, Barbara đang nằm trên giường, bất tỉnh. Một bác sĩ đứng cạnh giường, thận trọng quan sát cô.

Khoảng 10 giờ tối, Batman đã nhận được một cuộc gọi về cuộc tấn công của Joker. Anh đã đến một mình, để Jason trở lại trang viên. May mắn là đứa trẻ đó đã ngủ sớm tối nay. Bruce không muốn mang Jason đi cùng.

"Viên đạn xuyên qua cột sống của cô ấy," bác sĩ nói một cách nghiêm trọng. "Tôi sợ rằng đôi chân của cô ấy đã hoàn toàn vô dụng. Nói thẳng ra là cô ấy chỉ có thể ngồi trên xe lăn trong suốt quãng đời còn lại của mình. "

Batman nhìn xuống Barbara, đấu tranh để khống chế cảm xúc của mình. Nỗi buồn, giận dữ và tội lỗi phồng lên trong anh như một cơn bão. Tay anh run rẩy cho đến khi anh nắm chặt chúng thành nắm đấm. Joker sẽ trả giá cho việc này. Barbara chỉ mới mười bảy tuổi. Cô chỉ là một đứa trẻ. Giờ cô sẽ bị tàn phế suốt quãng đời còn lại. Tất cả vì Joker ... Bởi vì Bruce đã thất bại trong việc ngăn chặn điều này.

Thám tử đưa cho anh một thẻ bài Joker. "Cái này đã bị bỏ lại ở hiện trường. Một cô gái tên là Colleen Reece tìm thấy cô Gordon và gọi 911. Cô ấy, ừm, đã tìm thấy nạn nhân trong trạng thái khỏa thân. Ngài Ủy viên đã- "

"Khỏa thân?" Batman cau có.

"Uh, phải. Joker đã cởi bỏ quần áo của cô ấy sau khi bắn cô ấy. "Thám tử trông có vẻ khó chịu. "Chúng tôi, đã tìm thấy một nắp ống kính trên sàn nhà mà không phù hợp với bất kỳ máy ảnh nào trong nhà. Chúng tôi nghĩ, uh ... À, gã đã chụp vài bức ảnh của cô ấy. "

Sự giận dữ dấy lên trong lòng anh, Batman bóp nát thẻ bài Joker trong tay. Tên khốn đó...

Thám tử thở dài. "Tôi biết gã. Thật bệnh hoạn, phải không? "

"Phải, bệnh hoạn, "Batman gầm gừ. "Hãy để chúng tôi riêng tư một lát."

Thám tử và bác sĩ đều rời khỏi phòng, đóng cửa trên đường ra. Bây giờ Bruce cuối cùng đã được một mình Barbara. Anh bước lại gần giường và nhẹ nhàng chạm vào má cô.

"Barbara?" Anh thì thầm. "Barbara, em có nghe thấy anh không? Anh đây, là Bruce. "

Cô hầu như không mở mắt. "B-Bruce?" Barbara bật dậy và vòng tay ôm lấy anh. Toàn bộ cơ thể cô run rẩy khi cô khóc lớn. "Bruce, chính là gã. Joker! Gã đã bắt bố em! Ôi Chúa ơi! Anh- "

"Barbara, từ từ thôi. Ổn rồi. "Bruce cố trấn an cô.

"Không! Không, không ổn đâu! "Cô lùi lại với vẻ mặt kinh hãi. "Gã... Gã đang đẩy nó đến giới hạn lần này. Anh không thấy đâu. Anh không nhìn thấy mắt gã . " Barbara cau mày, rõ ràng là đau đớn. "G-gã nói gã muốn chứng minh một điều... nói bố em đứng đầu danh sách. Gã đang làm gì với ông, Bruce? "

Nước mắt chảy dài trên mặt cô khi cô hét lên một cách tuyệt vọng, "Gã đang làm gì với cha em ?!"

SxB

Ủy viên Gordon tỉnh dậy trong một cái lều tối, bao quanh bởi những người lùn với những chiếc nơ màu hồng trên tóc. Hai trong số những người lùn đeo dây da trong khi người thứ ba mặc một chiếc áo màu hồng. Ông chớp mắt lúng túng, nhìn chằm chằm vào những người nhỏ bé kỳ quái.

"Tôi đang ở đâu?"

"Đứng dậy! "Những người lùn hét lên trong khi họ giật mạnh quần áo của ông.

Gordon cố tránh xa họ. "M-mấy người đang làm gì vậy? Dừng lại!"

Một trong những người lùn đâm ông bằng dùi cui điện. Ông kêu lên đau đớn, sau đó họ đặt một vòng cổ quanh cổ ông, cái vòng được gắn vào dây xích. Sau khi cởi hết quần áo còn lại, những người lùn kéo dây xích, kéo ông ra khỏi lều..

"Cái gì thế này? Mấy người đang đưa tôi đi đâu ?! "Gordon cúi người, theo sau những kẻ bắt cóc kỳ lạ của mình. Bên ngoài lều, Gordon nhìn xung quanh trong kinh hoàng. Ông đang ở một lễ hội cũ. Một nhóm người của gánh xiếc nhìn ông, mỉm cười. Có một người phụ nữ mập mạp, một gã khổng lồ, một người đàn ông lông lá, một cặp song sinh gắn liền nhau, và một người phụ nữ đang ôm một em bé với hai đầu.

"Ôi, Chúa ơi." Gordon run rẩy vì sợ hãi. "Tôi đang mơ sao? Tôi mơ thấy điều này? Chuyện gì đang xảy ra? Tôi đang ngồi trong tôi- "

"Nằm xuống! "Những người lùn kéo dây xích, khiến ông ngã xuống đất.

"Ugh." Ông nằm dài trên bãi cỏ ẩm ướt, trần truồng và hoàn toàn không có nhân phẩm. "Ai đó ... Xin hãy cho tôi biết tôi đang làm gì ở đây?"

"Làm gì?" Một giọng nói quen thuộc trả lời, "Ông đang làm những gì mà một người tỉnh táo sẽ làm trong tình huống khủng khiếp này."

Gordon nhìn lên và thấy Joker, ngồi trên ngai vàng bao quanh bởi những con búp bê khỏa thân.

"Ông sẽ trở lên điên dại." Joker cười toe toét.

"Mày." Gordon nhìn chằm chằm vào gã khi những ký ức khủng khiếp quay trở lại. "Ồ không. Barbara... Tao nhớ rồi. "

"Nhớ lại sao? Ồ, tôi sẽ không làm thế đâu! Tai hại của việc nhớ lại. Tôi thấy quá khứ như một nơi đáng lo ngại, một nơi thật khó chịu. 'Quá khứ' Tôi cho rằng ông sẽ gọi nó như thế. Ha, ha, ha! "Joker cười và đứng lên từ ngai vàng của mình. "Trí nhớ rất nguy hiểm. Một khoảnh khắc ông bị lạc trong một lễ hội vì vui thú, tuổi thơ dữ dội, đèn neon nhấp nháy của tuổi dậy thì, tất cả khoảng khắc cuốn hút đó... Sau đó nó dẫn ông đến đâu đó mà ông không muốn đi... "

Người lùn kéo mạnh dây xích một lần nữa, kéo Gordon đi. Gã hề điên loạn theo sau họ khi gã tiếp tục bài phát biểu của mình, "Một nơi nào đó tối tăm và lạnh lẽo, tràn đầy những hình dạng ẩm ướt, mơ hồ của những thứ ông hy vọng đã lãng quên. Những kỷ niệm có thể hèn nhát, ghê tởm. Giống như trẻ con, tôi cho là vậy. Ha, ha! "

"Ôi Chúa ơi. Barbara, "Gordon lẩm bẩm với chính mình, nhớ lại cơ thể bị gãy của con gái đang nằm trên sàn nhà.

Những người lùn buộc ông vào chỗ ngồi của cái xe và trói ông vào. Trong khi đó, Joker vẫn đang rên rỉ.

"Nhưng chúng ta có thể sống mà thiếu chúng không? Những kỷ niệm là nền tảng lí lẽ của ta. Nếu chúng ta không thể đối mặt với chúng, chúng ta phủ nhận lí lẽ của chính nó! Mặc dù vậy, tại sao lại không? Chúng ta không bị ràng buộc theo hợp đồng. Không có điều khoản nào cả! "Gã kêu lên vui sướng.

"Vì vậy, khi ông thấy mình bị nhốt trong một tàu không mấy dễ chịu mà suy nghĩ, hãy đi đến những nơi trong quá khứ của ông, nơi có tiếng la hét không thể chịu nổi. Hãy nhớ điều này, luôn có sự điên rồ. " Joker cười nhe răng với ông. "Sự mất trí là lối thoát hiểm. Ông chỉ có thể bước ra ngoài và đóng cửa trên tất cả những điều khủng khiếp đã xảy ra. Ông có thể khóa chúng lại... vĩnh viễn. "

Chuyến đi bắt đầu và chiếc xe di chuyển về phía trước dọc theo đường ray. Gordon nhìn lo lắng khi những đường ray dẫn đến một cánh cửa có khuôn mặt hề. Chẳng bao lâu cánh cửa mở ra và chiếc xe đi vào một đường hầm tối tăm. Gordon cúi đầu và nhắm mắt lại. Ông không biết Joker đang lên kế hoạch gì, nhưng ông biết nó sẽ là một thứ kinh khủng.

"AA-Ah! Ngẩng đầu lên, Ủy viên! "Giọng Joker vang lên qua loa trên tường của đường hầm. "Không công bằng khi che mặt trong nhà ma, đồ mèo già chết nhát!"

"Ngẩng mặt lên! "Những người bảo vệ giật mạnh dây xích lần nữa, buộc Gordon phải ngẩng đầu lên. Những sinh vật nhỏ bé đầy ác mộng đang đứng sau lưng ông trên ghế.

Trước mặt ông, Joker đang cười toe toét trên màn hình lớn trên tường. "Ồ, tôi biết ... ông đang bối rối. Ông đang sợ hãi. Ai sẽ không chứ? Ông đang ở trong tình huống của một địa ngục! Nhưng, ông biết đấy, cuộc sống tươi đẹp này chẳng khác gì địa ngục, hãy luôn nhớ điều này ... Âm nhạc, Sam. "

Âm thanh của một cây đàn piano vang lên qua loa trong khi Joker bắt đầu hát "Khi thế giới đầy sự lo ấu và những hàng tít hét lên tuyệt vọng, khi tất cả là hiếp dâm, nạn đói, chiến tranh và cuộc sống ghê tởm ... Rồi có một việc chắc chắn tôi sẽ làm, điều mà tôi sẽ chia sẻ cho bạn, điều đó luôn làm tôi mỉm cười ... "

Âm nhạc vui vẻ vang lên nhịp điệu của nó trong khi Joker hát vui vẻ trên màn hình, "Tôi điên như một con bọ cam lao vào bóng đèn , chỉ đơn giản là bị điên, đôi khi tạo bong bóng và nhai thảm ..."

"Thưa ngài, cuộc sống thật tốt đẹp trong một bệnh viện tâm thần , nó sẽ không bao giờ khiến bạn đau ốm. Bạn có thể chuyển sự ảm đạm sang một phòng thương điên và tiêm hai lần một ngày! " Trên màn hình, Joker nhảy với một chiếc mũ và một cây gậy. "Chỉ cần điên loạn, giống như một loại axit bỏng, hay một biểu tượng của giáo hội thông nhất, hay một mục sư trên truyền hình .Khi loài người khoác một khuôn mặt phiền muộn, khi quả bom treo trên đầu, khi con bạn bị ốm, nó sẽ không làm bạn lo lắng. Bạn có thể mỉm cười và gật đầu ! "

Chiếc xe chạy dọc theo đường ray trong khi giọng nói của Joker vang lên từ bức tường, "Khi bạn bị điên, bạn chẳng bận tâm gì cả ..."

Đột nhiên, hình ảnh của một cô gái khỏa thân xuất hiện trên tất cả các màn hình. Trái tim của Gordon đong đưa trong ngực khi ông nhìn chằm chằm vào những hình ảnh. "Chờ đã! Đợi đã, đó là... "

"Ngồi. Xuống! "Người lùn kéo dây xích lần nữa, giữ ông ngồi trên ghế.

Joker hát qua loa, "Con người thật đáng yêu và vũ trụ quá rộng lớn !"

"B-Barbara?" Gordon cảm thấy bụng ông nhộn nhạo. Trên tất cả các màn hình, có những hình ảnh về cơ thể khỏa thân của con gái ông, được chụp từ mọi góc độ. Một màn hình cho thấy một cái nhìn cận cảnh khuôn mặt đang khóc của cô.

"Nếu bạn bị thương bên trong, được chấp nhận, và nếu cuộc sống sẽ đối xử tệ bạc với bạn ..."

"BARBARA!" Gordon hét lên.

"Đừng cam chịu, nổi điên lên!" Joker kết thúc bài hát với một tiếng cười ám ảnh.

SxB

Trên khắp Gotham, Batman tìm kiếm Joker. Ngay khi anh rời bệnh viện, anh đã liên lạc với Dick qua máy liên lạc của anh. Robin đang trên đường trở về Jump City, nhưng Bruce đã ra lệnh cho cậu quay trở lại Gotham ngay lập tức.

Batman sẽ tự mình xử lý Joker. Anh không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, nhưng anh không muốn để Barbara một mình. Có người phải ở bên cạnh cô. Và Dick có thể an ủi cô tốt hơn bất cứ ai khác có thể. Sau khi Bruce giải thích tình hình với Dick, anh có thể nghe thấy âm thanh của lốp xe rít lên. Không nghi ngờ gì, Dick đã nhanh chóng quay lại Gotham ngay.

Đã gần nửa đêm khi tín hiệu Bát tỏa sáng trên bầu trời. Sử dụng khẩu súng của mình, Batman tung lên mái của trụ sở cảnh sát. Người thám tử mập mạp đang chờ anh với một lá bài Joker khác trong tay. Kèm theo lá bài Joker, có một vé tới lễ hội. Batman lấy tấm vé và nghiên cứu nó. Bây giờ anh biết tìm Joker ở đâu.

Batman bắn súng móc của mình và tung đi. Anh đáp xuống con hẻm và nhảy vào Batmobile. Chạy xuống phố, anh đi đến vùng ngoại ô của thành phố, nơi có lễ hội đổ nát cũ.

Anh lái xe qua bánh xe Ferris và đi vòng quanh cho đến khi anh phát hiện ra Joker và một nhóm người biểu diễn xiếc phía trước. Sau đó, Batman dẫm lên phanh và chiếc Batmobile dừng lại. Anh nhảy ra khỏi xe trong khi những người biểu diễn xiếc bỏ chạy. Chỉ còn lại Joker, cười dữ dội. Đằng sau gã, Ủy viên Gordon đang co rúm lại, trần truồng trong một cái lồng. Joker đã làm cái quái gì với ông?

Tức giận, Batman lao vào Joker, đấm gã xuống đất. Sau đó, gã hề rút ra một bông hoa giả phun axit lên cánh tay của Bruce. Batman nhăn nhó vì đau đớn trong khi Joker tự do và chạy trốn. Tên ác nhân lao vào một tòa nhà sập sệ với hàng chữ 'Ngôi nhà vui vẻ' được sơn phía trên lối vào.

Tiếp cận với thắt lưng của mình, Batman lấy một chất bazơ và đổ nó vào cánh tay bị thương của mình, trung hòa axit. Rồi anh vội vã đến bên ủy viên và mở cửa lồng.

"Jim, ông ổn chứ?" Bruce hỏi.

"Ôi Chúa ơi. Ôi, C-Chúa. "Ủy viên Gordon dựa vào Batman, khóc. "Gã đã bắn Barbara. Cho tôi xem hình ảnh kh... Gã cố làm tôi phát điên. "

Bruce giúp người đàn ông bị tổn thương ra khỏi lồng rồi kéo một tấm chăn cũ ra khỏi thùng gần đấy. Sau đó, anh quấn nó quanh người Ủy viên Gordon. "Nghe này, cảnh sát ở phía sau tôi. Tôi sẽ ở lại với ông cho đến khi họ đến."

"Không! Không, tôi không sao! Anh phải đuổi theo gã! "Gordon nhấn mạnh," Tôi muốn gã bị bắt, và gã phỉa chịu bản án cao nhất. "

"Tôi sẽ cố hết sức." Batman lao về phía Ngôi nhà vui vẻ.

"Bản án cao nhất?" Ủy viên kêu lên, "Chúng ta phải cho gã thấy, cách làm của chúng ta! "

Batman bước vào nhà kính, chạy dọc hành lang dài, được bao quanh bởi những chiếc gương. Tất cả các tấm gương đều cho thấy cùng một hình ảnh nụ cười tàn bạo của Joker.

"Vậyyyy, tao đã thấy mày nhận được tấm vé tao đã gửi," giọng Joker vang vọng khắp nhà kính. Không thể biết được âm thanh phát ra từ đâu. "Tao rất vui. Tao đã nhớ mày rất nhiều, Batsy thân yêu. Tao đã vui vẻ phá vỡ Ủy viên và chứng minh quan điểm của tao. Tất cả chỉ cần một ngày tồi tệ để bức một người đàn ông hoàn toàn tỉnh táo đến phát điên. Nhưng, mày đã biết điều đó, phải không, Batsy? Mày rất hiểu tao. Mày kết thúc tao. Tất cả những gì tao làm, tao làm cho chúng ta. "

Trong khi Batman chạy, một phần của sàn nhà mở ra, lộ ra một cái hố nhọn. Trước khi anh có thể rơi vào hố, anh nhanh chóng nắm lấy gờ đá và kéo mình lên.

Batman đứng, nhìn chằm chằm vào tất cả các tấm gương. Ảo tưởng của Joker ở mọi nơi. Bruce cảm thấy bị dồn vào chân tường, bao quanh bởi hàng chục nụ cười độc ác.

"Cho chúng ta?" Batman hỏi, "Ngươi đang nói cái quái gì vậy?"

"Tao đang đặt lại trò chơi của chúng ta, Bats!" Joker kêu lên vui vẻ. "Chúng ta sẽ trở lại những ngày xưa đẹp đẽ. Quay lại khi đó chỉ là mày và tao. Ah, tao thích cách nói đó! Mày thấy đấy, có quá nhiều phiền nhiễu những ngày này. Justice League, người mày yêu, Superman, bạn bè cảnh sát, và những người phụ nữ khó chịu, Batgirl và Robins... "Tên ác nhân cười khốc liệt. "Chà, giờ mày đang thiếu một Batgirl rồi phải không? Đó là một chút tiêu khiển. "

Batman kinh hoàng bởi những tác động của những gì Joker vừa nói. "Ngươi biết...?"

"Ồ, Brucie, cục cưng," Joker kêu lên với một tình cảm bị xoắn. "Tao biết mọi thứ. Tao đã biết nhiều năm rồi. Nhưng đừng lo lắng. bí mật của mày an toàn với tao. Cả thế giới của tao xoay quanh mày! Nhưng tao sợ mối quan hệ của chúng ta đã trở thành thứ một chiều gần đây. Tao không cảm thấy như mày đang cho tao sự chú ý mà tao xứng đáng. Mày là con dơi nhỏ không vâng lời! Máy biết tao ghét việc chia sẻ bao nhiêu mà. "

"Ý ngươi là..." Bruce lắc với sự giận dữ khi anh siết nắm đấm. "Ngươi bắn Barbara vì ngươi muốn ta chú ý?"

"Ha, ha, ha! Nó đã hoạt động, phải không? Mày muốn giết tao, phải không? "Joker rít lên phía sau anh," Có lẽ lần sau, mày sẽ bị cướp mất một Robin. "

Batman ngay lập tức quay lại và đấm qua gương. Chiếc gương vỡ tan, để lộ Joker ở phía bên kia. Bruce nhảy vào tên hề, đấm vào mặt gã. Joker loạng choạng trong khi rút ra một con dao. Gã chém vào ngực Bruce, cắt da anh ra. Batman lờ đi cơn đau khi anh vặn cánh tay của Joker, buộc gã phải thả vũ khí. Sau đó, Bruce ném tên ác nhân vào tường, tạo một cái lỗ trong nhà kính.

Joker tiếp đất trên bãi cỏ bên ngoài trong khi Batman bước qua lỗ trên tường, hướng về phía gã. Trong chốc lát, gã hề vẫn nằm trên mặt đất. Rồi gã đột nhiên ngồi dậy và chĩa một khẩu súng vào anh. Bruce căng thẳng lo lắng khi gã bóp cò. Nhưng thay vì một viên đạn, một lá cờ xuất hiện với dòng chữ 'Click! Nhấp chuột! Nhấp chuột!' trên đó.

"Đậu mé! Nhầm súng. "Joker càu nhàu.

Trong vòng một giây, Batman đã ở trên đầu của Joker, đấm vào mặt gã. Tên hề điên loạn thích thú với sự từng cú đấm của anh, gã thúc giục Bruce."Đúng rồi, Batsy! Thôi nào, đánh tao đi! "Joker quằn quại bên dưới anh. "Đánh tao mạnh hơn! Oh, mày làm tao đau . "

Batman ngay lập tức thả Joker ra, rùng mình trong sự ghê tởm.

"Aww. Tại sao mày dừng lại? "Joker trông có vẻ thất vọng. "Đánh tao đi."

"Không!" Batman lùi khỏi tên ác nhân, cảm thấy bẩn thỉu. "Cảnh sát sẽ đến đây sớm. Ngươi sẽ trở về Arkham nơi ngươi thuộc về. "

"Hmph. Thật nhàm chán. "Chú hề nằm ngửa, nhìn lên bầu trời. "Mày biết tao sẽ lại thoát ra lần nữa."

Giây chậm chạp trôi qua khi những đám mây đen bao phủ bầu trời tối. Trời bắt đầu mưa khi Bruce nhìn xuống kẻ thù của mình. Anh biết những gì gã nói là sự thật. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi Joker thoát khỏi nhà thương điên lần nữa, và toàn bộ chu kỳ này sẽ lặp lại. Nhiều hơn và hơn nữa, Joker sẽ de dọa những người vô tội và Batman sẽ đuổi theo gã. Cho đến khi kết thúc, luôn luôn truy đuổi... Và, cho điều gì? Rồi họ có thể lặp lại trò chơi bệnh hoạn này? Quá nhiều cuộc sống đã mất . Điều này không thể là mãi mãi.

"Joker..." Batman nói trong tuyệt vọng, "Chúng ta không thể tiếp tục làm việc này. Có gì đó phải thay đổi. Điều này cần dừng lại. "

"Chỉ có một cách để làm tao dừng lại, Bat. Mày biết nó là gì."

"Ta sẽ không giết ngươi. Ta không biết chuyện gì đã xảy ra khiến ngươi trở thành như này... Nhưng có lẽ, nếu ngươi cố , ngươi có thể bắt đầu lại. "Bruce ngập ngừng nói," Có lẽ... ta có thể giúp. Ta có thể giúp ngươi phục hồi. "

"Heh, luôn là anh hùng." Joker cười khúc khích khi gã đứng dậy. "Không, Bruce. Quá muộn rồi. Quá muộn. Ha, ha. Mày biết đấy, nó thật buồn cười. Tình huống này làm tao nhớ đến một trò đùa. "

Gã bắt đầu, "Nhìn này, có hai gã đang ở trong trại tâm thần. Và một đêm, một đêm họ quyết định rằng họ không thích sống trong nhà thương điên nữa. Họ quyết định trốn thoát! "Joker quay lại và duỗi tay ra, nhìn ra thành phố Gotham ở đằng xa. "Vì vậy, giống như, họ lên trên mái nhà và ở đó, ngay bên kia khoảng cách hẹp này, họ nhìn thấy những mái nhà của thị trấn, duỗi thẳng vào ánh trăng. Kéo dài vào tự do. "

Joker cử chỉ hào hứng với bàn tay của mình khi gã nói, "Lúc này, anh chàng đầu tiên, anh ta nhảy ngay qua mà không gặp vấn đề gì. Nhưng bạn của anh ta, bạn anh ta không thể nhảy xa. Mày thấy đấy, anh ta sợ rơi xuống. Vậy thì, người đầu tiên có ý tưởng. Anh ta nói 'Này! Tôi có đèn pin ! Tôi sẽ chiếu nó qua khoảng cách giữa các tòa nhà. Anh có thể đi bộ dọc theo xà nhà và tham gia cùng tôi!'"

"Nhưng anh chàng thứ hai chỉ lắc đầu. Anh ta nói 'Điều gì khiến anh nghĩ rằng tôi sẽ làm? Đồ điên?!' "Joker quay sang đối mặt với Batman, cười toe toét. "'Anh sẽ tắt nó khi tôi đi nửa đường!'"

"Ha, ha!" Gã cười điên cuồng. "Ồ, xin lỗi ... Ha, ha, ha!"

"Heh." Batman cười khẽ.

Joker tiếp tục cười. Rồi Bruce đột nhiên với tay ra và tóm lấy cổ họng gã. Tên ác nhân nghẹt thở trong khi Batman siết chặt nắm tay của mình. Rất dễ dàng để giết Joker, để chấm dứt trò chơi bị bệnh hoạn này một lần và mãi mãi. Bruce chỉ muốn nó kết thúc. Anh muốn giết Joker. Muốn giết tên khốn kiếp này, người có thể cười đùa ngu ngốc trong khi reo rắc quá nhiều đau đớn và khổ sở. Không có hối hận, không có sự cứu rỗi cho Joker. Cái chết là cách duy nhất thoát khỏi sự điên rồ này.

Không! Không, gã không thể thắng! Bruce giật mình khỏi cơn thịnh nộ khi anh thả Joker ra. Tên ác nhân ngã xuống mặt đất, ho.

"Ta sẽ không bao giờ giết ngươi, Joker." Batman thề: "Dù ngươi có làm gì đi nữa. Ngươi sẽ không bao giờ thắng. "

Joker mỉm cười với anh với hàm răng dính máu. "Đừng bao giờ nói không bao giờ, Batsy."

Đằng sau anh, Bruce có thể nghe thấy tiếng còi báo động đang đến gần. Cảnh sát sẽ đến sớm. Anh nhanh chóng đá vào đầu Joker, đẩy gã ra. Rồi Batman vội vã quay lại Batmobile.

SxB

Trời đang đổ mưa khi Batman trở lại bệnh viện. Với cái móc của mình, Batman tung lên mái nhà và đi xuống cầu thang, vào trong tòa nhà. Anh đi đến tầng năm và lặng lẽ bước xuống hành lang. Lúc đó là hai giờ sáng và hầu hết bệnh nhân đang ngủ. Ngay cả y tá trực ban cũng đã ngủ gật trên bàn tiếp tân.

Khi anh đến phòng của Barbara, anh thấy cánh cửa khép hờ. Một mảnh ánh sáng chiếu qua cửa ra vào. Barbara vẫn thức sao? Bruce đi đến cửa và nhìn vào trong.

Barbara đang nằm trên giường, ngủ say. Và ngồi bên cạnh cô, Dick đang nức nở trong khi nắm tay cô. Cậu vẫn mặc trang phục Robin , giấu đi đôi mắt của mình, nhưng những giọt nước mắt vẫn đang chảy xuống gương mặt cậu, từ bên dưới mặt nạ .

Bruce đóng cửa lại và dựa lưng vào tường. Trong một lúc lâu, anh đứng ở hành lang, nghe tiếng Dick khóc.

Lắng nghe hậu quả từ những thất bại của anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro