Chương 17: Động phòng hoa chúc (2*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đổ đầy mồ hôi, thấy nàng hàm chứa nước mắt nhìn tôi, tôi lúc này thật sự không biết phải làm sao, tôi chỉ vào một chút thì nàng đã đau như vậy, vậy một lát nữa nàng chịu nổi sau? Tôi sợ nàng đau nên không dám động.

Nàng thấy chàng đầu đầy mồ hôi, cực lực nhận nhịn lòng nàng thật ấm áp, nàng thẹn thùng ám ách khẽ nói." Tướng công Tuyết nhi... Tuyết nhi không sau."

Thanh âm dụ hoạt của nàng như muốn mời gọi tôi chiếm hữu nàng vậy. Tôi lúc này thật sự khắc chế không được nữa eo trầm xuống, nàng chính thức trở thành nữ nhân của tôi. Nàng đau đớn mà hô thanh.

Mộ kỳ Tuyết chỉ cảm thấy một cổ xé rách cảm truyền đến, nàng cắn chặt răng, nước mắt không tự giác chảy xuống vì đau đớn, nàng nổ lực không phát ra âm thanh, kia phó ẩn nhận tư thế, làm tôi đau lòng không thôi. nhưng tên trên dây không thể không phát, đây là sớm muộn sự mà tôi cũng không thể khống chế được bản thân mình rồi.

Nàng như vậy dụ hoạt, như vậy mỹ lệ. Tôi hôn lên khóe mắt của nàng, không ngừng an ủi." Tuyết nhi ngoan, một lát nữa sẽ không đau, ta cũng là lần đầu nên có chút thô lỗ, nàng nhịn một chút, lần sau ta sẽ làm tốt hơn."

Mộ kỳ Tuyết xấu hổ cả khuôn mặt điều chôn vào lòng ngực của chàng. Nàng thật không dám nhìn người này mà, lời nói như vậy cũng dám nói, đây nào là an ủi nàng chứ, là trêu chọc nàng mới đúng.

" Ta..ta sẽ cố gắng..nhanh một chút.." thấy bộ dáng nàng bị tôi khi dễ, như vậy đáng yêu, tôi làm sao có thể nghe lời nàng chậm lại.

Nàng xấu hổ cắn môi không cho nó phát ra thanh âm làm người mất cở kia, nhưng mỗi lần như vậy thì nàng sẽ bị chàng hôn đến đầu óc trống rỗng, nàng cũng không biết mình như thế nào ngủ qua rồi.

Đêm động phòng vừa vụn về vừa hạnh phúc ngọt ngào vô bờ bến này làm tôi cả đời không quên được. Tôi nhìn thiếu nữ giờ đã trở thành nữ nhân của tôi, nhìn nàng khoé mắt còn có chút ương ướt, mệt mỏi ngủ sai trong lòng ngực mình. Trong lòng tôi tràn đầy hạnh phúc thỏa mãn, tôi thề sẽ yêu thương bảo vệ nàng cả đời, không rời không bỏ." Tuyết nhi ta yêu nàng!"

Sáng hôm sau, tôi trở mình thức giấc, cảm thấy cả người tràn đầy tin lực. Tôi cảm nhận hơi ấm trong lòng ngực, tôi nhìn xuống thấy vợ yêu còn ngủ ở trong lòng tôi, trên da thịt trắng nõn của nàng còn lưu đầy dấu hôn tối qua tôi để lại. Tôi tưởng chừng mình còn trong giấc mộng, ký ức tốt đẹp tối qua ùa về, làm mặt tôi cũng nóng lên, nhưng khoé môi tôi không tự giác mà cong lên, vừa sung sướng vừa cảm thấy mình có chút cầm thú a. Biết nàng là lần đầu tiên mà tôi không tự chủ được muốn nàng tới hai lần, làm nàng hôn mê qua đi, lúc đó mới thấy bản thân quá đáng, đúng là động vật phía dưới mà. Nhưng nghĩ đến từ nay về sau nàng đã thực sự trở thành vợ của tôi rồi, khoé môi tôi không tự chủ mà khẽ cười thanh, vòng tay ôm nàng lại càng thêm dịu dàng.

Mộ kỳ Tuyết tĩnh lại khi, thấy mình nằm trong lòng Trí Ngọc, mà trên người không có một mảnh vải che thân, hai chân chi gian bủn rủn, nơi đó còn ẩn ẩn đau như nhất nhở nàng đêm qua phát sinh sự tình. Cả khuôn mặt nàng đều đỏ như tôm luộc, thật sự rất muốn tìm cái động chui vào, nàng cảm thấy trên người rất khô ráo, có lẽ tối qua, Trí Ngọc đã tắm cho nàng đi, nhớ lại tối qua mình cứ nhiên..... bắt tĩnh, thật là xấu hổ mà.

" Tuyết nhi nàng đã tỉnh, có chổ nào không thổi mái sau, nếu nàng không thổi mái, trễ một chút kính trà cũng không sao."tôi cúi xuống hôn lên trán nàng một cái.

" Tuyết nhi không... không sau." giọng nói khàn khàn của nàng vang lên, làm nàng xấu hổ đem cả người chôn vào chân mền chùm kính mít, nàng nhớ đến tối qua mình..... thật sự không dám nhìn chàng, nàng tại sao lúc trước lại thấy chàng đàn hoàng đâu?

Tôi thấy bộ dạng xấu hổ của nàng, thật sự rất đáng yêu, nhịn không được cười khẽ ôm nàng cùng chân nằm lên trên người mình làm tôi thật thỏa mãn. Nàng không ngờ chàng sẽ làm như vậy, nàng xấu hổ rẩy dụa muốn xuống dưới.

" Tuyết nhi nàng đừng nhút nhít, ta sẽ nhịn không nổi, lúc đó mệt là nàng đấy."

Nàng nghe tôi nói cũng không dám nhút nhít, ngoan ngoãn im lặng nằm trên người tôi, khoé môi tôi cũng nhết cao lên. Nhưng kết quả người khó chịu là tôi. Không ngờ tôi đối với vợ yêu như vậy dục vọng đâu, nhưng tiếng ngỏ cửa thanh âm làm tôi mới không nghỉ bậy.

" Tiểu thư, sắp đến thời gian kính trà cho lão gia và phu nhân rồi, chậm trễ sẽ không tốt lắm."

Hai tiểu nha đầu Tiểu Đào và tiểu Mai trong lòng cũng có chút trách cứ cô gia nhà mình. Tối hôm qua nghe tiểu thư khóc đến mấy lần, không biết cô gia làm gì mà để tiểu thư khóc như vậy nữa, lúc trước tại sao bọn họ lại thấy cô gia tốt đâu.

" Tướng công đã sắp đến giờ chúng ta phải kính trà rồi, đừng để công công bà bà chờ không tốt đâu." Nàng tội nghiệp nhìn tôi nói.

Tôi biết đây cũng là tục lệ không thể thiếu của người cổ đại. Tôi cũng không thể để nàng khó sử được, dù tôi biết mẫu thân sẽ không trách cứ, nhưng miệng người đời sẽ không bỏ qua.

" Vậy nàng hôn ta một cái, ta mới đồng ý được." Tôi mặt dạn mày dạng bất nàng hôn mình.

Nàng thấy Trí Ngọc tính trẻ con như vậy mỉm cười, liền đưa môi mình lên má của chàng, nhưng khi chạm vào mới biết là không phải má chàng mà là môi của chàng. Cũng không biết khi nào thì chàng đã quai qua, thế là bị chàng hôn đến không thở nổi mới thôi. Khi nàng ngồi dậy muốn xuống giường, chân vừa chạm đất nó như nhũn ra. Nàng nghĩ mình sẽ ngã xuống đất, nhưng lại ngã vào lòng ngực cứng rắn của chàng.

" Tuyết nhi nàng không sao chứ? chỗ nào không khỏe, muốn hai không ta mời đại phu?"tôi thấy nàng nhíu mày vì đau đớn, hình như là không thổi mái thì phải cũng không biết nàng làm sao nữa?

Nàng đỏ mặt nói." Tuyết nhi không sau... chỉ là... Chỉ là chân không có sức thôi."

" Nàng chân bị làm sao vậy? Không được, ta phải mời đại phu đến xem mới được, không thể sợ đau mà không xem." Tôi cho là nàng bị chặt chân nên lo lắng nói.

Mộ kỳ Tuyết lườm người nào đó một cái, tay đánh nhẹ vào ngực chàng muốn hung giữ, nhưng bộ dạng hung dữ này chỉ làm người bị dụ hoạt thôi.

"Đều là do chàng cả? Người ta... hừ, chàng bây giờ còn muốn mờ đại phu, về sau người ta làm sao thấy người a?" Đôi môi nàng chu lên vì tức giận.

Tôi không hiểu sao nàng lại tức giận, chân nàng lại không phải tôi.....À, lúc này tôi cũng hiểu ý tứ của nàng rồi, mặt tôi thoáng một cái đỏ bừng. Tôi quên mất tối qua nàng là lần đầu, tôi bắt đầu ôm nàng vào lòng mà dỗ dành lên.

" Haha, là ta sai, là ta sai, nàng muốn cắn ta chổ nào cũng được." Tôi ưởng ngực nói.

Mộ Kỳ Tuyết." Chàng... chàng không biết xấu hổ."

" Ta chỉ đối với nàng một người không biết xấu hổ thôi."tôi cười nói.

"Chàng...."

Tôi náo loạn một hồi lúc sao? Sắp xếp chỉnh tề một chút mới cho hạ nhân vào.

" Tam thiếu gia, Tam thiếu phu nhân."Ma ma cùng bốn hạ nhân cung kính nói.

Tôi có chút xấu hổ nhưng trên mặt vẫn cố gắng dữ bình tĩnh gật đầu.

" Tam thiếu gia, cái đó...." Ma ma cười ý chỉ nói.

" Cái gì?" Tôi mờ mịt hỏi.

Ma ma...."khụ... Là vải trắng, lạc hồng."

" Gì vải trắng, lạc...." Tôi còn muốn hỏi thì chợt nhớ ra đó là cái gì, không được tự nhiên nói." Khụ... Ta biết rồi." Tôi từ trên giường cầm lên chiếc hợp ngổ hình chữ nhật nhỏ đưa cho ma ma, Ma ma hớn hở tiếp nhận rời đi. Cũng mai mắn Tuyết nhi vệ sinh cá nhân bên trong, nếu không thật là mất mặt rồi.

Khi vợ yêu cùng hai nha đầu của hồi môn của nàng từ bên trong ra đến, không biết hai nha đầu thiếp thân này chúng cái gì phong nữa? Nhìn tôi với ánh mắt ngươi là người xấu bộ dáng. Tôi mặt kệ tôi đi giữa mặt súc miệng đi.

Mộ kỳ Tuyết ngồi trước gương, để cho tiểu Đào và tiểu Mai búi tóc phụ nhân cho mình. Mộ Kỳ Tuyết khó hiểu khi hai nha đầu len lén nhìn nàng với ánh mắt lo lắng, hai nha đầu ánh mắt còn có chút hồng.

" Tiểu Đào tiểu Mai, hai em làm sau vậy? Chẳng lẽ có người làm khó hai em sao?"

" Tiểu thư không có người làm khó chúng nô tỳ, chỉ là... chỉ là." Tiểu Mai ấp úng không nói nên lời.

" Chỉ là cái gì, tiểu Đào em đến nói, là chuyện gì?"

Tiểu Đào nghe chủ tử mình ra lệnh, liền cắn răng can đảm nói." Tiểu thư người đừng sợ, tối hôm qua cô gia thật là quá đáng, ức hiếp tiểu thư đến khóc, tiểu thư người đừng sợ, một lát nữa tiểu thư nói cho phu nhân biết, xem cô gia về sau còn dám bắt nạt tiểu thư nữa không?"

"Loãng Xoảng."
Thanh âm đồ vật bên trong rơi xuống sàn nhà.

Một lác sau hạ nhân trong viện thấy cảnh tượng trên hành lang quỷ dị một màn. Thiếu gia nhà bọn họ tướng đi có chút kỳ lạ a, chân hình như không hảo xử thì phải. Mà tuấn tú khuôn mặt là ủy khuất tiểu tức phụ bộ dạng. Còn thiếu phu nhân trên môi là nhè nhẹ ý cười, còn hai nha đầu đi phía sau đầu như muốn kháp xuống ngực của bản thân vậy. Cảnh tượng lạ quá.

Tôi thật hối hận, tôi quên mất người cổ đại đêm động phòng hoa chúc sẽ có hạ nhân cùng ma ma bên ngoài canh cửa chờ đưa nước nóng gì đó. Mà cách phòng xa như vậy vẫn có thể nghe được sao? Mà bọn họ nghe rồi thì thôi đi, hai nha đầu này thấy trên người vợ yêu dấu vết thì nghĩ tôi gia bạo. Còn hùng hổ nói mình đánh tiểu thư nhà bọn họ đến khóc, còn muốn nói với mẫu thân, lúc nghe được thì tôi đang rửa mặt, không cẩn thận đánh đổ thao nước rửa mặt bằng sành xuống dưới, còn bị đập vào chân mình nữa chứ, Khóc không ra nước mắt a. Mà vợ yêu vả vờ như không có gì mới tức a.

Xấp đi vào đại sảnh khi, thấy phụ thân, mẫu thân ngồi trên chủ tọa cười nói gì đó. Tôi cố gắng không để mình đi cà quẹt, nếu không phụ thân mẫu thân giống hai cái não tàn nha đầu này suy nghĩ bậy bạ, cho tôi thêm canh bổ gì đó, còn phụ thân không biết sẽ nghĩ ra cái gì đến nửa?

Chúng tôi hô thanh phụ mẫu rồi đi lên phía trước, tôi đở nàng cùng tôi quỳ xuống kính trà, ma ma bên cạnh tươi cười đưa trà cho chúng tôi.

Tôi tiếp đón tách trà hai tay kính cẩn nói."Phụ thân mời dùng trà."

" Hảo, hảo, Trí Ngọc, con bây giờ đã thành gia, đã là người trưởng thành, phải biết gánh vác gia đình, phải biết thận trọng từ lời nói đến việc làm con hiểu rõ sau?"

" Phụ thân nhi tử hiểu rõ."tôi chân trọng đáp lại, sau đó phụ thân cho tôi một cái hồng bao." Đa tạ phụ thân."

" Công công mời dùng trà." Mộ kỳ Tuyết nói.

" Hảo, hảo" Ông vẻ mặt tươi cười uống trà không nói gì, sau đó cũng đưa cho nàng một cái hồng bao.

" Mẫu thân mời uống trà." Tôi nói

" Hảo, hảo, tiểu Ngọc sau này không được ức hiếp Tuyết nhi biết không, để ta biết được con ức hiếp con bé, ta sẽ không tha cho con."

Tôi....

Bà đưa tôi một cái hồng bao. sau đó tới Tuyết nhi bà cũng nói nếu tôi ức hiếp nàng thì nói với bà.

Nhìn tôi giống kẻ sẽ đánh phụ nữ sao? Tại sao mỗi người cứ nghĩ tôi sẽ ức hiếp Tuyết nhi đâu, có ức hiếp thì tôi chỉ ức hiếp trên giường thôi, nghĩ đến đây tôi nhịn không được mà cười ra tiếng. Mọi người thấy tôi ngơ ngác cười, họ là người từng trải cũng biết tôi đang loạn nghĩ cái gì, bọn họ vừa buồn cười, vừa xấu hổ cho tôi, còn Mộ Kỳ Tuyết không cần phải nói, chỉ một chữ." Đỏ."

Kính trà xong, Mộ Kỳ Tuyết đứng lên, nhưng chân lại không có sức nhờ có tôi bên cạnh lẹ mắt đở nàng, nếu không thì ngã xuống rồi. Mẫu thân thấy vậy nhìn tôi, có ý trách móc, tôi tối qua không thương hương tiếc ngọc, tôi gảy gảy đầu nhìn về phụ thân, thấy ông nhìn tôi với ánh mắt tán thưởng.

Tôi nhìn cả hai nói không nên lời kỳ ba cha mẹ."......"

Kính trà song, cả nhà chúng tôi cùng nhau dùng cơm sáng, vì nhị ca phải về Hàn Châu. Đưa tiễn nhị ca đi lúc sau, mẫu thân thấy trời còn sớm, bảo tôi đưa Tuyết nhi về phòng nghỉ ngơi, còn cho tôi một ánh mắt cảnh cáo nữa.

Tôi.....

Khi vào phòng tôi cho hạ nhân lui xuống, sao đó tôi cởi áo ngoài ra thì nhìn thấy Tuyết nhi mặt đỏ lên, tay nàng nắm cổ áo của bản thân, như con thỏ nhỏ sợ sói xám.

Tôi vô tội a.....
_________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro