Chương 18: Lại mặt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng thấy chàng đột nhiên cởi áo ngoài, mặt không tự giác được đỏ lên lắp bắp nói.

" Trời còn sáng, chàng... chàng muốn làm gì?"

Tôi ngẩn ra một lúc, thì hiểu được ý tứ của vợ yêu là gì. Tôi có chút buồn cười, lại muốn trêu chọc nàng. Tôi bước lên, một tay ôm eo nàng, tay còn lại năng cầm nàng lên, đôi mắt đào hoa đưa tình với nàng." Nương tử, trời sáng thì sao vậy? Chẳng lẽ..." Tôi ám muội cười hỏi." Chẳng lẽ chỉ có ban đêm mới được ngủ?"

Nàng thấy Trí Ngọc như vậy ái muội nói nhỏ bên tai nàng, làm nàng nhớ lại tối qua sự tình cảm thấy bản thân thật là ủy khuất. Nàng từ trước đến nay rất kiên cường, chưa từng thất thố trước mặt người khác, ngay cả trước mặt mẫu thân cũng vậy, nhưng không hiểu sao trước mặt Trí Ngọc nàng lại làm không được, chỉ cảm thấy ủy khuất.

Tôi chỉ muốn trêu chọc vợ yêu một chút, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của nàng đỏ lên, trong mắt còn có hơi nước, làm tôi luống cuống cả lên.

" Tuyết nhi, nàng làm sao vậy? Ta chỉ trêu nàng thôi, ngoan đừng khóc ta sẽ đau lòng. "tôi ôm nàng vào lòng hôn lên trán nàng. " Nàng cũng mệt rồi, trời vẫn còn sớm ta ôm nàng ngủ thêm một lát thế nào?"

Mộ Kỳ Tuyết chỉ có thể xấu hổ đem mặt úp vào ngực của chàng không từ chối cũng không đồng ý. Nàng học bao nhiêu thi thư nhưng trước mặt chàng nàng lại không có từ ngữ để trả lời. Cho nên người nào đó đắc ý ôm vợ yêu đi ngủ, đơn thuần ngủ thật.

Vài ngày Lâm phủ hạ nhân cũng chứng kiến được tam thiếu gia nhà bọn họ cái gì gọi là dính người, mặt kệ tam thiếu phu nhân đi đâu bọn họ cũng thấy được tam thiếu gia kè kè bên cạnh. Nói nam nhân không xuống bếp đâu, nhưng thiếu phu nhân chỉ cần xuống bếp hầm canh hai là làm bánh gì đó, hạ nhân sẽ nhận được một đống cẩu lương từ tam thiếu gia nhà bọn họ.

Ba ngày sau, Tôi đưa vợ yêu về nhà mẹ đẻ lại mặt, mẫu thân đích thân đi chuẩn bị hậu lễ để tôi tặng nhạt phụ nhạt mẫu đại nhân. Chúng tôi lên xe ngựa, chưa chờ vợ yêu ngồi xuống tôi liền kéo nàng ngồi trên đùi mình.

"Ghế dài dơ lắm, ngồi ta nơi này tốt hơn."

Mộ Kỳ Tuyết nhìn ghế dài được hạ nhân lao chùi chơn bóng sạch sẽ nhưng lại bị chàng nói là dơ lắm, nàng chỉ có thể xấu hổ biết nói gì đây, hai ngày nay nàng chứng kiến tướng công của nàng không biết xấu hổ một mặt rồi.

"Chàng không sợ đến lúc đó chân khởi không đến sao?" Nàng có chút xấu hổ hỏi.

"Không sợ, ta thích ôm nàng."

Tôi đã thành hôn ba ngày rồi, nhưng chỉ có đêm động phòng là khai trai, ngày thứ hai tôi không dám hồ nháu chỉ ôm nàng ngủ, ngày thứ ba nàng phải về lại mặt, cho nên tôi chỉ có thể nhịn xuống. chỉ có bản thân tôi mới biết có bao nhiêu khó chịu a, lúc trước chưa thành thân không có cảm giác gì, nhưng bây giờ chỉ cần thấy vợ yêu trong lòng liền nhộn nhạo lên.

Mà Mộ kỳ Tuyết bắt ngờ bị chàng kéo ngồi trên đùi chàng. Nàng lúc đầu là cả kinh xấu hổ muốn đứng lên, nhưng khi nhìn thấy sự đất ý trong mắt chàng, giống như một hài tử dành được vật yêu thích vậy. Trong lòng nàng rất ngọt, nàng cũng biết hai ngày nay, mỗi tối chàng ẩn nhận nàng đều biết, thật ra đêm thứ hai nàng đã không có gì rồi, nhưng thấy chàng như vậy thương tiếc, nàng cảm thấy rất hạnh phúc. Ngày thứ ba phải về lại mặt, chàng ấy lại ẩn nhận, làm nàng vừa buồn cười vừa cảm thấy chàng thật ngốc, thật ra trước lúc gả cho chàng, ngoại công đã cho người đều tra về chàng, cũng đem những tư liệu đó cho nàng xem qua. Có thể nói chàng là một thiếu gia chỉ biết liêu lõng bên ngoài, còn cùng người khác dành hoa khôi mà bị đẩy xuống cầu thang hôn mê bất tỉnh. Nàng xem đến những tư liệu đó khi cũng nhíu mày, đây chính là quần là áo lượt thiếu gia, nàng cũng có chút phẩn nộ vì Lâm phủ gạt mẫu thân mình. Nhưng lần đầu tiên gặp mặt chàng, nhìn đôi mắt sạch sẽ còn có chút ngốc của chàng, chàng cùng tư liệu mà ngoại công đưa giống như là hai người vậy. Về sau tiếp xúc chàng càng nhiều, nàng lại càng cảm thấy chàng không giống như những nam nhân khác, chàng rất đặc biệt, có lúc lại cảm thấy chàng giống như một cô nương thích thẹn thùng vậy. Nhưng càng tới gần chàng khi, thì lại phát hiện chàng bá đạo một mặt. Mà trong mắt chàng chỉ có nàng một người. Mộ Kỳ Tuyết còn đang suy nghĩ thì cảm giác được không đúng, nàng đỏ mặt lườm người nào đó không biết xấu hổ.

Tôi tự bộ não vợ yêu liếc mắt đưa tình đi, ai bảo phụ thân lúc trước cái gì thuốc bổ điều bắt tôi uống làm chi, tôi cũng không muốn như vậy mà, bây giờ chịu khổ vẫn là tôi đâu. Tôi không biết xấu hổ nhìn vợ yêu cười nói.

"Nàng còn liếc mắt đưa tình với ta nữa, ta sẽ nhịn không nổi nha?"

Mộ Kỳ Tuyết bùng một cái cả khuôn mặt đỏ như tôm luộc, nàng rất muốn tìm cái động chui vào luôn, chàng sao lại như vậy không đúng đắng đâu.

Mộ phủ mọi người biết hôm nay chúng tôi sẽ về lại mặt, nên đã phái quản gia chờ trước đại môn Mộ phủ.

" Đại tiểu thư, đại cô gia." Hạ nhân đồng thanh hô.

"Quản gia, phụ thân và mẫu thân trong phủ sao?"

" Bẩm đại tiểu thư, lão gia có chuyện gấp không ở trong phủ. Đại phu nhân biết ngày hôm nay về nên cho tiểu nhân ở nơi này chờ tiếp đoán ngày và cô gia."

" Ân."

Đi vào bên trong phủ quản gia mới dám nói rõ ràng, hôm nay sứ thần Nam Quốc và Bắc Quốc đến Sở Quốc, cho nên Hoàng Thượng phái Vương gia và vài vị đại thần đi nghênh đón, trong đó có cả nhạc phụ đại nhân. Nên hôm nay lại mặt kính trà chỉ có nhạc mẫu một người.

Trần Thị tuy biết Lâm phủ sẽ không bạc đãi nữ nhi của bà, nhưng là mẫu thân trong lòng vẫn là lo lắng, nhưng khi gặp được nữ nhi sắc mặt hồng nhuận, trong mắt đều là hạnh phúc cùng thẹn thùng. Trên người còn có một cổ quyến rũ của nữ nhân, bà mới yên tâm xuống dưới.

(Trong phòng)

" Tuyết nhi, hiền tế đối với con như thế nào? Hắn có thông phòng không? Có mấy người?" bà nắm tay nữ nhi quan tâm hỏi nàng.

Mộ kỳ Tuyết đỏ mặt cười nói" Mẫu thân, xem người như vậy khẩn trương, mẫu thân muốn hỏi gì? Từ từ hỏi, con sẽ nói hết cho mẫu thân nghe."

"Mẫu thân đây không phải là lo lắng sao? Nam nhân có mới nói củ, con đừng đại ý, về sao có mà khóc."

"Tướng công đối với con rất tốt, chàng không có thông phòng." Nàng như nhớ lại chuyện gì, mặt nàng càng đỏ.

Trần Thị thấy nữ nhi trên mặt thẹn thùng ửng hồng, xem ra nữ tế đối với nữ nhi nhà bà không tệ. Nhưng nên nhắc nhở bà vẫn nhắc nhở. Chờ cân rặn nữ nhi xong bà bảo nữ nhi dẫn Trí Ngọc đi săn của nàng phía trước nghĩ ngơi. Phía trước cả hai chưa thành thân không tiện đi vào. Hôm nay hai người họ đã thành thân, nhạc phụ lại không có ở nhà, nên tôi cũng không cần bồi nói chuyện.

Tôi đi theo vợ yêu đi đến nơi ở lúc nàng chưa xuất giá. Trong phòng nàng bài biện rất là thanh nhã nhưng không mất quý phái của Mộ phủ đại tiểu thư nên có. trên giường vẫn còn lưu lại mùi hương của nàng. Tôi rất hưng phấn nằm xuống lăng qua lăng lại, đây là khuê phòng từ nhỏ của vợ yêu nha.

Mộ Kỳ Tuyết thấy chàng cứ nhiên nằm lăng qua lăng lại như hài tử, liền cười khẽ nói.

" Xem chàng, như tiểu hài tử vậy, chàng không sợ người khác thấy được, sẽ cười chê chàng sao?"

Tôi thấy vợ yêu cười như vậy ngọt, cái miệng nhỏ cứ mấp máy làm tôi nhịn không được. Liền đưa tay kéo nàng nằm xuống, xoay người đặc nàng dưới thân, liền hôn xuống. Mộ Kỳ Tuyết còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chàng hôn cuồng nhiệt. Nàng cũng học theo đáp lại chàng.

Tôi cảm giác được nàng đáp lại, tôi càng kích thích, tay tôi chuẩn bị luồn vào trong vạt áo của nàng thì...

" Tuyết nhi, hiền tế ở sao? mẫu thân có cái này muốn...."Trần Thị im bật, sáu đôi mắt nhìn nhau, Trần Thị lập tức quay người ra ngoài, còn để lại một câu." Mẫu thân không thấy gì cả."

" Tại chàng cả, đều là do chàng cả!" Mộ Kỳ Tuyết xấu hổ muốn khóc đánh vào ngực của người phía trên.

" Tại ta cả, là ta sai, nếu biết trước nhạc mẫu sẽ vào, ta khóa cửa lại rồi."

" Chàng không biết xấu hổ!"Mộ Kỳ Tuyết càng tức giận.

"Ta nói sai gì sao?" Tôi cũng xấu hổ mà.

" A.... Tuyết nhi...."

Ăn cơm khi, tôi thật sự không dám nhìn nhạc mẫu đại nhân a, mỗi khi lén nhìn bà thì thấy trong mắt bà toàn là ý cười, thật là mắt mặt nha. Tôi nhìn vợ yêu thì thấy nàng một bộ không liên quan mình bộ dáng, giống như vừa rồi người xấu hổ tức giận cắn tôi không phải là nàng vậy.

Cơm nước xong chúng tôi cũng cáo từ trở lại Lâm phủ. Phụ thân lúc này cũng đã về phủ, còn đem về một tin tức, tối may triều đình sẽ mở tiệc chiêu đãi các sứ thần hai nước. Quan viên tam phẩm trở lên, đều có thể đem đích tử, đích nữ vào cung dự tiệc.

Tôi cũng rất chờ mong vào bên trong hoàng cung xem xem, nhưng đáng tiếc, Tuyết nhi đã gả người cho nên không được đi cùng. Tôi đi về viện của mình, thì thấy cửa phòng đóng lại, có chút kỳ hoạt muốn hỏi thì thấy tiểu Đào và một tỳ nữ sách một thùng nước nóng đi đến, tôi liền hiểu được vợ yêu nàng đang tắm. Chợt nghĩ đến vợ yêu đang ở bên trong tắm nha, mặt tôi có chút đỏ suy nghĩ có nên đi vào bên trong không?

"Nô tỳ gặp qua Tam thiếu gia."hai Nàng ta để thùng nước xuống đối tôi hành lễ.

Tôi giả vờ ho khan vài tiếng nói.

"Khụ, Các ngươi lui xuống đi, ta sẽ tự mình đưa vào bên trong." Trên mặt tôi rất đàng hoàng, nhưng trong lòng như thế nào chỉ có tôi mới biết, ha ha.

Tiểu Đào và tỳ nữ nhìn nhau, nói." Là." sau đó đỏ mặt lui xuống.

Tôi mở cửa đem nước nóng vào cho nàng, tiểu Mai thấy tôi định hành lễ, tôi gia hiệu cho tiểu Mai không được lên tiếng. Lần này nàng ta rất là khôn ngoan lui xuống, còn đóng cửa lại. Mà tôi cũng học khôn rồi, tôi lập tức khóa cửa lại, không thể đến lúc nửa chừng có người vào đánh gẩy chuyện tốt của tôi được. Tôi còn đang đắc ý thì nghe được vợ yêu thanh âm.

"Tiểu Mai, nước có chút lạnh rồi, em thêm chút nước nóng cho ta đi."

Mộ Kỳ Tuyết hô thanh nhưng không thấy có người ứng, nàng lại hô thêm một lần nữa nhưng vẫn không có người ứng. Nàng cảm giác có ánh mắt nóng rực nhìn trầm trầm mình, nàng liền xoay người lại bốn mắt nhìn nhau. Tiếp theo làm nàng hốt hoảng khi nhìn thấy Tướng công nhà mình cứ nhiên chảy máu mũi. Nàng hốt hoảng đứng lên đi nhanh ra thùng tắm, cầm một cái khăn đi nhanh đến giúp chàng cầm máu. Nhưng máu mũi chảy càng nhiều hơn, nàng lo lắng hỏi.

" Tướng công chàng làm sao vậy? Sau lại chảy máu mũi nhiều vậy? chàng có chổ nào không khỏe ư?" Nàng thấy chàng không trả lời, cả người căng cứng, đôi mắt thì nhìn trầm trầm mình. Nàng theo ánh mắt của chàng nhìn lại, nàng vừa rồi vì lo sợ cho chàng nên vội vã muốn giúp chàng cầm máu, cho nên quên mất bản thân không có mặt gì trên người cả, đây cũng quá xấu hổ rồi. Nàng lập tức xoay người lại xấu hổ nói.

" Không cho chàng nhìn, chàng nhanh đi cầm máu đi?"

Nàng có ngốc cũng hiểu được chàng vì sao chảy máu mũi a, không phải là vì bổ quá sao? Nàng muốn chạy nhanh đi lấy y phục mặt vào. Chưa chờ nàng bước ra bước thứ hai thì chợt có một vòng tay ôm lại, cả người rơi vào lòng ngực ấm áp của chàng.

" Tuyết nhi ta còn chưa tắm đâu, nàng giúp ta được không?" Tôi không chờ nàng trả lời, liền ôm ngang nàng lên đi đến thùng biên.

"Bên ngoài còn có người, chàng sao lại..."

" Ta khóa cửa rồi!"

Mộ Kỳ Tuyết.... nàng không phải ý này a.

Dưới ánh nến lai động, có đôi Uyên ương đang cùng nhau đùa nghịch, họ vẻ ra tương lai hạnh phúc của mình, tương lai chỉ có chàng và nàng.
_________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro