Chương 29: Đặc biệt sinh (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày tôi đến Quốc Tử Giám làm tiên sinh. Tôi thần thanh khí sảng tập thể dục buổi sáng, cùng cả nhà dùng cơm.

" Tuyết nhi, con có chỗ nào không khỏe sao?"

Dương Thị thấy con dâu hôm nay mặt đồ kính cổ, chỉ có mùa đông hoặc là bị cảm mới mặt, nên nghĩ là con dâu mình không khỏe.

"Mẫu thân, Tuyết nhi không sao cả."

Nàng nói xong mặt đỏ lên, liếc mắt nhìn thủ phạm thần thanh khí sảng ngồi bên cạnh đang ăn bánh bao. Chàng một bộ vô tội bộ dáng, nhìn đến bánh bao trong miệng chàng ấy, nàng thật không dám nhìn rồi. Mặt đỏ vùi đầu vào chén cháo trên tay, thật là mất mặt mà.

Dương Thị thấy một màn này, như hiểu ra cái gì cười tủm tỉm không hỏi nữa. Xem ra bà rất nhanh sẽ có tôn tử bế rồi, mà lúc này thanh âm của Lâm phụ vang lên.

" Phu nhân bánh bao hôm nay ăn rất ngon."

Lâm đại nhân hồn nhiên một câu. Theo đó là thanh âm bị sặc của thê tử mình cùng con dâu ngẹn đỏ bừng mặt. Còn nhi tử thì đang dùng tay đánh ngực vì bị ngẹn. Lâm đại nhân không hiểu hỏi.

" Mọi người làm sao vậy? Ta nói sai gì sao?"

Dương Thị trực tiếp đem bánh bao đưa vào Lâm đại nhân miệng không để ông hỏi tiếp nữa.

( Quốc Tử Giám.)

Tôi ngồi xe ngựa đến Quốc tử giám, xuống xe nhìn đến trước mặt là một tòa rộng lớn nguy nga, nghiêm trang không giống với những phủ đệ vương hầu xa hoa khác, có loại cảm giác thư hương thế gia nha. Tôi nhìn không ít xe ngựa quý giá đưa con em mình đến trường, trên người y phục đều là màu trắng, viền áo xanh dương đồng phục. Trên vai cổng một cái túi tre có chút giống như trong phim mà tôi từng thấy, nhưng nó sắc xảo hơn nhiều, họ văn nhã chào hỏi nhau.

Trước cửa Quốc Tự Giám ngoại trừ thị vệ thì có hai người ăn mặt khác nhau, xem y phục trên người họ cũng đoán ra được là người kiểm tra thẻ bài. Mỗi người trước lúc vào bên trong, đều phải đưa ra một cái thẻ tre, vì trên đó có con dấu chứng minh thân phận của họ. Tôi thấy chỉ có họ vào bên trong, nhưng hạ nhân thì không được vào, đúng như lời phụ thân nói, tự học tự làm ý tứ.

Tôi đi lên phía trước, lễ phép nói." Hai vị huynh đệ, ta là tiên sinh được hoàng thượng phái đến, đây là ngọc bài của ta." Tôi lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc bày chứng minh thân phận tiên sinh do Lý công công đưa cho tôi.

Hai thị vệ nhìn đến ngọc bày lúc sao, đôi mắt sáng lên, vì không ai không biết Quốc Tự Giám bây giờ có thêm một tiên sinh trẻ tuổi được hoàng đế sắc phong danh hào. Là người đã dùng trí tuệ đánh bại Bắc Quốc sứ thần, Lâm gia tam công tử, Lâm Trí Ngọc, được các sĩ tử công nhận là công tử như ngọc đâu. Hai người cũng nhiệt tình chào hỏi.

" Thì ra là tiên sinh, phó viện trưởng đã nói, chờ ngài đến mời ngài đến phó viện trưởng nơi đó, mời." Một người đi trước dẫn đường.

" Đa tạ."

Trong Hoàng cung ngự hoa viên, có hai người ngồi trong đình đánh cờ, một người là đương kim hoàng đế cùng với một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi, vừa đánh cờ vừa tán ngẫu, nhìn rất hài hòa.

"Ha ha, Cửu phụ, cờ nghệ của người lại tiến thêm một bậc a, xem ra trẩm phải cố gắng thêm mới được."

" Bệ hạ người cũng biết, năm năm trước thần từ biên cương phía Nam trở về, lão xương cốt này mỗi ngày không có gì làm cũng chỉ có thể miệt mài với cờ nghệ mà thôi." Ông than thở nói tiếp."nếu như tên tiểu tử Mạnh Thừa Quân đó nên thân một chút thì càng tốt, ai..."ông than thở.

Lão nhân này không ai khác chính là đại tướng quân đống giữ phía Nam Sở Quốc, cũng là cửu cửu của hoàng đế. Ông năm nay đã gần bảy mươi tuổi, hoàng đế nhiều lần khuyên ông trở lại kinh thành, ông mới trở lại. Nhưng ông vẫn lo cho tiểu nhi tử ở Nam cương, có chuyện gì không ai chỉ bảo. ông vốn có ba nhi tử, đại nhi tử và con thứ hai tuổi còn trẻ đã chết trận trên xa trường, chỉ còn lại một đứa con út. Cũng may con út thành thân không bao lâu, sinh được một nhi tử là Mạnh Thừa Quân. Ông không muốn về sau Mạnh gia tiệt hậu, nên từ nhỏ ông không bắt buộc tôn tử học võ. Nhưng ai ngờ tên tiểu tử đó vào Quốc tử giám lúc sao, dăm ba ngày là náo sự, làm các tiên sinh cũng phải nhức đầu không thôi. Đến cuối cùng không cách nào đành phải đem hắn xếp vào đặc biệt sinh lớp.

" Ha ha, cửu phụ thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, con cháu có con cháu phúc, cửu phụ không cần lo lắng." Hoàng Đế như nghĩ đến cái gì, đôi mắt lóe sáng cười tươi.
________

Tôi vào bên trong nơi dành cho các tiên sinh, chúng tôi chào hỏi lẫn nhau. Nhưng trong mắt họ nhìn tôi đồng tình là ý tứ gì nha? Nhưng tại sao phó viện trưởng cũng vậy chứ, tôi có một loại cảm giác không tốt chút nào. Tôi nhận lấy hai bộ y phục tiên sinh, là màu nguyệt sắc viền đen. Tôi được đưa đến phòng nghỉ trưa về sau của tôi, tôi thay vào y phục, được quản sự dẫn đi khắp nơi giới thiệu cho tôi biết hoàng cảnh nơi này. Cuối cùng là dẫn tôi đến lớp mà tôi sau này sẽ làm chủ nhiệm. Tôi có chút hồi hộp nha, vì là lần đầu tiên làm lão sư mà, nên có chút hưng phấn, nghĩ đến mấy đứa trẻ đáng yêu đó kêu tôi lão sư.....

Nhưng khi tôi bước vào lớp tôi ngây ngẩn cả người...oh my god, đây là lớp sao? Đây là học sinh đáng yêu sao? vì trước mặt của tôi không phải là mười một mười hai tuổi học sinh, mà là cùng tôi không sai biệt tuổi tác hoặc là lớn hơn tôi vài tuổi học sinh a. Cảnh tượng chính là có người một chân để trên bàn học, một bộ côn đồ bộ dáng. Còn có người thì đang nằm ngủ, còn hai người kia thì đang nắm cổ áo đối phương tranh cải. Còn có cả người đang chơi xút sắc, bọn họ cùng nhau quay đầu lại nhìn tôi và quản sự. Tôi như một khúc gỗ xoay đầu hỏi quản sự.

" Quản sự, chúng ta có phải đi nhầm nơi rồi? Ta không phải... không phải dạy cho những đứa bé năm nay mới vào sao?"

"Ha ha, Lâm lão sư chúng ta đi không lầm, phó viện trưởng đã nói qua, ngài dạy Đông viện đặc biệt sinh không sai." Quản sự cười nói.

"Khụ... Không...ta không, ta muốn gặp phó viện trưởng, không ta vẫn là gặp viện trưởng đi, ngài ấy có lẽ là đã nhầm gì rồi."

" Lâm lão sư, thật sinh lỗi, viện trưởng có việc ra ngoài tháng sau mới trở lại."

" Vậy ta muốn gặp phó viện trưởng."

" Phó viện trưởng đã nói, nếu ngài có việc gì thì chờ viện trưởng về hả hỏi. Vả lại các ban đều đã có lão sư rồi, chỉ có đặc biệt sinh ban là chưa có, ngài chấp vá chấp vá một chút rồi."

Cái gì gọi là chấp vá chấp vá a? đây không phải là đang chơi tôi đi? nhìn những người này cũng có thể thấy được, đây là phần tử bất lương a, chẳng lẽ mình đi nhầm nơi, nơi này không phải là Quốc Tử Giám, có thể sao?

" Lâm lão sư, đây là tư liệu của các học trò, tiểu nhân còn có việc đi trước."

Nói xong quản sự liền quay đầu đi rất nhanh, như sợ tôi hỏi thêm cái gì. tay tôi định kêu ông ta lại, nhưng không còn thấy bóng dáng ông ta đâu.

Một màn này trong mắt những người ở đây giống như, quản sự là một tình lan lòng muôn dạ thú ruồng bỏ thê tử của mình mà chạy theo người khác vậy, bọn họ không nhịn được cười rộ lên, có người còn ôm bụng cười ngả lên ngã xuống.

" Hahaha, cười chết ta mắt."

" Ha ha ha, hahaha, đau bụng quá, ha ha ha."

Tôi không hiểu sao bọn họ lại cười thành như vậy, thôi đành nhận mệnh thôi, chờ một tháng sau viện trưởng trở lại thì tốt rồi. Tôi đi lên lão sư vị trí của tôi ngồi xuống, mặt kệ bọn họ cười. Tôi lật ra tư liệu về những người này, trong lớp tổng cộng có chín người, tôi xem qua lúc sau mới hiểu rõ được. Thì ra những người này đều là con em thế gia bối cảnh lớn đâu, trong đó dẫn đầu là tam hoàng tử, Sở Chín. người thứ hai là cháu trai của lão tướng quân, Mạnh Thừa Quân. Còn những người khác lai lịch cũng không nhỏ, nói chung là gia đình họ chức quan đều cao hơn phụ thân tôi. Trong đó có một người khá đặc biệt, gia đình hắn không quan chức, nhưng gia đình hắn là Hoàng thương, cho nên được đưa vào Quốc Tự Giám không có gì lạ.

Tôi xem xong lúc sau thở dài một hơi. aizzz...không khác gì ở hiện đại a, chỉ cần có chổ dựa thì không sợ mưa dột, chổ dựa lớn của bọn họ là tam hoàng tử cùng với cháu trai lão tướng quân Mạnh Thừa Quân đi. Tôi không nói gì ngồi đó nhìn bọn họ cười khoảng năm phút sau họ cười chán rồi mới ngừng lại. Nhưng bọn họ vẫn cứ dử tư thế không chút để ý gì, nhưng được một cái là không đặc chân lên bàn mà thôi. Tôi dựa vào ghế ngồi, nhìn họ làm chuyện của họ không nói gì chỉ nhìn họ hơn nửa canh giờ. Tôi muốn xem họ chịu đựng đến bao lâu khi có người như vậy nhìn trầm trầm mình.

Những người phía dưới, lúc đầu còn rất là hưng phấn, làm những gì mình thích. Nhưng thời gian lâu rồi, bị người như vậy không kiên nể gì nhìn trầm trầm cũng rất là khó chịu a. Một người trong số đó nhịn không được lên tiếng cười trêu chọc nói.

"Học đệ, sao không giới thiệu một chút a, có muốn cùng chúng ta chơi xút sắc không? Ha ha ha." Một người thiếu niên cao gầy, viện mạo khá tuấn tú lên tiếng.

Những người phía dưới nghe vậy cười vang. Tôi nhìn thiếu niên vừa nói chuyện không chớp mắt, cho đến lúc hắn không cười mới thôi. Thiếu niên có lẽ thấy không hứng thú nên không cười nữa, tôi lúc này mới lên tiếng giới thiệu về bản thân.

"Ta kêu Lâm Trí Ngọc, là lão sư tạm thời của ban đặc biệt sinh." Tôi nhìn bọn họ chờ họ giới thiệu về bản thân.

" Ai oi thì ra là như ngọc công tử a, ở yến hội thắng sứ thần Bắc Quốc nha, thật là hân hạnh ở chỗ này gặp được nha, hahaha."

" Học trò ngươi tên gì?"

Hắn không hiểu sau Như ngọc công tử này lại không tức giận, ngược lại hỏi tên hắn đâu? Hắn không biết phải làm sao cũng đành nói tên mình ra." Lương Nghị."

Tôi xem bản tên trên giấy, sau đó đánh câu." Tốt, người tiếp theo." Tôi thấy không ai trả lời, tôi nhìn người kế bên Lương Nghị không chớp mắt cho đến khi hắn nói ra tên của mình.

" Lạc cần Thành."

Có người thứ nhất mở đầu, người thứ hai, đến người thứ ba cho đến người thứ tám, tôi nhìn Mạnh Thừa Quân cà lơ phất phơi ngồi dựa vào bàn phía sau nhìn tôi cười. Một bộ ta không nói xem ngươi làm gì được ta bộ dáng, tôi biết loại người cứng đầu này tôi càng để ý thì hắn sẽ càng cố chấp. Chờ về phủ lúc sau, hỏi xem phụ thân biết bao nhiêu chuyện về hắn cùng tam hoàng tử vậy.

Tôi ngồi nghiêm trang, bắt đầu nói chuyện với họ, tôi không cần biết họ cố ý hai không cố ý nghe. Nhưng ngữ khí của tôi nói chuyện với họ không phải là thầy giáo nói chuyện với học sinh, mà là người làm ăn nói chuyện với nhau. Nhưng tôi lại cố ý thêm hai chữ lão sư vì muốn nói cho họ ở đây tôi vẫn cao hơn bọn họ một bật.
_________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro