Chương 55: Đại nhân không hiểu phong tình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ đại phu đi rồi, tiểu Phúc lên tiếng hỏi.

" Thiếu gia, vậy ngày may chúng ta còn tiếp tục lên đường trở về Kinh thành sao?"

"Ân, Chúng ta vẫn theo kế hoạch ngày càng may trở lại Kinh thành, ta sợ Tuyết nhi nàng ấy sẽ lo lắng."

" Thiếu gia, vậy Mộng Cầm cô nương sao an bài?"

"Nàng ta vừa bị kinh hách, sức khỏe lại không tốt lắm, cùng chúng ta lên đường cũng không tốt lắm. Nơi này dù dì cũng là trạm dịch sẽ không có chuyện gì, ta sẽ lưu lại vài người bảo vệ nàng ta, chờ  chúng ta về tới Kinh thành phái người đi Mộng Xuân Lâu báo tin để họ phái người đến đoán là được. " 

"Tiểu nhân đã biết!"

Bên trong phòng thị nữ chăm sóc Mộng Cầm bên trong phòng, vừa mới ra ngoài đống cửa lại. Vốn hôn mê trên giường người, đột nhiên mở mắt. Nàng không có hốt hoảng sợ hãi, đôi mắt đào hoa đưa tình quyến rũ thường ngày đã không thấy, chỉ còn lại là bình tĩnh cùng bình tĩnh. Nhưng bên trong lại có một chút không cam lòng mà cả nàng cũng không phát hiện ra. Nàng xiếc chặt tay, nàng không hiểu với dáng người và mỹ mạo của nàng, không biết có bao nhiêu nam nhân cam chịu quỳ dưới hạ lựu của nàng. Nhưng người đó muốn đơn độc nghe nàng khải đàn, muốn ước nàng cũng khó, cũng phải xem người đó ở kinh thành địa vị, không phải chỉ có tiền là được.

Mà chàng ấy đâu? Nàng tự đưa lên cửa, mà chàng ấy lại như một đầu ngổ ngốc nghếch vậy. Cứ nhiên còn cho thuộc hạ đầy hán vị bế nàng, nàng chẳng lẽ chưa đủ xinh đẹp sao? nghĩ đến vừa rồi tên to con đầy hán vị ôm mình, nàng trong lòng thật là khó chịu, nhưng chàng càng là như vậy, làm nàng càng ngày càng khó khắc chế lòng mình. Trên đời này có quyền có thế nam nhân, có ai mà không tam thê tứ thiếp, bằng không thì vụn trộm đi thanh lâu sao? Nàng thật sự đã thấy quá nhiều, cho nên từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ đem tâm mình cho ai cả, nhưng bây giờ nó lại giao động rồi.

Nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp chàng ở tiệm Ngọc trai, ánh mắt sạch sẽ cùng thương tiếc của chàng làm nàng tim nhói một chút. Nhưng lần thứ hai gặp lại là chàng được tam hoàng tử mời đến Mộng Xuân Lâu nghe đàn, cũng là chính thức nàng cùng chàng gặp mặt. Nhưng nàng chỉ thấy trong mắt chàng hiện lên kinh diễm, rồi lại trở lại bình tĩnh. Trong mắt chàng là như vậy sạch sẽ, làm nàng có một cảm giác thất bại, nhưng lần đó về sau, chàng lại không một lần lại đến Mộng Xuân Lâu.

Lúc đầu nàng còn tưởng chàng ấy là muốn lạc mềm buộc chặt, muốn nàng chú ý, vì có rất nhiều nam nhân trên người nàng dùng qua như vậy thủ đoạn. Nhưng cho đến chàng được phái đi Bình Giang huyện lúc sau trở lại kinh thành, cho đến chàng trở lại Kinh thành cũng chưa một lần đi qua Mộng Xuân Lâu. Vì không cam lòng, nên nàng bắt đầu nghe ngóng về chuyện của chàng ta, càng nghe ngóng thì nàng càng khó chịu. Vì chàng ta không phải đối với nữ nhân không hứng thú, mà là trong mắt trong lòng chàng chỉ có thê tử Mộ Kỳ Tuyết của chàng. Có thể nói là." Cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan."

Mà chàng mỗi một tháng ít nhất cũng sẽ mua trang sức hoạt cái gì đó tặng cho thê tử chàng. Nhiều lần vô tình nàng thấy được chàng ấy như thế nào lấy lòng chàng ta thê tử, có đôi khi thấy chàng giảo hoạt hoạt ngốc ngốc cười, trong lòng nàng thật ra rất hâm mộ nữ nhân đó. Có như vậy một người nam nhân cưng chiều, trong mắt trong lòng chỉ nàng một người hỏi ai không hâm mộ? Càng thêm hiểu biết chàng, thì càng phát hiện chàng tài hoa cùng trí tuệ. Nàng không muốn bản thân cảm tình lún sâu vào bên trong, nàng muốn từ bỏ thân cận chàng khi, thì chủ tử lại hạ mệnh lệnh cho nàng thân cận chàng. Muốn nàng bằng mọi cách phải lấy được tâm chàng.

Khi chủ tử nói cho nàng biết, chàng chỉ dùng mấy tháng thời gian, cũng đã ở kinh thành ám trong cùng vài đại thương buôn ở kinh thành hộp tác. Mà những tân trang sức hai y phục kiểu dáng, đều xuất từ tay chàng. Còn rượu trái cây, nước hoa, son phấn, làm các phu nhân tiểu thư, tranh đoạt không thôi, đều là chàng làm ra. Vì thế mới dẫn đến chủ nhân chú ý muốn chàng quy thuận hắn ta.

Mà nhiệm vụ của nàng lần này là chàng, chỉ cần nàng có thể bắt lấy được tâm của chàng, để chàng về sau trợ giúp hắn, như vậy nàng sẽ được tự do rời khỏi Mộng Xuân Lâu, nơi đầy sự mùi hôi thối của nam nhân.

Mà Lâm Trí Ngọc không biết được bản thân đã bị người chú ý đến, mà còn tâm tâm niệm niệm vợ yêu ở nhà.

Ăn cơm tối lúc sau, tôi trở lại phòng mình, thì thấy bóng dáng yểu điệu của một mỹ nhân xinh đẹp, đang đứng trước cửa phòng tôi. Trên người nàng ta tuy một thân mộc mạc y phục, nhưng vẫn không che được phong vận dáng người. Nàng ta cảm giác được tiếng bước chân phía sau xoay người lại. Trên mặt mỹ nhân tuy có chút tiều tụy, nhưng lại càng làm cho nàng ta thêm yếu ớt, cần người che chở, làm người thương tiếc bộ dáng.

Nàng ta nở nụ cười nhẹ như gió phong nhìn tôi, đôi mắt hoa đào như muốn câu hồn người, nhưng tại sao tôi lại có cảm giác nổi da gà đâu, trong lòng tôi nghĩ." Bộ dáng như vậy, không trách được mấy cái đại hán nhịn không được phạm tội a, tuy rằng không bằng tiểu yêu tinh vợ yêu một chút, nhưng cũng thật sự là rất mỹ nha."

Mộng Cầm nào biết đâu rằng, chưa đến một phút thời gian, Lâm Trí Ngọc
trong đầu đã bổ não ra nhiều như vậy.

" Mộng Cầm gặp qua đại nhân." Nàng nhúng vai hai tay thi lễ nói.

" Mộng cô nương không cần đa lễ, cô nương trong người không khỏe, tại sao lại không nhiều nhiều nghĩ ngơi đi?"

" Mộng Cầm đến đây là để đa tạ đại nhân cứu giúp chi ân, nếu không có đại nhân cứu giúp, Mộng Cầm cũng không dám nghĩ sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì nữa?" Nàng nói đến đây, cả người có chút run rẩy, sắc mặt có chút tái nhợt.

Thấy nàng ta còn sợ hãi, dù gì tôi cũng từng là nữ nhân, cũng hiểu được, tôi phóng nhẹ thanh âm xuống an ủi.

" Đã không có chuyện gì rồi, Mộng Cầm cô nương cũng đừng suy nghĩ nhiều. Đúng rồi, Mộng Cầm cô nương như vậy xinh đẹp, một người ra ngoài, sẽ làm những người không có hảo tâm đánh lên chủ ý, về sau Mộng Cầm cô nương có đi xa nên đem theo vài hộ vệ bảo vệ để miễn phát sinh tình huống không tốt."

" Đa tạ đại nhân nhất nhở, tiểu nữ đã hiểu, về sau đại nhân có chuyện gì cần Mộng Cầm hổ trợ, chỉ cần Mộng Cầm có thể làm, Mộng Cầm nhất định không từ."

" Ha ha, Mộng cô nương quá lời rồi, gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ là việc nên làm, huống chi tại hạ lại là quan viên triều đình, bảo vệ bá tánh là đều nên làm."

"Nhưng nói gì tiểu nữ cũng là được đại nhân cứu giúp. Tiểu nữ cũng không biết lấy gì để cảm tạ đại nhân, không bằng chờ Lâm đại nhân có rãnh, xin mời Lâm đại nhân đến Mộng Xuân Lâu. Tiểu nữ nhất định sẽ đích thân vì đại nhân chiêu đãi."

Nếu đổi lại là nam nhân khác, nghe được mỹ nhân như vậy nói, lập tức sẽ sung sướng đáp ứng rồi, nhưng ai bảo đối phương là thê nô đâu.

" Mộng cô nương thật sự không cần như vậy khách sáu, tại hạ chỉ là thuận đường cứu giúp lại thêm bổn phận mà thôi. Mộng cô nương thân thể vốn không tốt, bên ngoài gió lớn, Mộng Cầm cô nương cũng nên trở lại phòng nghỉ ngơi đi."

Đứng phía xa mấy cái hộ vệ nghe Lâm Trí Ngọc lời nói, đều líu lưỡi, trong lòng nói thầm.

" Đại nhân a, ngày cũng biết cô nương người ta sức khỏe không tốt sao, còn biết bên ngoài có gió lạnh đâu. Vậy mà cùng cô nương người ta nói lâu như vậy cũng không mời vào bên trong phòng nói chuyện. Nếu đổi lại là bọn họ thì tốt biết mấy a, người so người tức chết người mà."

Tôi thấy nàng ta muốn nói lại thôi bộ dáng, nhưng tôi cũng không hỏi nàng ta có chuyện gì? tôi không phải xem thường nàng ta nghề nghiệp, nhưng tôi vẫn biết bản thân nên tị hiềm. Cho nên từ lúc đầu, tôi cũng không mời nàng ta vào phòng nói chuyện, tuy nói thanh giả tự thanh, nhưng tôi không muốn làm cho vợ yêu nghe được tôi cùng với nữ nhân khác chung một phòng. Theo tôi người nói thanh giả tự thanh là phí lời nói, làm cho nữ nhân của mình trong lòng khó chịu mới không xứng đáng làm người phu. Tôi vừa định đẩy cửa phòng ra đi vào, thì nghe được nàng ta hỏi.

" Lâm công tử, ngày mai...." Nàng cắn cắn môi đỏ." ngày mai... Lâm công tử có thể.... có thể cho Mộng Cầm đi cùng trở lại kinh thành được không?" Nàng trên mặt yếu ớt, cùng lo lắng hỏi.

Tôi nghe giọng nàng ta có chút sợ hãi cùng chờ mong ánh mắt nhìn tôi. Nghĩ cũng phải, có nữ nhân nào gặp được chuyện như vậy mà không sợ hãi đâu? Tôi suy nghĩ nếu để nàng ta ở chỗ này, với dung mạo xinh đẹp này của nàng ta, cũng không biết sẽ có phát sinh thêm chuyện gì không? Tôi trong lòng thở dài, người tốt đành làm đến cùng vậy, tôi ngật đầu đồng ý nói.

" Hảo, nếu Mộng cô nương thân mình không trở ngại, ngày mai có thể cùng chúng ta cùng nhau xuất phát!"

Mộng Cầm nghe vậy, nụ cười trên môi nở rộ lên, trong mắt không che giấu được thiếu nữ hồn nhiên vui sướng, cùng cảm kích nhẹ giọng cảm tạ. Sao đó cáo từ trở lại khách phòng của mình, nhưng nàng vừa xoay người lại thì trong mắt chỉ có ý quyết tâm phải đạt được mục đích.

Bên trong Mộ phủ, Mộ Lý Hành từ bên ngoài trở lại phủ.

" Quản gia, ngươi đi mời nhị phu nhân đến thư phòng."

" Vâng, lão gia."

Từ ngày sinh nhật Triệu Thị, Mộ Kỳ Tài phát sinh ra rèm pha, Triệu Thị bị Mộ Lý Hành phạt đến từ đường lúc sau, cả người Triệu Thị sắc mặt xanh xao tiều tụy rất nhiều. Không còn như lúc trước như vậy ung dung quý phái phu nhân bộ dáng, chỉ có tiều tụy dung nhan. Dù gì cũng là Mộ Lý Hành sủng như vậy nhiều năm nữ nhân, phạt bà ta vài tháng lúc sau thì thả ra, Nhưng vẫn cấm túc bà ta ra phủ. Mà trong trạch viện một khi thất sủng hạ nhân cũng sẽ lên mặt chậm trễ ngươi các kiểu.

Mà nhà mẹ đẻ bà ta cũng là giận dữ, đem mọi chuyện đều đổ lên đầu bà ta. Cho nên không một ai đến Mộ phủ nói giúp bà ta lời nói. Triệu Thị cũng không dám ra ngoài mỗi lần các phu nhân tụ họp như lúc trước, vì bà ta không muốn nhìn những người đó khinh miệt cùng xem thường ánh mắt. Triệu Thị chỉ có thể giận không dám nói, cho nên bà ta chỉ ở trong viện mình thường thường phát tính tình, làm trong viện hạ nhân cũng không dám thở mạnh, sợ bản thân không cẩn thận bị phạt quỳ mấy canh giờ trong sân.
___________________________________

Chúc các bạn ngủ ngon nha ❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro