Chương 56: Mộ Kỳ Lan oán độc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Triệu Thị nghe quản gia được lão gia phái đến mời bà ta. Triệu Thị trên mặt không che giấu không được kích động, lão gia cũng đã mấy tháng không đến bà ta nơi này. Bà ta mỗi lần gặp lão gia, chưa nói hai câu thì lão gia nói có việc rồi rời đi, hôm nay lão gia muốn gặp bà ta, bà ta liền cho đại nha hoàn hầu hạ sửa sang lại trang dung, sau đó đi theo quản gia đến thư phòng.

Triệu Thị đi đến trước cửa thư phòng, Triệu Thị muốn đi vào bên trong, thì bị quản gia ngân cảng, hắn tuy là chấp tay cung kính nhưng trên mặt đã không còn ngày xưa như vậy lấy lòng Triệu Thị. Hắn nhàn nhạt cười nói.

" Nhị phu nhân, ngày đứng đây chờ một lát, để nô tài đi bẩm báo lão gia một tiếng."

Triệu Thị sắc mặt trầm xuống, nếu đổi lại lúc trước bà ta nhất định sẽ chất vấn làm khó quản gia. Nhưng hiện tại lão gia còn đang giận rỗi, những hạ nhân này cũng sẽ không cho bà ta mặt mũi. Nói không hảo còn bị những người này bên cạnh lão gia nói ra nói vào làm lão gia đối bà ta càng thêm bất mãn làm sao? Bà ta chỉ có thể nhịn xuống, còn tươi cười từ trong tay áo lấy ra túi tiền nhét vào tay quản gia cười nói.

"Bản phu nhân trong thời gian này không ở bên cạnh chăm sóc cho lão gia, cực khổ cho quản gia ngươi rồi."

Quản gia sờ soạng trên tay túi tiền đánh giá, trên mặt tươi cười nói.

" Đây là lão nô bổn phận, nhị phu nhân ngài chờ một chút, lão nô giờ đi cùng lão gia bẩm báo."

" Hảo..."

Chờ quản gia xoay người rời đi, Triệu Thị oán độc mắn thầm. "Cẩu đồ vật." Ba chữ.

Quản gia đi vào bên trong, cung kính nói.

" Lão gia, nhị phu nhân đã đến."

Mộ Lý Hành không nóng không lạnh nói.

" Cho vào đi."

Triệu Thị trong mắt không cam lòng,đôi tay bên trong tay áo xiết chặt, rất nhanh rồi thả lỏng ra. Trên mặt lại biểu hiện ra ngày xưa như vậy đoan trang hiền huệ yếu ớt, vì bà ta biết bản thân đã không còn chổ dựa. Nhi tử bị người hảm hại thanh danh tận hủy, bị lão gia đưa đến thôn trang hẻo lánh ngoài thành đi. Mà nhà mẹ đẻ cũng không thèm ra mặt giúp đỡ nói chuyện, bà ta hiện tại chỉ có thể lấy lui làm tiến, chỉ cần đem tâm lão gia tâm đoạt trở lại. Một hai năm sau, chờ mọi người đã đem chuyện này quên lãng đi. Bà ta là có thể cầu xin lão gia cho nhi tử trở lại Mộ phủ. Dù sao nhi tử của bà ta cũng là trưởng tử, cũng là lão gia nhiều năm thương yêu nhất nhi tử, cũng sẽ không như vậy không thèm để ý.

Triệu Thị được thị nữ một bên đở vào, mang theo thanh âm suy yếu hành lễ.

" Lão gia cho gọi thiếp thân."

Mộ Lý Hành nhìn Triệu Thị suy yếu bộ dáng, sắc mặt cũng hòa hoãn lại một ít, không như vậy lạnh nhạt, dù gì cũng là nữ nhân mà hắn từng thương yêu chiều chuộng nhiều năm, làm sao không có cảm tình cho được. Nhưng nghĩ đến nếu không phải Triệu Thị làm chuyện hồ đồ, làm hại đại nhi tử đầy tiền đồ của hắn thanh danh tận hủy. Về sau là không có khả năng bước vào quan trường chi lộ còn chưa tính. Triệu gia người lại đem toàn bộ chuyện này đổ tội lên Mộ gia hắn, làm Mộ gia cùng Triệu gia trở mặt. Muốn hắn cho Triệu Thị tốt sắc mặt là không có khả năng, hắn không nóng không lạnh, đi thẳng vào chủ đề nói.

" Ừ, ta kêu nàng đến là vì chuyện hôn nhân của Lan nhi."Hắn vẫn ngồi trên ghế dựa, tay cầm chung trà, không nhìn Triệu Thị, uống một ngụm trà mới nói tiếp." Lan nhi tuổi cũng không còn nhỏ, ta đã chọn cho Lan nhi một hôn sự tốt, ta gọi nàng đến cũng là vì chuyện này."

Triệu Thị ngẩn người một cái, sao đó chính là vui sướng, trên mặt vẫn là một bộ nhu hòa dò hỏi.

" Lão gia, không biết người lão gia chọn là thiếu gia nhà nào?"

Mộ Lý Hành lạnh mặt nhìn Triệu Thị nói.
"Không phải thiếu gia nhà ai, mà là tứ phẩm Hộ Bộ, Chu Hữu Quý. Hắn muốn cầu thú Lan nhi vì chính thê."

Triệu Thị trong đầu suy nghĩ người tên Chu Hữu Quý, tứ phẩm quan viên Hộ Bộ khi. Trên mặt vui mừng từ từ biến mất, thai vào đó chính là không thể tin trừng lớn mắt. Thanh âm cũng đề cao lên vài lần.

" Lão gia, người mà ngày nói, không phải là Chu Hữu Quý cùng với lão gia cùng năm tiến sĩ đi, tuổi tác cùng lão gia không sai biệt a. Nếu thiếp nhớ không sai ba năm trước phu nhân của Chu đại nhân bệnh nặng qua đời còn lưu lại một nhi một nữ cùng với Lan nhi không sai biệt tuổi tác đi. Lão gia người sao có thể?"

Triệu Thị thật không thể nào tin được phu quân của nàng cứ nhiên muốn Lan nhi gả cho Chu Hữu Quý. Hắn tướng mạo thường thường còn chưa nói, lại lớn tuổi, nhi nữ của hắn cùng Lan nhi không sai biệt tuổi tác. Đây nào là gả nữ nhi, là muốn dồn Lan nhi vào con đường chết a.

Mộ Lý Hành thấy Triệu Thị có như vậy lớn phản ứng. Hắn đặc mạnh tách trà xuống bàn, trầm mặt xuống nói.

" Chu Hữu Quý tuổi tuy có chút đại, nhưng cũng là tứ phẩm quan viên, Lan nhi gả qua là làm chính thê, lại không phải làm thiếp, có cái gì không tốt."

"Lão gia nhưng mà Chu đại nhân hắn tuổi tác cũng quá...."

Triệu Thị còn chưa kịp nói truyện thì Mộ Lý Hành nghiêm giọng nói.

"Ngươi là phụ nhân hiểu gì? Tuy Chu Hữu Quý là tứ phẩm quan viên, nhưng phụ thân và huynh đệ của hắn đều là đại phú thương. Quan viên dưới trướng của hắn cũng không ít...." Hắn nói đến đây thì ngừng lại, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm cũng mềm xuống nói." Nàng cũng biết, Tài nhi sự tình đã truyền khắp Kinh thành, Tài nhi về sau muốn đi con đường làm quan là không có khả năng. Về sau chỉ có thể đặc mục tiêu vào con đường thương buôn, mà Chu gia người lại là đại thương nhân gia. Nếu Lan nhi gả qua đi Chu gia, về sau Tài nhi trong thương trường cũng có người trợ giúp dẫn đường. Vận khí tốt, nói không chừng về sau còn có thể trở thành Hoàng Thương cũng không chừng. Những người khác còn dám xem thường Tài nhi sao? ai.... Ta đây không phải là vì Tài nhi làm tính toán sao? Ta có nói nhiều phụ nhân các người cũng không hiểu được. Chuyện này ta đã quyết định, nàng chỉ cần khuyên nhủ Lan nhi là được. Ta còn có công văn phải sử lý, nàng ra ngoài trước đi."

Triệu Thị lúc đầu còn muốn giúp đỡ nữ nhi nói thui hôn sự này. Nói gì thì nói nữ nhi bà ta cũng là dòng chính nhị phẩm quan viên, mỹ mạo tài hoa đều không kém Mộ Kỳ Tuyết. Ít nhất nữ nhi bà ta cũng phải gả cho quan viên trẻ tuổi lục phẩm gì đó, hoạt là dòng chính thiếu gia của đại gia tộc nào đó. Nữ nhi bà ta làm sao có thể thua nữ nhi của Trần Thị được, nhưng nếu chuyện có quan hệ đến tiền đồ của nhi tử, Triệu Thị bắt đầu do dự lên. Dù gì nữa đời sau bà ta là dựa vào nhi tử phụng dưỡng, nếu phải lựa chọn giữa nhi tử và nữ nhi, Triệu Thị nhất định là chọn nhi tử rồi. Dù gì nữ nhi gả đi ra ngoài như nước đổ đi, chỉ có thể thua thiệt cho nữ nhi rồi.

Triệu Thị ra thư phòng lúc sau, đi thẳng đến Mộ Kỳ Lan viện tử đi. Triệu Thị vào bên trong không bao lâu, thì nha hoàn đứng canh cửa bên ngoài, liền nghe được tiếng hét tức giận của nhị tiểu thư từ trong phòng truyền ra đến. Vài nha hoàn chỉ nhìn nhau một cái, sao đó càng cuối thấp đầu vờ như không nghe thấy.

" Mẫu thân, người vừa nói cái gì? Phụ thân sao có thể đem nữ nhi gả cho người như vậy? Người đang cùng Lan nhi nói đùa có phải không?" Mộ Kỳ Lan nắm tay Triệu Thị chờ mong ánh mắt hỏi.

Triệu Thị thở dài, nắm lại nữ nhi tay vổ nhẹ khuyên nhủ.

"Lan nhi, Chu đại nhân tuy tuổi tác có chút lớn, nhưng cũng là tứ phẩm quan viên, huynh đệ đều là phú thương. Nam nhân có quyền lại có tiền, chỉ cần con gả qua đi làm chủ mẫu, những thứ đó không phải đều là của con sao?"

Mộ Kỳ Lan nghe vậy, tức giận ném tay Triệu Thị ra, trên mặt đều là khó có thể tin, tức giận nức nở trách cứ.

" Mẫu thân người nói thật dễ nghe, mẫu thân đừng nói là mẫu thân không biết, Chu Hữu Quý chẳng những tuổi lớn, người vừa mập vừa lùn lại xấu xí. Thiếp thất ngoài sáng cũng đã có năm sáu người, nhi nữ cũng đã có mấy cái, đây chính là tốt mà mẫu thân nói sao?"

Triệu Thị nghe nữ nhi lời nói trách cứ, cũng á khẩu không biết nói gì. Thấy nữ nhi như vậy kích động, bà cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể khóc lóc khuyên nhủ.

" Lan nhi, đây là phụ thân con ý tứ. Con cũng biết, từ ngày sinh nhật mẫu thân, đại ca của con phát sinh chuyện như vậy, con đường làm quan xem như tận hủy. Con lại không phải không biết phụ thân của con tính tình, phụ thân của con cho dù lúc trước có như thế nào thương yêu đại ca của con, cũng sẽ không cho đại ca con tiếp quản Mộ gia. Còn bên ngoại con cũng vì chuyện hôm đó mà đối với mẫu nữ chúng ta bắt mãn, muốn bọn họ giúp đại ca con là không có khả năng. Đại ca con hiện tại chỉ có thể trong cậy vào con có thể giúp đại ca con thôi, mà con về sau có chuyện gì cũng phải có nhà mẹ đẻ trợ giúp. Mà ngoại trừ đại ca của con, con có thể dựa vào ai?" Triệu Thị thấy nữ nhi quay mặt đi nơi khác không thèm để ý đến bà ta, bà ta đau lòng thở dài nức nở nói." Con cũng mệt rồi, mẫu thân đi về trước, con từ từ suy nghĩ lời mẫu thân nói đi."

Triệu Thị vừa bước ra khỏi cửa phòng, thì nghe được bên trong truyền đến." Loãng xoảng." thanh âm. Triệu Thị chỉ ngừng lại vài giây rồi đi tiếp, bà ta cũng không còn cách nào, vì nhi tử chỉ có thể ủy khuất nữ nhi rồi.

Nhưng Triệu Thị không chú ý đến, bà ta bước ra ngoài một khắc kia, trong mắt Mộ Kỳ Lan đều là oán độc hận ý. Nàng ta thật không cam lòng, vì sao phải hy sinh nàng ta để đổi lấy phụ thân và đại ca ít lợi cơ chứ? Tại sao lại là nàng ta mà không phải Mộ Kỳ Tuyết? Nàng ta không cam tâm, nàng ta đem những gì có thể ném đều ném, trong lòng không ngừng hò hét."Mộ Kỳ Tuyết, nếu không phải tại ả làm hại, đại ca cũng không bị hủy tiền đồ. cũng không bị từ hôn, mẫu thân cũng không bị phụ thân không thích. Nàng ta cũng sẽ không cần phải bị ép gả cho Chu Hữu Quý lão ghê tởm kia, tất cả đều là tại Mộ Kỳ Tuyết, là ả ta làm hại, là Mộ Kỳ Tuyết làm hại."

Vài nha hoàn nhìn thấy nhị tiểu thư như vậy, cả người đều lạnh run, cả thở cũng không dám thở.
____________________________________



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro