Chương 57: Trước cửa Thành.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Thị mỗi tháng mùng một và mười lăm, một người sẽ bên trong từ đường dâng hương, theo tục lệ ở hoàng chiều này, chỉ có chủ mẫu mới có tư cách này, còn con dâu thì chỉ có ngày lễ lớn mới có thể cùng phu quân vào bên trong dâng hương, khi Dương Thị trở lại viện mình, thì thấy trên bàn có các loại điểm tâm tinh sảo, không cần nói bà cũng biết là ai làm rồi, bà cười ôn hòa hỏi.

" A Quế, hôm nay có phải là Tiểu Ngọc trở về không?"

" Đúng vậy tiểu thư." Quế ma ma dâng trà lên cười nói." Trời vừa sáng thiếu phu nhân đã bắt đầu làm các thứ điểm tâm ngọt mà tam thiếu gia thích ăn, vừa rồi thiếu phu nhân còn đích thân đem điểm tâm đến, nhưng nghe nói tiểu thư bên trong từ đường dâng hương, Thiếu phu nhân lưu lại điểm tâm sao đó ra phủ, hiện tại có lẽ là ở cửa thành chờ tam thiếu gia đâu."

A Quế là đại nha hoàn thiếp thân của Dương Thị, theo Dương Thị gả đến Lâm phủ còn có hai đại nha đầu khác. Một người là không an phận, muốn bò lên phu quân bà giường. Bị Dương Thị bán đi, còn lại một đại nha đầu A Quế người thành thật biết an phận, nên khi biết được A Quế cùng thư Đồng của phu quân, cũng chính là hiện tại quản gia trong Lâm phủ mắt đi mài lại với nhau. Bà cùng tướng công không chút do dự cho hai người họ thành một đôi, cũng chính là Tiểu Phúc phụ mẫu, cho tới bây giờ A Quế vẫn như trước đều thích kêu Dương Thị là tiểu thư.

Dương Thị nghe Quế ma ma nói, nhịn không được cũng mỉm cười nói.

"Ta con dâu này thật sự cưới không sai, không hổ danh là tài nữ ở kinh thành. Từ lúc gả đến chúng ta Lâm phủ, việc trong việc ngoài đều làm rất ổn thỏa. Còn có thể đem tên tiểu tử đó tim bất lấy, như vậy gia trạch mới càng lúc càng yên ổn, về sau ta bộ xương già này cũng không cần nháu tâm gia trạch không yên."

" Tiểu thư, người một chút cũng không già chút nào, người đi cùng tam thiếu phu nhân, người khác còn cho là hai người là tỷ muội. Lão gia mỗi lần gặp tiểu thư đều thất thần đâu." Quế ma ma cười nói.

Quế ma ma trong lòng cảm khái không thôi, tiểu thư của bà đã gả chồng hai mươi mấy năm. Đã là mẫu thân của ba vị thiếu gia, cũng lên làm nãi nãi rồi, nhưng trên mặt tiểu thư không để lại nhiều dấu vết năm tháng. Tiểu thư vẫn có thể dử lại tánh tình hảo sản lúc trước, không giống như những nữ nhân khác, một khi gả người lúc sau giống như đố phụ vậy, họ giống như đi chiến trường giết địch. Cuối cùng để lại thương tích đầy mình, giống như khuê mặt thông gia Trần tiểu thư bị hậu trạch mài mòn đi sở hữu.

Chủ mẫu không đủ thủ đoạn chỉ bị những thị thiếp của phu quân mình ăn tươi nuốt sống, cũng may mắn là tiểu thư gả cho Lâm cô gia. Bằng không với tính tình này của tiểu thư, gả cho người khác, đã sớm bị hậu trạch nữ nhân hại chết cũng không chừng.

" A Quế, ngươi miệng lưỡi càng ngày càng ngọt rồi. Xem ra quản gia thường xuyên cho ngươi uống không ít mật đường táo đỏ đi? Nên miệng lưỡi ngươi càng ngày càng ngọt rồi."

" Tiểu thư, người lại.....? Quế ma ma mặt già xấu hổ, bà cũng hết cách, lúc trước còn trẻ, mỗi lần bị tiểu thư chiu chọc thì sẽ thẹn thùng, nhưng hiện tại đã là lão phu lão thê rồi. Bà cũng chỉ có bất đắt dĩ, vì tánh tình không lớn lên của tiểu thư nhà mình.

Dương Thị thấy Quế ma ma vẻ mặt bất đắt dĩ bộ dáng, cũng nhịn không được cười ha ha lên.

Mà lúc này trước cửa thành, có một chiếc xe ngựa không bắt mắt cho lắm. Bên trong xe ngồi là một thiếu nữ xinh đẹp với búi tóc phụ nhân, trên tay nàng cầm thư tịch lật xem. Nhưng đôi mắt vẫn thường xuyên không tự chủ nhìn về hướng màn xe, như muốn xuyên qua màn xe để nhìn ra bên ngoài vậy. Trong mắt chờ mong còn có lo lắng, vì là trong xe chỉ có nàng một người, cho nên nàng trên mặt cũng không hề che giấu sự nhớ thương lo lắng đó. Nàng nhìn qua hợp điểm tâm bên cạnh mà sáng nay nàng đích thân đi làm, trong đầu hiện lên hình ảnh làm nũng đồi nàng đúc ăn của chàng. Khoé môi không nhịn được cong lên, cho đến lúc nghe được bên ngoài tiểu Đào vui sướng thanh âm truyền vào nàng mới hoãn thần.

" Tiểu thư, là cô gia, là cô gia đã trở lại!"

Tiểu Đào nhìn thấy xa xa có một đoàn người đang đi đến, khi thấy rõ đoàn người, thì nhịn không được vui sướng hô lên.

Tôi vì sớm trở lại gặp vợ yêu, nên trời mờ sáng thì bất đầu xuất phát, nhưng vì xe bên trong có người bệnh, nên trên đường đi chưa đến một canh giờ là ngừng lại nghĩ ngơi một lát, cho nên cùng với mấy lần trước chậm trễ  rất nhiều.

" Thiếu gia, phía trước hình như là chúng ta Lâm phủ xe ngựa, còn có Tiểu Đào đi theo nữa."tiểu Phúc thanh âm vui vẻ đôi mắt sáng ngời nhìn tiểu nha đầu đứng cạnh xe ngựa nói.

Lâm Trí Ngọc vì đường xa, nên rất ít cởi ngựa, chỉ ngồi xe ngựa, nhưng hôm nay lại có thêm Mộng Cầm, cho nên Lâm Trí Ngọc đành phải cởi ngựa, nhường xe ngựa cho Mộng Cầm ngồi, Lâm Trí Ngọc cởi ngựa mấy canh giờ cả hai bắp đùi đều đã đau, cả người cũng không mấy tinh thần. Nhưng khi nghe được tiểu Phúc lời nói, cả người như sống lại, nhìn thẳng về phía trước, chân cũng bắt đầu súc ngựa chạy nhanh lên phía trước.

Tôi thấy đúng là Lâm phủ xe ngựa, thì càng nhanh tốc độ chạy đến, khi một bàn tay như ngọc nhỏ xinh vén màn che lên, bên trong bước ra một thiếu nữ xinh đẹp, búi tóc cao, một thân màu lam nhạt viền trắng y phục đi xuống xe ngựa. Nàng đứng đó nhìn tôi nở ra nụ cười nhẹ, làm tim tôi nhộn nhạo không thôi, cả người đều tràng đầy sức lực. Tôi nhảy xuống ngựa đi nhanh đến nàng trước mặt, muốn ôm nàng vào lòng cho đỡ nhớ. Nhưng tôi lại không thể, vì ở đây là trước cửa thành có rất nhiều người như vậy mà dám ôm ấp thì chờ người chỉ trích nói không có liêm sỉ gì đó. Tôi chỉ có thể nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của vợ yêu mà lắc. Thanh âm có chút ủy khuất vang lên.

" Tuyết nhi, ta đã trở lại."

Mộ Kỳ Tuyết nghe tiểu Đào thông báo, liền vén màn lên, thì thấy bóng dáng chàng cởi ngựa đến, thấy chàng đã bình yên trở lại, nàng vừa vui vừa đau lòng chàng. Khi thấy chàng đã gầy đi không ít, trong lòng thương tiếc không thôi, nhưng khi nghe thanh âm ủy khuất cùng khuôn mặt vì bị mặt trời soi đã có chút đen của chàng, nàng càng thêm đau lòng. Nàng nhẹ nhàng thanh âm nói.

" Chàng đã trở lại."

"Mấy ngày nay ta đều rất nhớ nàng, ăn ngủ cũng đều nhớ, nàng không biết đâu, bên ngoài điểm tâm một chút cũng không ngon bằng nàng làm. Ta...."

Chưa chờ Lâm Trí Ngọc tố khổ, để được sự đồng tình của vợ yêu, cũng giống như mấy lần trước có thịt ăn, thì bị người cố ý ho khan.

" Khụ khụ, thiếu gia mọi người đang nhìn chúng ta." Tiểu Phúc nói nhỏ bên cạnh.

Tôi lúc này mới nhớ ra nơi này là cửa thành, nhìn những người đứng sung quanh có chút há hốc mồm nhìn tôi, tôi có chút xấu hổ a, trong lòng thang thở không thôi." Cái gì với cái gì a, muốn cùng vợ mình nói lời âu yếm, có cần dùng như vậy kinh ngạc sao? Chẳng lẽ phu quân của bọn họ không cùng bọn họ nói sao? Thật là."

Nhưng Lâm Trí Ngọc không biết là những người ở đây không phải kinh ngạc vì lời nói của hắn, mà là kinh ngạc vì bộ dáng làm nũng của hắn. Thử hỏi mà xem, một nam nhân cường trán tuấn tú, chạy đến một thiếu nữ nhỏ xinh đứng tới vai hắn, bị hắn nắm tay lắc lắc vẻ mặt ủy khuất làm nũng. Nhưng điệu bộ làm nũng này có chút giống nữ nhân đang làm nũng, không há hốc mồm mới lạ.

Nhưng Mộ Kỳ Tuyết lại không cảm thấy có gì không khỏe, nàng không hiểu sao chỉ cần chàng làm nũng như vậy, thì nàng lại có một loại cảm giác chân thật linh hồn chàng. Một loại cảm giác khó lòng miêu tả, thấy môi đỏ có chút khô ráo của chàng chu chu ủy khuất lên, nàng trong mắt giảo hoạt, mỉm cười thanh âm chỉ đủ hai người có thể nghe được nói.

" Tuyết nhi cũng vậy, rất nhớ chàng!"

Hơi thở quen thuộc phả vào mặt tôi, tôi cả người có chút cứng lại, vì vợ yêu ngón tay trong lòng bàn tay tôi, đang khiêu khích lòng bàn tay tôi nha. vì động tác này là tôi thường cố ý khiêu khích vợ yêu, ai bảo vợ yêu bình thường cứ thích nghiêm túc đâu. Nhưng bây giờ vợ yêu lại làm động tác này với tôi, đại biểu cái gì a, đại biểu vợ yêu cũng rất nhớ tôi đi." Hắc hắc, người xưa có câu nói không sai, ngần mực thì đen, gần đèn thì sáng, hắc hắc hắc, vợ yêu học tập tôi tắc nhiên là đèn sáng rồi nga."

Mộ kỳ Tuyết thấy chàng cả người cương lại một chút, sau đó thì đôi mắt chàng càng trở nên trầm trầm, đôi mắt bên trong còn có chút lửa nóng. Ánh mắt này nàng quá quen thuộc rồi, sói con nhà nàng lại đang suy nghĩ bậy bạ trong đầu rồi. Nhưng chưa chờ nàng nở nụ cười trêu chọc chàng, thì nghe được một thanh âm thanh thúy yếu ớt dể nghe vang lên.

" Đã tới kinh thành rồi sao?"

Mọi người nghe thanh âm yếu ớt dể nghe vang lên, đồng loạt nhìn về hướng thanh âm. Khi mọi người nhìn thấy bên trong đi ra là một thiếu nữ xinh đẹp vũ mỹ, nhìn bộ dáng vì không khỏe, cho nên sắc mặt có chút tái nhợt, làm cho ở đây nam nhân đều muốn chạy lên che chở nàng ta.

Mọi người nhìn Mộ Kỳ Tuyết là băng lãnh mỹ nhân, mà Mộng Cầm là vũ mị mỹ nhân. Một người chỉ được nhìn không dám dâm loạn, còn một người là tiểu yêu tinh, cho nên ánh mắt của những nam nhân đó lúc đầu nhìn Mộ Kỳ Tuyết là kinh diễm, tôn quý, mà khi bọn họ nhìn thấy Mộng Cầm lại là càng rở đánh giá.

Mộng Cầm mở ra rèm xe ngựa nhìn phía trước thì thấy Mộ Kỳ Tuyết vài người, nàng trên mặt hiện ra kinh ngạc rồi tự nhiên cười dịu dàng. Nàng rất tự nhiên đi xuống xe ngựa đi đến trước mặt Mộ Kỳ Tuyết, cười nhẹ cuối người thi lễ với Mộ Kỳ Tuyết. Mộ Kỳ Tuyết thân phận là phu nhân của quan viên, mà Mộng Cầm chỉ là bình dân bá tánh cho nên phải hành lễ.

" Mộng Cầm, gặp qua phu nhân."

Tôi còn đang vui vẻ khi gặp vợ yêu, nhưng khi nghe được thanh âm của Mộng Cầm cô nương này tôi chợt cảm thấy cả người đều lạnh câm câm. Tôi sao lại quên mất cho dù tôi muốn giúp nàng ta nhưng cũng không thể cùng một lúc cùng nàng ta đi vào thành a, còn bị vợ yêu thấy được tôi đi cùng nữ nhân khác nữa. Tôi đây không phải là tự tìm ngược sao, vợ yêu hiểu lầm làm sao đây?
___________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro