Chương 59: Mộng Cầm tâm tư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng may mắn vợ yêu đưa qua tách trà, tôi bình thường không thích uống trà cho lắm. Vì thế vợ yêu thường cho tôi chuẩn bị ngọt lành nước giếng, uống một ngụm xuống tôi mới tốt lên. Bây giờ thì thật sự mất mặt rồi, muốn trước mặt vợ yêu làm nam tử hán, nhưng mỗi lần chưa qua mười phút là sụp đổ, sắc đẹp lầm người a.

Mà lúc này trong một góc khuất, có một thiếu nữ xinh đẹp nhìn theo xe ngựa đi xa bóng dáng. Trong mắt nàng tràn đầy phức tạp, nàng không phải ai khác, nàng chính là Mộng Cầm vừa rời đi. Nàng ta vừa rồi là cố ý từ trong xe ra đến, vì nàng ta quá hiểu nữ nhân tâm tư, một khi thấy phu quân mình đi cùng nữ nhân khác, những phu nhân đó sẽ bắt đầu đưa ra mống vuốt cảnh cáo đối phương. Một mặt sẽ làm ra bản thân giọng lượng cho người ngoài xem, còn mặt khác chính là chăm biếm nhục mạ hâm dọa các kiểu.

Mà những chuyện này nam nhân của họ không phải không biết, mà là không thèm để ý đến, vì trong mắt những nam nhân nữ nhân vì bọn họ tranh dành tình cảm là đương nhiên sự tình. Đối với bọn họ tới nói, nữ nhân càng như vậy càng chứng minh bản thân hắn ta giá trị. Nhưng Mộ Kỳ Tuyết gặp nàng khi là bất ngờ, sau đó là bình tĩnh. Nàng ta là vì quá tự tin với phu quân mình, hai là không thèm để ý đến chàng?

Mà nàng nhìn ra được, chàng ta tuy giúp bản thân che giấu đi mình bị người đùa giỡn. Nhưng chàng ta lại rất để ý đến thê tử cảm xúc, lại sợ thê tử chàng ta hiểu lầm, nên mới nói bản thân từ lúc bắt đầu đều là cưỡi ngựa ý tứ. Cho đến nàng ta nói tự mình rời đi, nàng cũng nghe được câu nói quan tâm kia của chàng. Nàng còn tưởng chàng là đối với mình có ý, nhưng cho đến nàng đi xa vẫn không có thấy người nào đuổi đến, nàng mới hiểu ra, chàng ấy cho dù là người tốt, nhưng sẽ không làm cho nữ nhân mình ủy khuất nam nhân. Nàng tay xiết chặt lại xoay người rời đi.
_________

Kinh Thành nữa tháng nay bề ngoài vẫn như cũ phồn hoa náo nhiệt, nhưng sống ngầm bên trong cũng đã bắt đầu. Mà dẫn đến tình trạng này là Hoàng đế nữa tháng trước trên long ỷ đau đầu đến hôn mê qua đi, làm cho cả triều thần đều hoảng hốt lên. Thái y trâm cứu lúc sau hoàng thượng mới tỉnh lại, Hoàng thượng nhìn lên vẫn như vậy mạnh khỏe, nhưng chỉ có các Đại Thần và các vương gia mới biết. Hoàng Đế mấy năm trước cũng đã bắt đầu đau đầu, lúc đầu chỉ là đau nhẹ, về sau càng ngày càng nghiêm trọng. Mà Hoàng đế hôn mê gần một ngày cũng là lần đầu tiên, tuy thái y bất mạch bình an cũng không phát hiện ra vấn đề gì. Hoàng đế lúc đầu là bảy tám tháng đau đầu kịch liệt một lần, sau lại là nữa năm, tiếp theo là ba tháng một lần, mà lần này chỉ hơn một tháng thời gian, thật sự không phải là chuyện nhỏ rồi. Vì thế phía dưới các quan viên bất đầu ngầm bàn luận lên, làm cho Lâm Trí Ngọc không muốn biết cũng không được.

Lâm Trí Ngọc trong lòng cũng lo lắng lên, tuy hắn không hiểu quan trường cạnh tranh lắm. Nhưng không ăn qua thịt heo cũng thấy heo chạy a, dù gì cũng xem qua lịch sử không ít, cũng hiểu được ba chữ." Muốn biến thiên." Ý tứ. cổ đại biến thiên chính là máu chảy thành sông a. Tôi chỉ hy vọng hoàng đế có thể sống lâu, hiện tại Bắc Quốc đánh vào Sở Quốc, chỉ với quy mô nhỏ trận chiến, nhưng về sau thì nói không chừng. Giặc ngoài còn chưa bải bình, Hoàng Đế này một khi có chuyện gì, lại là một cuộc tàn khóc đoạt vị, huyết nhiễm trường thành rồi.

Cũng may mắn phụ thân tôi là nơi xa trở về, chỉ làm theo chức trách, không tham gia vào thế lực nào. Tuy là bị người cô lập, nhưng bọn họ cũng không dám quá phận ép buộc, dù gì phụ thân tôi vẫn là con rể của Đại Nguyên soái trấn giữ biên cương mà. Tôi còn đang miên man suy nghĩ thì xe ngựa ngừng lại, nghe được thanh âm của tiểu Phúc vang lên.

" Thiếu gia đã tới phủ."

Tôi vừa bước xuống xe thì nghe được nữ nhân vui vẻ ngọt nị thanh âm vang lên, làm cho tôi nổi cả da gà.

" Tỷ phu người đã tan triều trở lại, thật là trùng hợp quá đi." Thiếu nữ trên mặt đầy ý cười đi đến." Lan nhi hôm nay đến thăm Đại tỷ, vừa đến trước cửa Lâm phủ đã gặp được tỷ phu vừa trở lại rồi." Mộ Kỳ Lan mặt đỏ cười thẹn thùng nói.

Tôi vừa nghe được thanh âm nị oi kéo dài này long tơ đều nổi cả lên. Tôi bắt đầu một bộ nghiêm túc sắc mặt lui về sau một bước có ý giữ khoảng cách với nàng ta một chút. Tôi tuy EQ không cao, nhưng không phải ngốc, một lần hai lần tình cờ gặp mặt có thể xem là ngoài ý muốn. Nhưng thường xuyên bên ngoài như vậy tình cờ gặp mặt thì có ý tứ khác à nha, vả lại nàng ta nhiều lần như lơ đãng liếc mắt đỏ mặt thẹn thùng nhìn tôi. Tôi còn không biết nàng ta là muốn câu dẫn tôi, tôi đúng là kẻ ngốc rồi.

Nếu ở hiện đại dám làm như vậy, không bị mọi người nước bọt diềm chết mới lạ, còn ở cổ đại thì chuyện như vậy lại là thường thấy. Ví dụ như vợ lớn của quan viên nào đó vài năm không có con, thì gia tộc nàng ta sẽ sắp đặt cho thứ nữ hoạt là đường tỷ muội nào đó làm thiếp. Về sau có nhi tử thì nghi với danh nghĩa vợ lớn, trở thành trưởng tử, như vậy những nhi tử của các di nương sẽ không có tư cách kế thừa gia chủ chi vị, làm tôi cũng liếu lưỡi.

Tôi thật sự không muốn nghĩ xấu về người khác, nhưng biểu hiện của Mộ Kỳ Lan làm tôi không thể không nghĩ sâu xa a? Mộ Kỳ Lan có phải là muốn chế tạo cùng tôi có tai tiếng gì đó, lại bắt tôi chiệu trách nhiệm tôi không phải mệt lớn sao? Ai, mặt kệ nàng ta nghĩ cái gì? Tôi chỉ cần tránh xa nàng ta là được, tôi sắc mặt nghiêm túc ngật đầu nói.

" Ân, ta nghe nhạc mẫu nói muội cũng sắp đính thân rồi phải không? Nếu đã vậy muội cũng không nên thường ra bên ngoài chạy, như vậy đối với thanh danh của muội không tốt cho lắm. Vả lại Tuyết nhi dạo này cũng rất bận, chờ chúng ta có thời gian sẽ đến thăm nhạc phụ nhạc mẫu bọn họ. Muội cũng xấp xuất giá rồi, có thời gian nên ở trong phủ bồi trưởng bối bọn họ mới tốt."

Mộ Kỳ Lan đang cười tươi thì nghe như vậy lời nói, trong mắt hốc mắt đỏ lên vô cùng ủy khuất bộ dáng. Thanh âm cũng ngẹn ngào nhu nhược đáng thương nói.

" Tỷ phu, có phải Lan nhi đã làm sai cái gì để đại tỷ không mừng? Cho nên đại tỷ bên cạnh tỷ phu nói cái gì đó làm tỷ phu hiểu lầm Lan nhi sao? Vì vậy tỷ phu mới như vậy không thèm để ý Lan nhi?"

Tôi vừa đi về phía trước thì nghe được nàng ta ủy khuất nói xấu vợ yêu, tôi quay đầu lại lạnh mặt nói.

" Mộ Kỳ Lan, ta hy vọng muội nói chuyện thận trọng, dù gì Tuyết nhi cũng là muội đại tỷ, nếu lời muội vừa nói để người ngoài nghe được sẽ nghĩ như thế nào về Tuyết nhi, về Mộ phủ. Còn có, Tuyết nhi từ trước đến nay chưa từng nói muội không phải lời nói bao giờ. Nhưng nếu có người dám nói xấu Tuyết nhi nàng thì đừng trách Lâm Trí Ngọc ta đây không nhận người. Nếu muội không phải là Tuyết nhi muội muội, ta sẽ không như vậy khách khí rồi."

Tôi còn chưa động thủ đâu, nàng ta nước mắt đã chảy đầy mặt rồi, ánh mắt khó có thể tin nhìn tôi, giống như tôi là một kẻ phụ lòng hán vậy. Nếu nơi này là hiện đại tôi có thể cùng nữ nhân khắc khẩu, hoạt là đánh lên cũng không cái gọi là, nhưng nơi này nữ nhân đều làm bằng nước sao? Tôi chỉ nói vài câu là nhìn tôi ủy khuất chảy nước mắt như mưa. Mẹ nó, làm sao cãi lộn đánh lộn a? Mà tôi đời này hận nhất là nam nhân đánh nữ nhân, nhưng tôi hiện tại thân thể lại là nam nhân. Tôi thật sự rất muốn đánh người a,  tôi chỉ có thể tự nói với lòng bình tĩnh, bình tĩnh, tôi là nam nhân, không phải nữ nhân, không được động thủ. Tôi thanh âm càng trở nên lạnh lùng hơn.

" Nếu không có chuyện gì, ta đi trước, muội cứ tự nhiên."

Mộ Kỳ Lan và thị nữ của nàng ta đều cứng lại rồi, trơ mắt nhìn Lâm Trí Ngọc đi xa. Mộ Kỳ Lan tay áo xiếc chặt, trong mắt đều là phẩn nộ cùng hận ý. Ả nhiều lần hạ thấp bản thân, ủy khuất bản thân chỉ muốn làm hắn thiếp cũng không được sao? Mà hắn xem như không thấy, Mộ Kỳ Tuyết có cái gì tốt? Làm hắn cứ như vậy một mực. Ả càng nghĩ trong mắt ả càng tối tăm, nếu ả chiếm không được, thì Mộ Kỳ Tuyết cũng đừng hồng chiếm được, ả lạnh lùng cùng thị nữ của mình nói.

" Chúng ta về Mộ phủ."

Vào Lâm phủ Tiểu Phúc đi bên cạnh nhịn không được cười nói.

" Hi hi, Thiếu gia, người cũng quá không biết thương hương tiếc ngọc đi, làm Mộ nhị tiểu thư khóc lóc đi rồi. Nô tài xem Mộ nhị tiểu thư vừa rồi chạy đi, xem ra là giận rỗi thiếu gia người rồi đó." Tiểu Phúc trêu ghẹo nói.

" Nga, xem ra tiểu Phúc ngươi rất biết thương hoa tiếc ngọc đâu? Nếu Tiểu Đào biết được ngươi như vậy biết thương hoa tiếc ngọc, nhất định sẽ rất cao hứng nha?" Tôi cười không cười nói.

" Ah, thiếu gia nô tài mới không phải, nô tài chỉ biết thương hoa tiếc ngọc với tiểu...người trong lòng mà thôi, những người khác nô tài mới không cần!" Hắn hốt hoảng nói.

"Xem ngươi như vậy khẩn trương, Ngươi còn dám nói ngươi đối với tiểu Đào nha đầu đó không có ý? Quỷ mới tin."

" Hi hi hi." hắn gãi gãi đầu thẹn thùng hỏi." Sao thiếu gia biết hai vậy?"

" Ngươi tối ngày trước mặt thiếu gia ta thì ngốc dạng, gặp được tiểu Đào Nha đầu trong mắt lộ quan, ưởng ngực xè đuôi khoe sắc bộ dáng. Thiếu gia ta không muốn biết cũng không được a."

Tiểu Phúc nghe vậy cả khuôn mặt đều đỏ, gãi gãi đầu cười hắc hắc, thì nhìn thấy Tần đại phu đứng trong viện thiếu gia đang cùng quản gia nói cái gì đó.

" Thiếu gia đó không phải là Tần đại phu sao?"

Tôi theo ngón tay của tiểu Phúc nhìn qua, thì thấy Tần đại phu đang nói cái gì đó với quản gia. Trong lòng tôi lộp bộp một cái, chẳng lẽ vợ yêu đã xảy ra chuyện gì? Tôi ba bước thành hai bước đi đến hai người họ, chưa chờ Tần đại phu và quản gia chào hỏi tôi gấp không chờ được hỏi.

" Tần đại phu, Thê tử ta đã xảy ra chuyện gì sao? Nàng ấy không sao chứ? Hiện tại nàng ấy thế nào rồi?"

Tôi thấy Tần đại phu cứ ngơ ngác, tôi lo lắng vợ yêu có chuyện gì, không chờ Tần đại phu trả lời đã vọt vào trong phòng xem vợ yêu.
__________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro