Chương 60: Nhi tử là lớp xe dự phòng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần đại phu còn chưa kịp kính cái lễ, thì không ngừng bị vẻ mặt hốt hoảng của Lâm Trí Ngọc làm ngơ ngác. Lại không ngừng đặc câu hỏi, ông còn chưa kịp trả lời, thì người đã không thấy đâu.

Mà trong phòng lúc này là tràng ngập vui mừng không khí, Dương Thị ngồi bên cạnh giường cầm tay Mộ Kỳ Tuyết, trên mặt khó nén được sự vui mừng, không ngừng nhắc nhở.

" Tuyết nhi con hiện tại có hỷ, chuyện lớn lớn bé bé trong phủ tạm thời con không cần quản, con cứ yên tâm dưỡng thai đi. Còn có, con cũng không cần nuông chiều tiểu Ngọc quá, để tên tiểu tử đó làm càng thì không tốt? Khụ... Còn chuyện phòng the phải chờ bốn tháng lúc sau thai nhi vững vàng mới có thể biết không?"
Dương Thị tuy có chút xấu hổ khi cùng với con dâu nói chuyện này, nhưng bà không thể không nói.

Không lâu phía trước Tuyết nhi đem sổ sách của các cửa tiệm đến cho bà xem, bà thấy con dâu trên mặt mỗi mệt thần sắc, khi dùng cơm ngửi được cá hương vị thì nôn mửa. Lúc đó bà cả người đều ngẩn ra sao đó là vui mừng không thôi, liền hỏi con dâu kinh nguyệt đã bao lâu chưa đến. thấy con dâu cũng là giật mình, sau đó suy nghĩ một lát mới nói là vì bận quá cho nên đã qua năm sáu ngày chưa đến kinh nguyệt nàng vẫn không chú ý. Dương Thị nghe nói vậy lập tức ra lệnh cho hạ nhân đi mời Tần đại phu, cho nên mới có Tần đại phu đến phủ bắt mạch.

Dương Thị còn đang cùng con dâu giảng dạy việc cần chú ý khi mang thai, thì thấy nhi tử hốt hoảng chạy vào. Lâm Trí Ngọc còn chưa kịp ôm vợ lo lắng hỏi thì đã bị mẫu thân sách vành tai mắn.

" Tiểu tử thúi, ngươi xem ngươi xém chút nữa làm lão nương tôn tử bị thương rồi, cũng may mắn không có chuyện gì. Bằng không lão nương sẽ bắt tiểu tử ngươi đền tôn tử cho lão nương rồi."

"Ah...A... mẫu thân đau, đau...Đền gì tôn tử?"

Dương Thị lúc này mới nhớ đến con dâu còn ngồi trên giường nhìn đâu, bà sách nhi tử vành tai còn như vậy đanh đá nói chuyện, thật có thất thể thống mà. Bà buôn ra tay, liền trở lại tư thái đoan trang khụ thanh nói.

" Khụ khụ... Tiểu Ngọc con bây giờ cũng là phụ thân người rồi, cũng nên chính chắn một chút. Làm việc gì cũng không nên quá xúc động biết không? Còn có về sao nhớ chú ý Tuyết nhi thân thể, ngươi xem ngươi như một con trâu vậy, Tuyết nhi lại như vậy mảnh mai, làm sao chịu được ngươi dầy vò."

Tôi."......"mộng bức.

Cái gì với cái gì vậy? Tôi lòng còn đang nôn nóng lo lắng cho vợ yêu, vừa đi vào còn chưa kịp quan tâm vợ yêu thì đã bị mẫu thân sách lỗ tai. Thì nghe được mẫu thân từng câu lời nói, tôi cả người cứng đơ, tôi mỗi câu nghe đều hiểu, nhưng tại sao đầu óc có chút mơ hồ đâu? Tôi ngốc ngốc nhìn mẫu thân, sau đó nhìn vợ yêu đang xấu hổ đỏ mặt cuối đầu dựa vào mép giường, trong đầu tôi như có người phóng pháo hoa bùn bùn vậy, tôi nuốt nước miếng hỏi.

" Mẫu... mẫu thân, ngày vừa nói cái gì? Ngày vừa nói ai...ai làm phụ thân?"

Dương Thị nhìn nhi tử ngốc ngốc bộ dạng, thật giống với phu quân lần đầu nghe được nàng có hỷ, bà nhịn không được cũng bật cười, ngón tay chỉ vào trán nhi tử nói.

"Ha ha... Xem tiểu tử ngươi ngốc dạng, ta nói là tiểu tử ngươi đã làm người phụ thân rồi. Tuyết nhi mang thai được năm tuần rồi hiểu không?"

" Chúc mừng tam thiếu gia."

" Chúc mừng cô gia."

Ma ma cùng thị nữ đều nở nụ cười hành lễ chúc mừng thiếu gia, cô gia của mình, thì thấy thiếu gia, cô gia nhà bọn họ tay chân có chút vụn về từng bước đi về phía trước. Còn chưa đến mép giường đã xém chút nữa té lăn trên mặt đất rồi, trên mặt ai nấy đều khó nén được che miệng cười khẽ. Họ thấy phu nhân phất tay ra hiệu cho bọn họ lui xuống. Mấy người cũng nhẹ nhàng lui ra để lại không gian cho thiếu gia và thiếu phu nhân.

Mộ Kỳ Tuyết còn đang xấu hổ vì vừa rồi đại phu có ý chỉ chuyện phòng the phải tiết chế. Đại phu tuy rất uyển chuyển nhưng vẫn cảm giác mặt nàng đều thiêu đến hoảng..... Nàng nhớ lại tối qua chàng cùng vài đồng liêu uống vài ly, nhìn chàng không có gì sai rượu nha, nhưng khi về đến phòng thì chàng lại không ngừng ăn đậu hũ, cuối cùng thì bị chàng ăn sạch. Cũng mai mắn hài tử trong bụng không có việc gì? nàng trong lòng vốn còn có chút hờn dỗi chàng, nhưng bây giờ thấy chàng ngốc ngốc bộ dáng, vừa rồi cảm giác hờn dỗi cũng đã bay đi, chỉ để lại cảm giác hạnh phúc không ngừng.

"Ha ha ha... Tuyết.... Tuyết nhi, chúng ta có.... có hài tử, thật... thật vậy chăng? Ta...ta được làm ma... làm phụ thân, thật sự?"tôi trừng lớn mắt nhìn vợ yêu lắp bắp hỏi.

Mộ Kỳ Tuyết nhìn đôi mắt chờ mong nàng khẩn định của chàng, nàng mỉm cười nhẹ điểm đầu khẩn định.

" Ân, chúng ta có hài tử, chàng sắp được làm phụ thân đó ngốc tử."

Hạnh phúc đến quá đột ngột, làm tôi cứ nghĩ như đang nằm mơ vậy. Cảm giác khi bản thân được làm phụ thân, thật sự rất kỳ diệu, một loại cảm giác khi bản thân xa hương có thêm được một người thân cùng huyết mạch bên cạnh. Có được vợ con trên con đường dài bồi bạn của cuộc đời, là như vậy thỏa mãn! như vậy hạnh phúc! Tôi kiềm nén không được nước mắt hạnh phúc của mình, tôi ôm vợ yêu vào lòng, cầm để lên vai nàng vừa khóc vừa nhỏ nhẹ thì thầm bên tai nàng cảm ơn.

" Tuyết nhi, đa tạ nàng, đa tạ nàng đem đến cho ta một gia đình hạnh phúc! Đa tạ nàng cho ta có thêm dũng cảm, đa tạ nàng tất cả, tất cả! ta sẽ dùng cả đời này bảo vệ mẫu tử nàng bình an, bảo vệ chúng ta hạnh phúc!"

Mộ Kỳ Tuyết cả người đều ngẩn ra, những điều chàng hứa hẹn, cũng chính là ước mơ của nàng từng nghĩ. Có thể nói là thế gian nữ tử ước mơ đi, nàng không phải không tin chàng lời hứa, nhưng thế sự khó lường, có đôi khi thân bất vô kị. Cũng giống như mẫu thân nàng từng nói, càng để ý một người, sẽ càng tính chi li mọi chuyện. Lo sợ mất đi người đó, giống như thiên đường và địa ngục chi gian, một khi rơi vào địa ngục là tim nát ruột xót, là hắc ám vô tận. Nhưng nàng sớm đã không còn lối thoát, vì nàng đã yêu chàng sai đấm. Nàng ôm chặt eo chàng, vùi mặt vào cổ chàng hạnh phúc rơi lệ.

" Tuyết nhi cũng vậy, đa tạ chàng cho Tuyết nhi hạnh phúc, đa tạ chàng cho Tuyết nhi có tin tưởng đi yêu, đa tạ chàng tất cả, tất cả!"

Hai phu thê ôm nhau rơi lệ một hồi, cảm xúc cũng từ từ lấn động xuống.

"Tuyết nhi ngoan không khóc, không khóc, sẽ không tốt cho thai nhi nha. Hihi... nàng thích nhi tử hai khuê nữ? Vi phu thích khuê nữ, nhưng nàng trước sinh nhi tử đi." Tôi rối rắm nói.

" Chàng không phải nói thích nữ nhi sao? Sao lại..." Mộ Kỳ Tuyết khó hiểu hỏi.

"Ha ha... vì nhi tử về sau có thể che chở cho bảo bối nữ nhi chúng ta nha, chẳng lẽ lại kêu bảo bối nữ nhi che chở cho hắn ư?" Tôi đúng lý hộp tình nói.

" Lở như lần này là thuê nữ thì sao?"Mộ Kỳ Tuyết có chút buồn cười hỏi.

Lâm Trí Ngọc ưởng ngực lên, mặt không đỏ khoát lác nói.

"Không sao cả, phu quân nàng như vậy lợi hại, sẽ không để người ức hiếp chúng ta khuê nữ, nếu có người dám ức hiếp chúng ta khuê nữ, vi phu sẽ cho bọn họ một nhà gà bay chó sủa."

" Chàng như vậy lợi hại, sao còn muốn nhi tử che chở đâu?" Nàng cười hỏi.

" hắc hắc, nhi tử chỉ là lớp xe dự phòng mà thôi."

" Lớp xe dự phòng là ý gì ?" Nàng khó hiểu hỏi.

" Khụ khụ... hắc hắc không có gì."

(Những bé trai trưa xuất thế, không biết còn ở nơi nào, đã bị phụ thân mình trở thành lớp xe dự phòng của tỷ tỷ, muội muội gì đó rồi.)

Sáng hôm sau Lâm Trí Ngọc tâm tình thật tốt đi vào cung, hắn rất muốn đem chuyện mình sắp làm ba ba nói cho mọi người biết, để bọn họ đều hâm mộ nha. Nhưng mẫu thân đã nói mang thai ba tháng đầu không được loạn nói, như vậy đối với thai nhi không tốt. Tôi tuy đến từ hiện đại người đáng ra là không tin, vì nó không có khoa học chút nào nha. Nhưng không hiểu sao đến bản thân tôi làm ba ba thì lại sợ bóng sợ gió đâu, thật là, nhưng không sao, chỉ cần nói cho mấy tên học trò để bọn họ hâm mộ là được.

Tôi vừa suy nghĩ xong thì thấy Mạnh Thừa Quân một thân võ trang đang đi đến, phía sau còn đi theo thị vệ. Tôi chấp hai tay ra sau ưởng ngực cao cao chờ hắn bắt chuyện.

"Là Tiên sinh nha, hắc hắc, tiên sinh người sắc mặt như vậy hồng quan, chẳng lẽ có chuyện gì vui vẻ ư? chẳng lẽ là vì hoa khôi Mộng Cầm có ý....."

Tôi."......" Đầu đầy ngạch đen, tôi chưa chờ Mạnh Thừa Quân nói xong câu tôi cười như không cười nhìn hắn nói.

"Xem ra Mạnh tiểu tướng quân rất nhàn đâu? bản quan đã lâu không đến tướng quân phủ gặp Mạnh lão đại tướng quân rồi? Không bằng một lát nữa bãi triều, bản quan cũng nên thâm thâm lão đại tướng quân một chút vậy. Mạnh tiểu tướng quân ngươi nói có phải không nha?"

Tên tiểu tử Mạnh Thừa Quân này từ Bình Giang Huyện trở lại kinh thành, vì lập được công nên được hoàng thượng phong làm lục phẩm ở cấm vệ quân. Cho nên thường ngày cả hai phải trạm mặt vài lần. Mà hắn ta trước mặt người khác thì ra dáng ra hình, còn mỗi lần gặp tôi thì giống như không mang theo đầu óc nói chuyện vậy. Chẳng lẽ hắn ở Bình Giang Huyện còn chưa ăn đủ mệt?

Mạnh Thừa Quân vừa nghe Lâm Trí Ngọc nói muốn đi tướng quân phủ, khóe môi cứng lại rồi, sau đó là cả khuôn mặt như muốn khóc tan vậy. Hắn nghĩ đến mấy tháng nay lão nhân không ngừng ép hắn chép sách, lại tiếp tục chép sách. Mà lần này còn đáng sợ hơn là phải từ binh thư bên trong đưa ra lý luận nữa chứ, làm đầu của hắn chẳng những đau, tay còn run rẩy nữa nha.

Hắn cũng không biết tại sao tiên sinh lần đầu đến tướng quân phủ cùng lão nhân gia đàm luận rất tốt mà, rất bình yên nha. Nhưng lần thứ hai đến, sau đó rời đi, thì gia gia giống như trẻ lên mấy tuổi vậy, còn hắn thì già đi mấy tuổi, vì sao ư? Vì gia gia ra lệnh cho hắn chẳng những đọc thuộc binh thư, còn phải từ bên trong viết ra  lĩnh ngộ văn chương thực chiến, làm hắn đều mông. Thư bên trong không phải đều là chiến tích và tích lũy của các quân sư và tướng lãnh sao? Chỉ cần làm theo là được, sao lại bắt hắn đưa ra lý luận đâu? Cùng với tiên sinh dại học khi rất giống, đưa ra một đề, nhưng bất ngươi viết ra hai cách làm vậy. Hắn lúc này còn không biết tiên sinh hố hắn, thì hắn theo họ tiên sinh luôn.
__________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro