Chương 6: Trêu chọc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Vụ án xảy ra ngày hôm sau, phụ thân cho gọi Trang đại nhân cũng là người sử vụ án này đến hỏi truyện, theo như lời Trang đại nhân nói, hắn chưa từng thấy người nào phá án mà có thể đem toàn bộ quá trình vụ án xảy ra nhất nhất phân tích, lưu loát như tận mắt mình chứng kiến. Haha...ta xem, tên tiểu tử cháu rể tương lai này phụ thân rất thích."

Trần Thị nghe phụ thân khen ngợi Lâm Trí Ngọc, trên mặt khó nén được sự vui mừng, vì đây là người mà bà nhìn chúng tương lai con rể.

"Nữ nhi nói mà, Ngọc Nương làm sao có thể gạt nữ nhi được, cũng may mắn phụ thân phân tích, nếu không nữ nhi thật sự là trách lầm Ngọc Nương rồi."

Ba người trong thư phòng nói chuyện một lúc sau. Trần Thị mới rời đi thừa tướng phủ, thư phòng chỉ còn lại phụ tử hai người, thừa tướng mới hỏi nhi tử.

" Khải Thiên chuyện phụ thân giao cho con làm như thế nào rồi?"

"Phụ thân yên tâm, các môn sinh dưới trướng nhận được lệnh đều xuống tay đi làm, chứng cứ hai canh giờ trước nhi tử đã được ám vệ đưa đến nhi tử trên tay. Nhi tử cũng đã đưa cho Mộ Lý Hành xem qua, phụ thân không biết đâu, khi hắn xem xong trên mặt không còn chút máu nhìn thật buồn cười đâu, nhi tử theo như lời phụ thân dận dò nói cho hắn ta, là có người muốn tố cáo hắn tham ô, nhưng đều bị phụ thân ngân cảng xuống dưới, bảo hắn sao này làm việc đừng quá diêu giao." Trước lúc rời đi Trần Khải Thiên nhìn Mộ Lý Hành nói." Phụ thân bảo ta truyển lời với tỷ phu một câu. Làm người phụ, nên có người phụ bộ dáng, đừng vì nhất thời hại bản thân danh bại thanh liệt. Chỉ có lần này không có lần sau."

Lần này Mộ Lý Hành còn không hiểu thì uổng công hắn mười mấy năm lăn lộn trên quan trường rồi, nhạc phụ đại nhân chỉ cho hắn lời cảnh cáo, nếu hắn còn dám làm càng thì đừng trách ông ta hủy đi hắn tiền đồ. Mà có thể làm cho nhạc phụ như vậy phẩn nộ, thì chỉ có truyện của Tuyết nhi, nhạc phụ đại nhân đã biết.

Trần Thừa tướng nghe xong nhi tử tường thuật, ông vừa vuốt râu vừa nói.

"Con làm tốt lắm! con truyền tin đi thông khí cho Mộ Lý Hành biết, phụ thân xem trọng Lâm gia tiểu tử, để hắn xem mà làm."

"Ha ha ha, nhi tử đã biết, nhi tử đi làm ngai."
_________________

( Mộ phủ )

"Đại Phu nhân đại tiểu thư đến ."

Trần Thị nhìn đang chiều chính mình đi đến nữ nhi, dáng người yểu điệu thướt tha, một thân tơ lụa màu lam sắc, một đầu tóc dày đen nhánh được từng trâm cài tóc búi lên cao, đặc biệt trên mái tóc đen nhánh kia là một cây trâm bằng ngọc hình một đóa hoa lan trắng tin xảo, càng làm tôn lên thiếu nữ vừa thanh lãnh kèm theo thiếu nữ thơ ngây. Nàng mỉm cười ngọt ngào đi đến, những đóa hoa màu sắc rực rỡ được bài trí trong viện cũng phải ảm đạm màu sắc. Trần Thị nghĩ đến nữ nhi mình sau này sẽ gả cho tên tiểu tử Lâm gia kia, bị hắn sẽ khi dể nữ nhi..... ôi, bà nghĩ đến chuyện gì vậy??? thật là...

"Tuyết nhi thỉnh an mẫu thân."

"Ân, Tuyết nhi con đến thật đúng lúc, mẫu thân vừa muốn đi tìm con có việc muốn cùng con thương lượng đâu." Bà ân cần nắm tay nữ nhi ngồi xuống ghế cười nói.

"Thấy mẫu mẫu thân người như vậy vui vẻ, nếu Tuyết nhi đoán không sai có phải ngoại công đã đem chuyện của Tuyết nhi đã giải quyết rồi phải không?" Nàng cười nói.

"Con đoán đúng một nửa rồi." Trần Thị cười nói.

Mộ Kỳ Tuyết nghe vậy có chút hiếu kỳ một nửa còn lại của mẫu thân mình là gì?

Trần Thị thấy nữ nhi mờ mịt bộ dáng nhịn không được cười khẽ nói.

" Chuyện là như vầy, lúc trước mẫu thân không phải cùng con nói qua, mẫu thân là xem chúng Lâm gia tam nhi tử Lâm Trí Ngọc sao? Phụ thân con vừa rồi cũng đã đồng ý đề nghị của mẫu thân, phụ thân con nói chỉ cần con đồng ý phụ thân con không phản đối. Ngày may Ngọc Nương sẽ dẫn theo tiểu nhi tử Lâm Trí Ngọc đến chúng ta Mộ phủ ngồi ngồi, ý mẫu thân con cũng hiểu rồi đó. Nếu như hai đứa gặp mặt lúc sau, con không vừa ý Lâm tiểu tử thì cùng mẫu thân nói một tiếng, mẫu thân sẽ từ chối hôn sự này."

Mộ Kỳ Tuyết nghe đến Lâm Trí Ngọc tên, không hiểu sao trong lòng như là ngợn sống. Hắn ngày may sẽ đến Mộ phủ, nàng nghĩ đến thiếu niên sạch sẽ ánh mắt, còn có thẹn thùng khuôn mặt khi nhìn mình, làm tim nàng đập lỡ một nhịp. Nàng không tự chủ mà đỏ mặt lên, khẽ ngật đầu nói.

"Tuyết nhi đã biết."

Trần Thị còn đang muốn tìm lời nói để khuyên nữ nhi đi gặp mặt Lâm Trí Ngọc, nhưng bà chưa kịp nói gì thì thấy nữ nhi trên mặt hiện lên mây đỏ, bà trong lòng lợp bợp một cái. Chẳng lẽ tên tiểu tử đó đã đi câu dẫn nữ nhi bà rồi sao?
_________________________

( Lâm phủ )

" Cái gì? mẫu thân người nói ngày may đến Mộ phủ xem mắt? Người Không phải nói chúng ta không môn đăng hộ đối sao? sao lại thành ra xem mắt rồi?" Lâm Trí Ngọc khó tin tài mình vừa nghe thấy cái gì? Hốt hoảng hỏi.

" Hihi, tiểu tử, xem ngươi như vậy kích động, cho nên mới nói nha, đây là phúc phận của tiểu tử ngươi đâu! ngày may tiểu tử ngươi phải biểu hiện thật tốt biết không? đừng để mẫu thân ta đây mất mặt đấy." Dương Thị cười vui vẻ nói.

Tôi thề tôi không có kích động mà là hốt hoảng có được không?

" Mẫu thân, ý con không phải vậy, con không muốn....."

"Ha ha ha, Có chuyện gì vui mà từ xa điều nghe được tiếng cười của phu nhân vậy?" Một giọng trung niên nam nhân cười ha hả hỏi.

"Phụ thân!" Tôi hô thanh.

"Phu quân, người đến thật đúng lúc nha." Dương Thị thô lỗ giờ biến thành tiểu nữ nhân bộ dáng. Có người ngoài thì Dương Thị sẽ hô lão gia, còn không có người ngoài thì....phu quân~~~

Ôi, lại nữa rồi, mỗi lần mẫu thân gặp phụ thân thì nhân cách thứ hai của bà sẽ xuất hiện, thành một nữ nhân khuê các. Tôi vì quen với mẫu thân nữ cường nhân bộ dáng, còn thêm chút lưu manh, nên khi thấy mẫu thân như chim nhỏ nép vào lòng phụ thân làm nũng tư thế, ân, da gà của tôi điều nổi đầy lên rồi, còn làm tôi vô ngữ chính là....

"Phu quân, ngày mai nhà chúng ta tiểu tam muốn đi xem mắt nha, Mộ gia đã đồng ý rồi nga, sau này tiểu tam có người chăm sóc, phu quân không cần phải lo lắng nữa."

Tôi mỗi lần nghe mẫu thân kêu tôi tiểu tam, tôi cả da đầu đều tê dại.

"Mẫu thân, con đã nói rồi, sau này đừng kêu con là tiểu tam, nghe lên rất dễ làm người hiểu lầm đấy."

" Có cái gì mà hiểu lầm? từ nhỏ mẫu thân không phải điều kêu đại ca, nhị ca con là lão đại, lão nhị sao? con là nhỏ nhất, mẫu thân tất nhiên phải kêu con là tiểu tam rồi? kêu lão tam rất già, phu quân chàng nói, thiếp thân nói có đúng không nha?" Dương Thị nhìn phu quân của mình đấm đuối hỏi.

" Phu nhân nói cái gì cũng đúng cả, kêu lão tam rất già, kêu tiểu tam tốt hơn!" Lâm đại nhân sủng nịnh nói.

Tôi chỉ có thể nhìn trời, khóc không ra nước mắt.

Ngày hôm sau tôi và mẫu thân chuẩn bị đầy đủ lễ vật đến Mộ phủ bái phỏng. Tôi lúc đầu còn muốn trang bệnh, nhưng với uy áp của mẫu thân, tôi cho dù bò cũng phải bò đến Mộ phủ tư thế, tôi đành phải nhận mệnh rồi.

" Tiểu tử, ngươi khuôn mặt khổ qua đó là để cho ai xem hả, mẫu thân cảnh cáo tiểu tử ngươi, nếu tiểu tử ngươi làm mẫu thân trước mặt dì Liên của con mất mặt, mẫu thân sẽ không tha cho tiểu tử ngươi!.... Hừ... tiểu tử ngươi còn ở đó làm giá, tiểu Tuyết là kinh thành có tiếng tài nữ, đại mỹ nhân, không biết người ta có thèm liếc mắt tiểu tử ngươi không còn chưa biết, ngươi còn ở đó làm giá." Dương Thị không chút lưu tình chê bai nhi tử nhà mình.

" Mẫu thân, người là ai mẫu thân vậy?"

" Ha hả, nếu có thể, mẫu thân ta hy vọng tiểu tử ngươi là nữ nhi, để lão nương bớt lao tâm." Dương Thị biểu môi nói.

Tôi..........

( Mộ phủ.)

" Tiểu Ngọc gặp qua dì Liên." Tôi lễ phép chấp tay chào hỏi.

"Hảo, hảo, mau ngồi xuống, tiểu Ngọc cứ xem nơi này là nhà mình, đừng khách sáo"

" Là." Tôi cười nói.

"Ngọc nương cũng thật là có phúc đi, có ba nhi tử điều như vậy xuất chúng!" Trần Thị đánh giá trước mặt thiếu niên tiến thối có lễ rất là hài lòng.

Tôi cảm giác ánh mắt dì Liên nhìn tôi như mẹ vợ nhìn con rể ánh mắt làm tôi nổi cả da gà.

"Khải Liên ngươi đừng thấy hắn như thế ngoan ngoãn, thật ra thẻo phỉ lắm, ta hy vọng hắn về sao có người quản thúc mới được."

" Ngọc Nương ngươi nói quá rồi, thiếu niên ai mà không nghịch ngợm, chờ về sao có gia thất sẽ ổn thỏa lại mà. Ma ma, ngươi cho người gọi tiểu thư đến gặp Nương dì một chưa vậy?"

" Bẩm phu nhân, lão nô đã cho người đi thông báo đại tiểu thư rồi!"

" Hảo."

" Phu nhân đại tiểu thư đã đến."

Khi tôi nghe hạ nhân thông báo đại tiểu thư của họ đã đến, tôi theo bản năng nhìn về cửa đại sảnh, khi thấy người đến khi tôi gây ngẩn cả người, nàng ta không phải ai khác, nàng ta chính là thiếu nữ hôm đó bị tôi vô tình đụng phải! còn bị nàng đánh một cái tác thiếu nữ, hôm nay nàng ta mặc một thân bạch y, viền áo có thiêu hoa lang, khí chất lạnh lùng, ôi sao giống tiểu Long nữ miêu tả trong chuyện quá vậy, không phải, còn đẹp hơn mới đúng nha, tôi đang suy nghĩ thì cảm giác có người lôi kéo tay áo tôi.

" Thiếu gia, thiếu gia... Mộ tiểu thư đang cùng ngày chào hỏi đâu." Tiểu Phúc thấy thiếu gia của mình thất thần nhìn Mộ tiểu thư, ân... thiếu gia mình tài rồi.

"Gì???"

Tôi lúc này mới hoàn hồn lại, tôi nhìn xung quanh thấy mọi người nhìn tôi mỉm cười, mặt già đỏ lên, tôi cũng thật là tại sao mỗi lần thấy nàng ta tôi liền thất thần vậy đâu. Tôi đứng lên lính quýnh tay chân không đầu không đuôi nói.

" Hôm đó thật xin lỏi."

Cả hai mẫu thân đồng loạt hỏi.

" Hai con quen biết?"

Tôi ấp a ấp úng sơ lược kể cho hai vị mẫu thân nghe, nhưng không có kể việc bị nàng ta đánh một bạc tay. Tôi vừa kể vừa liếc nhìn nàng ta, nàng ta là có ý tứ gì chứ? cứ nhìn tôi mà nhịn cười, thôi thôi dù gì tôi hiện tại cũng là nam nhân, không cùng nàng ta tính toán, nàng ta cười cứ cười đi.

Nói thật, Mộ Kỳ Tuyết vừa rồi nghe thị nữ đến báo Lâm gia người đến khi, nàng không hiểu sao tim mình đập rất nhanh, trong lòng rất là thấp thỏm đi đến đại sảnh. Đây là lần đầu tiên nàng có như vậy vẩn bách. Nhưng khi nàng đi đến đại sảnh nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của hắn khi nhìn mình, nàng không hiểu sao tâm tình lại bình tĩnh xuống dưới.

Dương Thị thấy nhi tử của mình ngốc bộ dạng cũng thật vô ngữ, vừa rồi trên xe ngựa còn làm một bộ gia đây không muốn thành thân bộ dáng, giờ thì ngốc nghếch nhìn nữ nhi người ta.

Trần Thị vì để hai đứa nhỏ có cơ hội nói chuyện riêng, liền bảo Mộ Kỳ Tuyết dẫn Lâm Trí Ngọc đi hoa viên trong phủ dạo một lần.

Mộ Kỳ Tuyết trong lòng rất là buồn cười khi người nào đó vừa đi vừa lén liếc mắt nhìn nàng.

" Khụ... tại hạ không ngờ tiểu thư lại là nữ nhi của Liên dì, ha ha thật trùng hợp...ha ha."

Mộ Kỳ Tuyết thật là nhịn không được mu bàn tay đẹp che môi đỏ khẽ cười, thanh âm có chút chiu chọc hỏi.

"Lâm công tử rất khẩn trương sao? Không giống như trên công đường như vậy khí phách nha?"

" Cái gì khẩn trương a? Tại hạ mới không khẩn trương!"

" Vậy sao?"

Tôi thấy ánh mắt chiu chọc của Mộ Kỳ Tuyết, trong lòng thật không mao, dù gì tôi cũng là người hiện đại, cứ nhiên bị một nữ nhân cổ đại chiu chọc, cũng quá mất mặt người hiện đại đi! Tôi quên mất tôi hiện tại là nam nhân thân thể, tôi không biết xấu hổ đưa mặt sát vào Mộ Kỳ Tuyết cười quyến rũ nói. ( Thật ra là cười lưu manh nói.)

"Trí Ngọc cũng không giấu Mộ tiểu thư, Trí Ngọc không hiểu sao mỗi lần gặp mặt tiểu thư, Trí Ngọc đều sẽ không tự chủ nhớ đến ngày hôm đó ngoài ý muốn việc đâu."

Mộ Kỳ Tuyết cũng không ngờ Lâm Trí Ngọc đột nhiên lại đến gần, hơi thở đối phương không ngừng thổi vào vành tai của nàng, làm nàng cả người tê dại. Nhưng khi nghe lời nói lưu manh của hắn, nàng vừa thẹn vừa tức giận, theo bản năng muốn đẩy mạnh hắn ra, nhưng hai chân nàng giống như không có sức lực vậy, vừa đẩy hắn ra thì nàng cũng ngã ngửa về phía sao.

"A...."

" Cẩn thận."

Lâm Trí Ngọc đột nhiên bị đôi tay nhỏ xinh đẩy ngực, hắn theo bản năng muốn ôm ngực của mình, nhưng khi thấy Mộ Kỳ Tuyết ngã về sao, theo bản năng ôm lại nàng ta vào lòng.

Dưới bầu trời ban mai xinh đẹp, làng gió thổi nhè nhẹ lướt qua, trên cầu nhỏ có đôi Kim đồng Ngọc nữ ôm nhau, làm người cảm thấy trên thế gian cảnh đẹp, không gì sánh bằng hai người họ.
______________________________

Trong quá trình beta truyện, tác giả phát hiện thiếu quá nhiều tình tiết, nên đã thêm vào cho hoàng chỉnh tình cảnh, nên Chương tựa đề cũng bị chỉnh sửa lại cho thích hợp Chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro