Chương 8: Vợ ta, ta ra mặt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Hắn cũng đúng như những vì nàng nghĩ, vừa thấy nàng đôi mắt chừng thật lớn, cái miệng có thể nhét một quả trứng gà vào vậy, phát ngốc đứng đó mà nhìn nàng, kể cả nàng đã đi đến trước mặt mà vẫn chưa hoàn hồn lại. Đến khi thư đồng hô thanh thì mới hoàn hồn lại, nàng chỉ có thể cố gắng nhịn xuống tươi cười. Nàng cho là tên ngốc đó sẽ cứ thẹn thùng đâu, nhưng ở trong hoa viên hắn cứ nhiên dám chiu chọc nàng. Nàng lại ngoài ý muốn bị hắn ôm vào trong lòng ngực ấm áp kia, nhìn đôi mắt sạch sẽ lo lắng của hắn, nàng biết tâm nàng đã động. Khi mẫu thân riêng tư hỏi nàng hôn sự này nàng có đồng ý không? Nàng chỉ cố gắng ra vẻ bình tĩnh nói mọi chuyện nghe theo mẫu thân an bài rồi chạy về viện của mình.

Nhưng từ lúc hai người có hôn ước, nàng cảm thấy chàng muốn tránh mặt nàng, chẳng lẽ chàng thật sự không thích mình nên mới trốn tránh? Hoạt là chàng đã có người trong lòng? Nàng không hiểu sao khi nghĩ đến Trí Ngọc trong lòng đã có ý trung nhân, thì tim nàng rất khó chịu, lòng ngực cũng trở nên khó thở lên, nếu không chàng vì sao lại tránh mặt mình?

Nàng cứ như vậy thấp thỏm qua mấy ngày, thì nhận được tin tức biết ngày mai là Phượng Kinh Lâu hội đánh cờ bắt đầu. Nàng cố ý nói với mẫu thân là muốn đi xem, mẫu thân sợ nàng nữ hài tử cùng nha hoàn đi không an toàn, lại biết Trí Ngọc ngày mai cũng đi, nên nói với Nương dì để Trí Ngọc đưa nàng đi cùng, dù gì cả hai đã có hôn ước, sẽ không sợ bị người nói dèm pha.

Trong xe ngựa nàng thường thấy hắn lén nhìn mình, mỗi lần bị nàng bắt gặp khi, chàng mặt đỏ lên mà trên trán còn đổ mồ hôi nữa chứ. Không hiểu sao thấy chàng như vậy thì nàng cảm thấy trong lòng rất yên tâm, xem ra là nàng suy nghĩ nhiều rồi, chàng vẫn là chàng, vẫn như vậy thẹn thùng khi nhìn nàng. Nàng đưa khăn tay qua cho chàng, nhìn vẻ mặt chàng xấu hổ nhận lấy. Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy chàng như vậy biểu tình, nàng có loại ảo giác chàng là bản thân tiểu tức phụ đâu? Thật rất muốn niết khuôn mặt xấu hổ của chàng mà.

Xuống xe ngựa đi vào Phượng Kinh lâu, vì người quá đông đúc, chàng sợ người không cẩn thận sẽ đụng vào nàng. Chàng đi phía trước hai bước để mở đường, nhưng ánh mắt vẫn thường chú ý đến nàng, khi có người cố ý muốn đến gần, thì chàng ngừng lại bước chân, xù lông trừng mắt nhìn đối phương. Cử chỉ gà mẹ bảo vệ gà con này nhìn như thế nào như vậy đáng yêu đâu.
________________

Khi bước vào Phượng Kinh Lâu phía trước, tôi cứ tưởng Phượng Kinh Lâu là chổ để người dùng cơm địa phương, thật không ngờ nơi này là để cho các công tử , tiểu thư uống trà dùng điểm tâm ,thảo luận văn chương gì đó, chín giữa đài là một bàn cờ lớn nằm giữa đại sảnh, triều ngang khoảng 3m - triều dài khoảng 4meét dưới đại sảnh có sáu vị trung niên văn nhã nam nhân đang ngồi trước bàn cờ, đối diện họ có trung niên cũng có thiếu niên, nghe nói chỉ cần có người đấu thắng bốn người trong sáu người đó, thì sẽ cùng Phượng Kinh lâu chủ đấu vòng thứ năm. Nếu thắng thì sẽ nhận được dải thưởng đã cam kết, còn lầu hai thì treo những bức tranh do các danh nhân vẽ, và những vật đắc tiền khác .

Nghe nói Phượng Kinh Lâu chỉ mới mở chưa đến nửa năm đã nổi tiếng khắp kinh thành, nghe nói thế lực phía sau rất mạnh, không một ai dám đến nơi này phá đám. Nói gì thì nói, thấy phong cách cổ đại hơi thở tràn gặp, làm người hiện đại như tôi vào nơi này, giống như lạc vào xương mù vậy. lúc này có một tiểu nhị đi đến chúng tôi trước mặt cuối đầu tươi cười lễ phép hỏi.

  "Xem nhị vị khách quan là lần đầu tiên đến nơi này đi?"

  "Đúng vậy!"

"Nếu nhị vị không chê, để tiểu nhân giới thiệu nơi này cho nhị vị khách quan thế nào?"

" Hảo."

Tiểu nhị vừa đưa chúng tôi đến một bàn trống và nói cho tôi biết nơi này quy tắc, thì ra muốn khiêu chiến với người trong Lâu, phải có thẻ tre, mà muốn có thẻ tre thì phải mua đồ vật trong lâu, bằng không ai cũng vào đi một vòng như những tủ lâu khác sẽ ảnh hưởng đến những người khác. Nói chung là phải hoa tiền trong Lâu mới có thẻ tre, ông chủ này cũng thật là biết kinh doanh đâu. Nghe xong tôi bảo tiểu Phúc khen thưởng và kêu hắn đem những món điểm tâm nổi tiếng nơi này đưa đến.

 " Tuyết nhi đã từng đến nơi này chưa?"

Nàng nhìn tôi cười dịu dàng nói.
"Phía trước có đến qua một lần, nhưng không náo nhiệt như hôm nay. Lâm công tử đã đến qua sao?"

" Ta là lần đầu tiên đến, khụ... Tuyết nhi về sau kêu ta Trí Ngọc hoạt là tiểu Ngọc đều được, đừng xưng hô Lâm công tử nghe rất xa lạ." Tôi có chút ngại ngùng nói.

" Hảo, về sau Tuyết nhi gọi Lâm công tử là Tiểu Ngọc nha?" Nàng cười ngọt ngào hỏi.

" Ân."

Lúc này trà và điểm tâm cũng được đưa đến, trong đĩa, điểm tâm điều rất tinh xảo, có hình thỏ con, có cá và những điểm tâm Hoa tinh mỉ khác, nhìn làm người nhịn không được muốn cắn một ngụm. Tôi dùng đũa gắp hình thỏ con cho nàng.

" Ta nghe mọi người nói nơi này điểm tâm có thể cùng với Hoàng cung bên trong so đâu, nàng nếm thử đi."

"Đa tạ tiểu Ngọc, chàng cũng nếm thử đi." Mộ Kỳ Tuyết cười, cũng gấp cho Lâm Trí Ngọc.

Tôi cũng cảm ơn, liền đưa hết miếng điểm tâm nhỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, đôi mắt của tôi sáng lên, vì quá ngon a, tôi vừa nhai vừa khen nói.

" Nơi này điểm tâm ăn rất ngon, nàng cũng nếm thử đi, thật sự ăn rất ngon."

Mộ Kỳ Tuyết có vài giây ngẩn ra, vì những công tử thiếu gia mà nàng từng gặp, trước mặt nữ nhân họ đều tỏ ra vẻ văn nhã, cho dù ăn cũng vậy. Nhưng trước mặt người này.... nàng nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

Tôi không hiểu sao nàng nhìn tôi cười nữa? chẳng lẽ trên miệng tôi dính điểm tâm sao? Tôi dùng tay lao lao miệng, không có gì nha. Tôi hồ nghi nhìn Mộ Kỳ Tuyết, ai, chất tôi nhìn lầm rồi, tôi sao lại thấy trong mắt nàng ta nhìn tôi có sủng nịnh đâu?

Mộ Kỳ Tuyết rũ ánh mắt che đi trong mắt rung động, nàng cũng đem điểm tâm đưa lên miệng, cắn một miếng nhỏ rồi để xuống đĩa từ từ nhai.

Ôi, tại sao điều là nữ nhân, nàng ta ăn như vậy nhã nhặn, nhìn mà cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Còn tôi luôn miếng để vào miệng ăn ngấu nghiến, ai, thô lỗ quá, mất mặt quá. Nhưng nhìn đôi môi hồng hồng ăn cái gì, rất đẹp đâu. Thiên a, tôi đang suy nghĩ gì vậy nha?

Lúc này có một thanh âm yểu điệu vang lên .

  " Đại tỷ ."

Tôi nhìn qua thì thấy hai thiếu nữ và hai thanh niên đang chiều bên này đi đến, trong đó có một thiếu nữ một thân hồng y xinh đẹp, vẻ mặt kinh hỷ cười tươi như hoa chạy đến nắm cánh tay Mộ kỳ Tuyết làm nủng kêu đại tỷ.

 " Đại tỷ, đại tỷ cũng thật là, tại sao tỷ ra ngoài không mang theo Lan nhi theo cùng đâu? Lan nhi một mình trong phủ thật sự rất buồn nga." Lúc này nàng giống như mới nhìn thấy còn có người khác ngồi cạnh đại tỷ mình, kinh ngạc hỏi."đúng rồi đại tỷ vị công tử này là ai nha? Đại tỷ mấy ngày trước không phải đã có hôn ước rồi sao? Đại tỷ như vậy phụ thân biết được sẽ không vui đâu."

Gì với gì nha? Người này sao nói chuyện a, nói giống như vợ sắp cưới của tôi lén tôi cùng nam nhân khác hẹn hò vậy. Tôi nhìn Tuyết nhi cau mày đẹp rút tay về. Tôi nhìn thiếu nữ có vài nét giống Mộ Kỳ Tuyết, nếu tôi đón không lầm, thiếu nữ này tên Mộ Kỳ Lan cùng cha khác mẹ với Mộ kỳ Tuyết đi, nghe nói nhỏ hơn Tuyết nhi bốn tháng tuổi thì phải. Lời Mộ Kỳ Lan nói giống như là làm nủng trách cứ, nhưng hàm ý bên trong không phải muốn nói với mọi người, đại tỷ nàng ta bỏ mặc muội muội của mình, mà lén lút cùng nam nhân hẹn hò, không biết liêm sỉ.

Nhìn mọi người xung quanh nhìn lại đây với ánh mắt xem kịch vui thì biết rồi, thật giỏi a, trước mặt tôi còn dám khi dễ vợ sắp cưới của tôi, xem lão nương... không phải, xem lão tử là người chết sao? Không đợi Mộ kỳ Tuyết lên tiếng, tôi đứng lên liền cười nói.

 "Nếu ta đoán không lầm, tiểu thư là Kỳ Lan muội muội đi? vừa rồi ta không nhận ra Kỳ Lan muội muội đến, thật ngại quá." Tôi giả bộ dùng cây quạt gõ vào đầu một cái nói tiếp."
Cũng tại ngày Lâm phủ cùng Mộ phủ giao thiếp canh, mọi người điều có mặt, nhưng chỉ mỗi mình kỳ Lan muội muội không có mặt nên ta vừa rồi không nhận ra đến. Kỳ Lan muội muội không nhận ra tương lai tỷ phu cũng khó trách." Tôi nhìn về Mộ Kỳ Tuyết cười sủng nịnh nói.

"Đúng rồi Tuyết nhi, một lác nữa về phủ, nàng nên nói với Liên gì quản hạ nhân miệng lưỡi một chút, mỗi lần ta đến Mộ phủ đều nghe được hạ nhân nói kỳ Lan muội muội thường thường không có trong phủ gì đó, để người ngoài nghe được không tốt lắm." Tôi lại giả vờ gõ đầu mình một cái nói." Ta quên mất, trong phủ hình như còn có Triệu bá mẫu quản lý đâu. Nàng xem ta cái đầu này hai quên sự đâu, nếu không nhờ hôm nay gặp được kỳ Lan muội muội tại Phượng Kinh Lâu ta cũng không nhớ ra đâu."

Tôi nói xong, thấy mặt Mộ Kỳ Lan lúc đỏ, lúc xanh, lúc trắng đúng là đủ màu sắc a, mà trong mắt đã bắt đầu chứa lệ quan, nhìn làm người thương tiếc che chở. Nhưng...hừ...ai kêu muốn tính kế lão nương...khụ... lão tử vợ sắp cưới làm chi? Lão tử mới không tội đâu.

Mộ Kỳ Lan tội nghiệp mà nhìn về phía thiếu niên phía sau lưng mình, nhưng thiếu niên làm bộ như là không thấy. ai bảo dám nói xấu Tuyết nhi của chị đây , bây giờ chị ăn miếng trả miếng , xem mầy làm như thế nào .

Lúc này có một giọng trào phúng vang lên.

 " Thì ra là Lâm phủ ở Thành An Châu, Lâm công tử a, gần đây được kinh thành tủ lâu mọi người đồn đãi thiếu niên thiên tài phá án, ha hả, xem ra hôm nay Lâm công tử đến đây là để thử thách tài nghệ chơi cờ rồi, tại hạ cùng mọi người nơi này có chút mong đợi đâu."

Người nói chuyện là người đi cùng Mộ Kỳ Lan, khoảng chừng hai mươi ba đến hai mươi lăm tuổi, một thân ngắm vóc, tướng mạo cũng được xem là tuấn tú, nhưng nhìn khuôn mặt xanh xao vì tún dục quá độ chỉ làm người cảm thấy đáng ghét. Từ lúc hắn ta đi đến, thì đôi mắt sắc mị mị cứ nhìn Tuyết nhi nhà tôi, tôi trong lòng đã không mau, giờ còn muốn đưa lên cửa cho tôi đạp, nếu tôi không đạp cũng quá không nể tình rồi. Bất tri bất giác Lâm Trí Ngọc đã đem Mộ Kỳ Tuyết thành người mà hắn phải bảo vệ rồi.

" Xin hỏi, vị công tử này là đang nói chuyện với tại hạ sao?"

 " Ha hả, tắc nhiên là đang cùng Lâm công tử nói chuyện rồi, chẳng lẽ nơi này còn có họ Lâm từ Thành An Châu đến kinh thành sao? Hahaha."

"Thì ra là vậy, thật ngại quá, tại hạ cũng là vì mấy ngày trước tại hạ cùng phụ thân đi ngang qua thư viện, nghe phu tử trách cứ học trò của mình là." Muốn hỏi nhân, trước báo danh tính là lễ nghĩa, bắt thất phu dè, minh bạch dè."

Mỗi người xung quanh nghe xong Lâm Trí Ngọc lời nói, nhịn không được bả vai đều run a run, có người nhịn không được cười ra tiếng tới. Vì ở đây ai không hiểu được Lâm Trí Ngọc ý chỉ hắn ta thất học lời nói. Tôi
Thấy hắn tức giận đỏ mặt, trong lòng thật sảng a, dám sắc mị mị nhìn Tuyết nhi nhà hắn.

" Ngươi.... ngươi..." Triệu Môn Khánh tức giận đỏ mặt chỉ có thể nói ngươi.

" Vị công tử đừng hiểu lầm, tại hạ không phải nói công tử thất học nga, là nghe phu tử nói qua thôi." Tôi thấy hắn còn chưa đủ đỏ mặt nên cho thêm một câu.

Trong lúc không khí dần co, thì lúc này có một thanh niên tuấn tú từ phía sau bước ra, cắt đức sự ngạy ngùng này.

"Lâm công tử, thật ngại quá, đến lâu như vậy chúng ta cũng chưa giới thiệu bản thân, tại hạ Mộc phủ, Mộc Hy, còn đây là tiểu muội, Mộc Tiểu Hân. Còn đây là bạn hữu tại hạ, cũng là biểu ca của Mô Kỳ Lan tiểu thư, Triệu Môn Khánh."
______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro