Chương 9 : Đấu cờ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Tiểu Hân đôi mắt tỏa sáng nhìn tôi nói.

 " Thì ra công tử chính là Lâm Trí Ngọc!"

  "Hân nhi không được vô lễ." Mộc Hy nghiêm khắc nhìn muội muội nhà mình trách móc. Nếu không phải tại tiểu muội làm nũng bắt hắn đi cùng Triệu Môn Khánh vài người, thì hắn đã không đi rồi.

Tôi nhìn thiếu nữ một thân màu vàng nhạt, người nhìn rất là tươi sáng, xinh đẹp, khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, nhưng cũng không xinh bằng Mộ Kỳ Tuyết.

" Tại hạ chính là Lâm Trí Ngọc, cũng là hôn phu của Tuyết nhi!"

Nói xong câu này, tôi hơi xấu hổ nhìn Mộ kỳ Tuyết, thấy mặt nàng ửng đỏ cuối thấp đầu, không dám nhìn tôi, làm tim tôi đập rất nhanh, rất nhanh. Ai, tôi sao vậy nè? Tim đập nhanh quá.

"Bổn thiếu gia là Triệu môn Khánh, là biểu ca của Tuyết nhi muội muội, phụ thân là đương triều nhị phẩm, cùng cấp bậc với cô dượng. Bổn thiếu gia nghe nói phụ thân của...."

Tôi nghe hắn lải nhảy thật sự nhịn không nổi, nhìn về Mộ kỳ Tuyết hỏi?

 " Tuyết nhi, bá mẫu họ Triệu sao?"

Nàng ấy cúi đầu nhưng bả vai rung rung bán đứng nàng đang nhịn cười.

" Không phải, mẫu thân muội là Trần gia người."

Tôi ngật đầu làm như đã hiểu " Thì ra bá mẫu họ Trần, không phải họ Triệu nha. Vừa rồi nghe Triệu thiếu gia nói ta còn cho là thật đâu, Triệu thiếu gia cũng thật biết nói đùa đâu, ha ha ha"

Triệu Môn Khánh tức xanh cả mặt, muốn nói gì thì bị Mộc Hy cười làm hòa nói.

" Thời gian đã không còn sớm, hội đấu cờ cũng đã bắt đầu, chúng ta không quấy rầy Lâm công tử và Mộ tiểu thư xem cờ nữa."

Mộ Kỳ Lan vẻ mặt ủy khuất nói." Vậy muội cũng không làm phiền Lâm đại ca và đại tỷ tâm sự nữa."

Tôi cũng chấp tay chào tạm biệt bốn người họ, chờ bọn họ qua ghế lô đã đặc trước, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đi rồi.

 "Đa tạ Tiểu Ngọc." Nàng cười nói.

" ha ha, không có gì đáng để tạ, nàng là hôn thê của ta, trước mặt ta cứ nhiên dám ức hiếp nàng. Ta còn đứng nhìn, ta còn là nam nhân sao?"

Tôi thấy nàng dịu dàng nhìn tôi cười, hai má ửng hồng thật xinh đẹp, tôi có chút ngại ngùng rồi.

 Mộ Kỳ Tuyết thấy tên ngốc nào đó lại gãi gãi ót, nàng nhịn cười hỏi." Đúng rồi, vừa rồi tiểu Ngọc nói hạ nhân trong Mộ phủ nói những lời đó, là thật sự?"

"Ha ha ha... Là ta bịa đặt thôi!"

Mộ Kỳ Tuyết đôi mắt trừng lớn vì bất ngờ, sao đó dùng tay che lại môi đỏ cười khẽ. Nhưng hành động kế tiếp của Lâm Trí Ngọc làm nụ cười của nàng cứ vậy đình trệ, nàng nhìn chàng tay sờ vào tách trà nói.

"Ai, Trà của nàng đều lạnh rồi, để ta đổi ly khác cho nàng, trời lạnh nàng đừng uống lạnh trà sẽ không tốt đâu, nếu không mai đau bụng sẽ không tốt đâu."

Cổ đại không khí là tốt nhất, nhưng nếu bệnh cũng là thảm nhất, cảm mạo cũng có thể lấy đi mạng nhỏ đâu.

Mộ Kỳ Tuyết nhìn người trước mặt, không kiên kị người khác cái nhìn, cứ vậy cho nàng pha trà hương. Chàng là như vậy một nam nhân trong ngàn nam nhân mà mẫu thân nói sao? Chàng sẽ một lòng một dạ, bạch đầu giai lão người sao?

Tôi hôm nay vốn đến đây là muốn thử xem cờ nghệ của mình đến đâu? Nhưng xem ra hôm nay tôi tốt nhất là không nên thử. nếu như trận đầu tiên đã thua, chẳng những trước mặt vợ sắp cưới mất mặt, còn sẽ bị cái tên Triệu Môn Khánh đáng ghét đó cười nhạo nữa, thôi chờ lần sao vậy. Tôi còn đang suy nghĩ thì nghe một giọng chung khí mười phần của nam tử vang lên.

 " Bàn số ba khách nhân thua, Không biết còn vị công tử nào muốn lên khiêu chiến?"

Lúc này một người đứng lên, giọng nói đáng ghét đó vang lên, không ai khác chính là Triệu Môn Khánh đáng nghét kia.

 "Lâm công tử không phải vì một lão nhân dùng tài trí hơn người rửa sạch tội sao? không bằng Lâm công tử của mình lên thử một ván cờ thế nào? Ha ha ha, nếu Lâm công tử sợ thua không nổi cũng không sao... hahaha."

Mọi người theo Triệu Môn Khánh phương hướng đều nhìn về phía tôi, mẹ nó, ngồi cũng chúng đạn mà. Lão nương... lão tử có như vậy dễ bắt nạt sao? Hừ... hắn muốn tôi mất mặt cũng không phải dễ đâu. Tôi nhìn về phía hắn, mở quạt xếp ra, một bộ phong nhã phe phẩy quạt lên, rồi từ từ nói.

"Haha, theo như lời Triệu công tử vừa nói, tại hạ là dùng tài trí giúp người rửa sạch tội oan là sai rồi? Cứ để oan uổng người đền mạng mới đúng ư?"

" Ta...ta không phải ý đó, ngươi đừng ngậm máu phun người." Triệu Môn Khánh ấp úng trả lời.

" Ân, không phải ý đó là tốt rồi."

Mọi người nghe vậy đều cười vang thanh, Triệu Môn Khánh biết mình bị chơi mặt đều tức đỏ.

"Ta thấy Lâm công tử đây là thua không nổi, nên tìm cớ để cho qua đi?"

"Vậy không biết Triệu công tử đã thử qua chưa? Nếu chưa nói, tại hạ làm sao dám múa rìu qua mắt thợ được. Phu tử nói qua, phải kính già yêu trẻ, Triệu thiếu gia ngươi mời trước đi."

Mọi người sung quanh cười càng vang. Mộ kỳ Tuyết cũng không ngờ đến, hôn phu của mình miệng lưỡi lại giỏi như vậy đâu, làm người giận đến nói không nên lời, nhìn Triệu Môn Khánh là biết.

Hắn tức giận nói " Lâm Trí Ngọc nếu sợ thua thì cứ nói , mồm mép lanh lợi thì có gì dùng? Ngươi như vậy cũng xứng với Tuyết nhi biểu muội?"

Ai da, mẹ nó, cái gì cũng có thể nhịn a, nhưng trước mặt người đẹp còn là vợ sắp cưới, tôi sao có thể mất mặt a? Cho dù có thua cũng phải thua sĩ diện nha.

" Triệu công tử nói sai rồi, thắng thua là binh gia thường tình, có thua mới có thắng. Lâm Trí Ngọc ta có chi phải sợ?" Sao đó tôi đứng lên chấp tay hướng quản lý lễ phép nói.
" Tại hạ Lâm Trí Ngọc muốn ứng chiến!"

Mỗi người trong đại sảnh ,dổ tay trầm trồ khen hảo.

"Hảo... hảo... hảo...nói tốt lắm!"

Vì nơi này người cũng từng thua qua, trong lòng một ít người dù gì cũng có chút khó chịu. Nhưng nghe xong thiếu niên nói, làm họ tự tin lại trở về, thiếu niên nói không sai, thắng thua là binh gia thường tình, vì sao phải mất mặt đâu? Họ lại cảm thấy kiến thức bản thân quả thật quá hạn hẹp rồi.

Lúc này trên lầu ba của Phượng Kinh Lâu bên cạnh cửa sổ, có một trung niên nam nhân quý khí đang nhìn một màn dưới lầu, một thân màu xám tơ lụa thượng hạn, nhìn vải vệt là biết người này không phú thì quý. Mặt mài hồng quang quý khí, tuy tuy lớn nhưng cũng có thể nhìn ra được người này tuổi trẻ cũng là một vị tuấn tú nam tử. trên người trung niên phát ra thượng vị giả khí chất, làm người không dám nhìn thẳng vào, đây chính là lâu năm thượng vị phía trên người mới có được khí chất.

Phía sau trung niên nam nhân đứng bảy người, trong đó có bốn người nhìn liền biết họ là thị vệ rồi, trong mắt họ là cảnh giác hoàng cảnh xung quanh chủ tử mình. Còn một vị có chút đặc biệt, tuy là trung niên tuổi tác, nhưng nhìn khuôn mặt trắng trẻo ẻo lả là biết người này là thái giám gì rồi.

"Haha, thật không ngờ Lâm Trí Dũng đầu ngổ như vậy, mà sinh nhi tử mồm mép thật lợi hại, chỉ mấy câu nói, làm cho các sĩ tử nơi này như vậy phấn chấn hướng tới. Hahaha...Lão gia ta mở ra này Phượng Kinh Lâu để các sĩ tử thư giãn đầu óc, nhưng xem ra càng ngày càng có ý tứ."

Nếu mọi người mà biết, Lâm Trí Ngọc là vì sợ thua bị Triệu Môn Khánh chế diễu, nên mới nói những lời này, nhất định sẽ dậm chân mà mắn Lâm Trí Ngọc vô sỉ.

Mà bản thân Lâm Trí Ngọc cũng không ngờ, những lời nói của mình ngày hôm nay, đã làm cho rất nhiều sĩ tử sau này thành danh.

" Lâm công tử, xin mời." Tiểu nhị cung kính mời Lâm Trí Ngọc.

"Tuyết nhi, nàng có muốn cùng ta đi không?"

Thấy nàng thẹn thùng ngật đầu , tôi cảm thấy rất vui, có lẽ là nam nhân hai nữ nhân cũng được, chỉ cần là người mình thích bên cạnh là đủ rồi.

Lúc này có một tiểu nhị từ lầu ba đi đến quản sự bên tai nói nhỏ vài câu lúc sau, quản sự ngật đầu liếc nhìn lầu ba phòng. Lầu ba Phượng Kinh Lâu chỉ dành cho các quý nhân, người bình thường là không được phép bước lên trên.

" Các vị, tại hạ nghĩ các vị cũng muốn kiến thức tài nghệ của Lâm công tử đây, cho nên lão bản cho mở Đại Kỳ Bàn, các vị thấy thế nào?" Quản sự cười lên tiếng hỏi.

Tiếng nói vừa dứt, mọi người vổ  tay khen..." hảo...hảo."

Tôi không hiểu Đại Kỳ Bàn là gì? Liền hỏi nhỏ bên tai Mộ kỳ Tuyết.

" Tuyết nhi, cái gì là Đại Kỳ Bàn vậy?"

Một Kỳ Tuyết bị hành động của Lâm Trí Ngọc làm nàng không được tự nhiên lui về sau một bước, vành tai đều hồng rồi, nhưng nàng vẫn giải thích nói.

" Tiểu Ngọc thấy chính giữa đại sảnh có một bàn cờ lớn không? Đó là Đại Kỳ Bàn, hai bên trái phải có hai người mặt đồ màu đỏ và đen, họ sẽ theo chỉ thị của người đánh cờ, đem những con cờ đặt xuống vị trí mà người đánh cờ muốn đi, như vậy mọi người nơi này đều có thể xem đến hai bên bước đi."

" Thì ra là trò chơi phát trực tiếp nha!"

" Tiểu Ngọc cái gì là trò chơi phát trực tiếp?"

Nói lỡ miệng rồi, tôi cười ngượng nói. " không... Không có gì...hahaha, ta thích lẩm bẩm thôi."

Tôi đi đến bàn số ba ngồi xuống, trước mặt tôi là một thanh niên khoảng 27-28 tuổi, hai bên giới thiệu bản thân xong thì chúng tôi mới bắt đầu thi đấu.

Nói gì thì nói, tôi ở hiện đại cũng là trên mạng quán quân cờ tướng nha, làm sao có thể dễ dàng thua được. Lại thêm người này thực lực cũng không mấy gì mạnh, nên chưa đến hai mươi phút, tôi đã chiếu tướng hắn rồi.

" chiếu tướng, trận đầu tiên Lâm công tử thắng."

Mọi người đều ồ lên vì bất ngờ,  thật sự không ngờ, thiếu niên kỳ nghệ lại lợi hại đến như vậy, nữa nén nhan đã đem đối phương đánh bại. Mọi người tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.

Lầu ba phòng trong, cũng có một bàn cờ nhỏ, trên bàn cờ là các con cờ nằm địa phương giống ý trang Đại Bàn cờ phía dưới lầu.

" Bẩm chủ tử, đã chiếu tướng!"

" Hảo, thật tuyệt...hahaha."

( Dưới lầu )

tôi thắng lúc sau, có một vị trung niên tiến đến ứng chiến, chúng tôi cũng theo trình tự giới thiệu với nhau, sau đó bắt đầu trận chiến.Tôi biết đối thủ sẽ càng lúc càng mạnh, nên tôi mỗi đi một bước đều rất cẩn thận. Lần này tôi dùng hơn nữa tiếng đồng hồ mới thắng được người nọ.

Quản sự có chút kinh ngạc khi tôi chưa đến nửa canh giờ đã thắng đối phương.

Tiếp theo trận thứ ba rồi đến thứ tư, vì suy nghĩ quá nhiều, đầu tôi cũng có chút đau. Nhưng mỗi lần nhìn đến nàng ánh mắt sùng bái và cổ vũ, tôi giống như tim máu gà vậy. Mà cũng không ai ngờ đến tôi có thể thắng đến trận thứ tư.

Quản sự lúc này tiên bố. " trận thứ tư Lâm công tử thắng, mời Lâm công tử theo tại hạ lên lầu ba."
_______________________

( Lầu ba bên trong )

"Cố thanh, lần này ngươi không cần ra mặt, lão gia ta cũng có chút ngứa tay rồi, muốn xem cờ nghệ của tên tiểu tử này như thế nào? Có như vậy lợi hại không?"

Một tiếng ẻo lả bên cạnh vang lên. " Hoàng.... Hoàng lão gia, xin ngày tam tư, như vậy rất nguy hiểm, nếu có người muốn đối với ngày bắt lợi, chúng nộ chết ngàn lần cũng không thể đền tội được."

" Hoàng lão gia, Lý quản gia nói không sai, xin ngày tam tư." Bên cạnh một trung niên lên tiếng khuyên nhủ.

 "Ha ha ha... Không có chuyện gì, lão gia ta có sóng gió nào chưa trải qua, vả lại không phải còn có ám vệ cùng các ngươi bên cạnh sao?"

  " Nhưng mà...."

" Không nhưng nhị gì cả, ý bổn lão gia đã quyết, các ngươi còn không đi chuẩn bị?"

" Tuân lệnh."

Vì lần này là trận đấu cuối cùng, nên không được mang người theo. Tôi chỉ có thể để Tuyết nhi phía dưới lầu chờ. Khi tôi bước vào bên trong, tôi có chút dật mình, vì bên trong bài biện rất là xa hoa, trong lúc tôi quan sát xung quanh thì có thanh âm trung niên cười hỏi.

"Thế nào? Nếu tiểu tử ngươi thích, có thể toàn bộ cầm đi. "

Tôi theo thanh âm nhìn qua, thì thấy một người trung niên cười hiền hòa, nhưng trên người uy nghiêm cùng quý khí từ xương cốt phát ra khó có thể che giấu.  Tôi biết người này thân phận không đơn giản, tôi lễ phép chào hỏi.

 " Tại hạ, Lâm Trí Ngọc đến đây ứng chiến, không biết ngày như thế nào xưng hô?"

" Ha ha ha...Tiểu tử ngươi cứ kêu lão gia ta là Hoàng lão gia là được. Đến chúng ta bắt đầu đi."
________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro