Chương 67: Chỉ cần một khoảnh khắc hạnh phúc, với ta đều đáng giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Khiết Tâm tỉnh dậy lần nữa, phát hiện ra mình lại đang ở một không gian khác. Nàng khẽ động thân lần nữa, lại thất vọng, toàn thân vẫn vô lực. Có lẽ trận tra tấn vừa rồi đã phế bỏ cả tứ chi của nàng rồi sao? Nàng thở dài. Nếu thảm đến như vậy, tại sao không để cho nàng chết luôn đi? Nàng vừa nghĩ đến đây chợt cảm giác bên vai mình hơn nặng, nàng nghiêng đầu nhìn qua thì liền vui mừng muốn khóc khi nhận ra khuôn mặt thân quen của Ninh Tư ở cạnh bên. Ninh Tư đang gối đầu lên vai nàng, một tay ôm lấy hông nàng tựa vào lòng nàng ngủ say. Lạc Khiết Tâm vui mừng đến muốn khóc. Lúc thì nàng nghĩ mình đã chết, lúc thì nghe nói Ninh Tư đã tự tận, làm nàng còn tưởng rằng từ nay vĩnh viễn không thể gặp lại rồi. Khoảnh khắc này, Ninh Tư ở ngay trong lòng nàng. Nghe được hơi thở nhẹ êm của nàng ấy thoảng bên tai, Lạc Khiết Tâm nghe tim mình rộn ràng xung động đến muốn nhảy tưng lên. Nàng nhìn Ninh Tư bằng đôi mắt khao khát nhớ mong cùng yêu thương cực hạn. Thật muốn đưa tay ôm lấy nàng ấy ghì vào lòng cho thỏa tâm tư, thế nhưng khốn một nỗi đôi tay của nàng hỏng mất rồi! Nàng cúi đầu áp trán vào trán Ninh Tư, môi chạm khẽ môi nàng ấy mỉm cười mà nước mắt tuôn chảy. Ninh Tư cuối cùng bị nàng đánh thức. Vừa mở mắt ra đã phát hiện trên má mình đẫm ướt một mảng nước mắt do Lạc Khiết Tâm ban cho, Ninh Tư bất đắc dĩ gượng cười, đưa tay ôm lấy Lạc Khiết Tâm, nhẹ hôn lên khóe mắt của nàng khẽ nói:

- Khiết Tâm, không sao rồi! Hoàng tẩu đã nói sẽ giúp chúng ta. Chúng ta đều sẽ không sao! Chúng ta đều không...không còn chuyện gì nữa!

Ôm Lạc Khiết Tâm trong tay, cảm nhận được thân thể của nàng gầy đi rất nhiều, lại còn lạnh lẽo đến như thế! Ninh Tư nghẹn ngào, vòng tay cũng theo cảm xúc xiết chặt hơn. Mặt nàng áp bên mặt Lạc Khiết Tâm, môi nhẹ hôn lên chóp mũi người trong lòng, nàng rưng rưng cất giọng:

- Xin lỗi Khiết Tâm! Là ta chủ quan, không nghĩ đến... để ngươi phải chịu cảnh khổ như thế này! Xin lỗi, thật xin lỗi!

Nàng nói đến đây, nước mắt áy náy ân hận cũng không kìm giữ được nữa tuôn trào thành dòng. Lạc Khiết Tâm vô lực nhìn nàng. "Thật đáng ghét! Lạc gia ta đường đường uy mãnh xông xáo trận mạc cũng không là gì, vậy mà nay lại thảm đến mức muốn đưa tay ôm lấy người trong lòng cũng không làm được, thật là khổ bức chết ta!". Lạc Khiết Tâm oán hận thán thầm trong lòng. Nàng áp mặt sát vào mặt Ninh Tư, nhìn nước mắt của Ninh Tư hòa dần với nước mắt trên khuôn mặt đẫm nước của mình, Lạc Khiết Tâm phì cười nói:

- Ninh Tư ngốc! Ai cần nàng xin lỗi? Ai bảo nàng tự trách chứ? Ta yêu thương nàng, nhất định phải cùng nàng một chỗ, dù cho sống hay phải chết ta cũng không bao giờ hối hận. Tuyệt đối không hối hận những gì ta đã làm.

Tâm tư Ninh Tư lại vì những lời của Lạc Khiết Tâm càng nảy lên cảm giác đau nhói dữ dội, nàng rúc mặt xuống cổ Lạc Khiết Tâm, nép sát vào người nàng ấy mà khóc đến run người. Lạc Khiết Tâm khổ sở hết biết! Nhìn người mình yêu xúc động đến đau thương thế kia mà nàng ngay cả một cái ôm vỗ về cũng không làm được! Nàng chán ghét tình trạng của mình, thở dài, cúi đầu xuống hôn hôn lên tóc của Ninh Tư, dùng lời dịu ngọt dỗ dành:

- Nàng đừng khóc mà! Chẳng phải nàng đã nói chúng ta đều không chết, thì cũng sẽ không sao hay sao? Nàng xem, nàng khóc thành ra như vậy, tâm ta đau muốn chết mà ngay cả muốn nhấc tay ôm nàng ta cũng không làm được. Nàng còn khóc nữa, có phải là chê bỏ ta đã trở thành phế nhân vô dụng. Nàng ghét bỏ ta rồi phải không?

Ninh Tư nghe giọng điệu của Lạc Khiết Tâm, cũng biết nàng kia là cố ý dỗ dành mình. Nàng ngước mặt lên, đôi mắt ngập nước tràn đầy tình cảm nhìn thẳng Lạc Khiết Tâm. Ngón tay nàng nhẹ nhàng mân mê trên khuôn mặt nhợt nhạt của Lạc Khiết Tâm. Mắt đối mắt trao thâm tình, không cần phải lời nói hay hành động gì. Lạc Khiết Tâm cúi mặt hôn nhẹ lên ngón tay đang lả lướt ngay bên môi mình.

- Ninh Tư, đời này của ta kiêu ngạo nhất là đã gặp được nàng, có được nàng. Dù khoảnh khắc này nàng đối với ta thế này chỉ là thoáng qua, nhưng ta vĩnh viễn không hối hận. Mãi không hối hận!

Vừa dứt lời, môi nàng đã bị hai cánh môi của người cạnh bên phong kín. Nước mắt Ninh Tư lại chảy dài hai bên khóe mi. "Khiết Tâm, ngươi rõ biết tâm ta đối với ngươi vẫn chưa xác định. Ngươi lại yêu ta nhiều đến như thế, ngươi muốn ta phải làm sao đây?"

Khi cảm xúc vừa dịu xuống, Ninh Tư vừa dời môi khỏi Lạc Khiết Tâm, nàng ấy vội rướn lên quyến luyến níu kéo Ninh Tư:

- Ninh Tư, ta...ta muốn... nhiều hơn nữa!

Ninh Tư ngây người một lúc. Nàng nhìn lại Lạc Khiết Tâm toàn thân vô lực, bãi hoãi không thể động đậy nhưng vẫn đưa ánh mắt tha thiết lưu luyến nhìn nàng. Nàng thở dài, nhưng vẫn quay qua ôm lấy Lạc Khiết Tâm, hôn hôn thêm mấy lượt rồi hỏi:

- Như thế này đã đủ chưa?

- ...- Lạc Khiết Tâm lắc đầu.

Ninh Tư lại miết thêm mấy cái lên chóp mũi và đôi môi mềm mọng của Lạc gia cô nương trong lòng, khẽ hỏi:

- Thế thì được chưa?

- ... - Vẫn lắc đầu, Lạc gia nói – Không đủ. Ta còn muốn nàng đối với ta...

Lạc Khiết Tâm rỉ vào tai Ninh Tư nói mấy lời, mặt Ninh Tư bị ý tứ của nàng làm đỏ bừng lên. Ninh Tư ngượng nghịu cúi mặt sát bên cổ Lạc Khiết Tâm nói:

- Ngươi...ngươi đã bị thương ra như vậy, làm sao có thể đây?

- Ta không động được, nhưng nàng động được thì được rồi! – Lạc gia mặt không chút thẹn thùng. – Ta rất nhớ nàng, rất muốn nàng! Nàng cho ta...

Ninh Tư vốn đang thẹn muốn chết, nhưng khi nhìn ánh mắt tha thiết khát khao, cùng hơi thở nóng ấm của Lạc Khiết Tâm áp đến. Nghĩ đến nàng ấy đối với nàng cuồng liệt si tình đến như vậy, vì nàng mà chịu khổ sở mấy cũng không than vãn nửa lời. Còn nàng có thể làm cho nàng ấy cùng lắm cũng chỉ là an ủi bù đắp chút ngọt ngào cho nàng ấy thôi. Vừa nghĩ, bản thân nàng cũng tự nhiên thả lỏng, dung túng cảm xúc hòa theo để ham muốn của Lạc Khiết Tâm dẫn dắt:

- Ninh Tư, ôm lấy ta! Cho ta....a...nhiều hơn, nhiều hơn một chút...

Lạc Khiết Tâm vừa nói, môi cũng lần theo áp xuống cổ của Ninh Tư hôn dần xuống. Lạc Khiết Tâm dùng miệng cắn lấy y phục của Ninh Tư. Ninh Tư hiểu ý, cũng thuận theo nàng, tự nàng động thủ cởi bỏ y phục của cả hai. Ở trên thân Lạc Khiết Tâm, Ninh Tư ngượng ngùng, động tác có chút gượng gạo làm theo chỉ dẫn của Lạc Khiết Tâm. Phải nói đây là lần thứ hai Ninh Tư chạm vào thân thể Lạc Khiết Tâm làm những việc xấu hổ này. Tuy đều là do Lạc Khiết Tâm dẫn dắt, thế nhưng cảm thụ của nàng thật khác lần trước. Lần trước nàng là bị Lạc Khiết Tâm "mượn thuốc" làm càn cưỡng chế nàng. Còn lần này, do nàng tự mình làm chủ trong khi cả hai đều rất tỉnh táo, rất chân thật. Quan trọng hơn nữa là nàng tự nguyện.

Nàng một bên động tay vỗ về thân thể Lạc Khiết Tâm, một bên thì hôn khắp từ mặt xuống cổ đến ngực nàng ấy. Cho đến khi đạt đến cao triều, Lạc Khiết Tâm cắn môi, ứa ra một giọt lệ mãn nguyện. Ánh mắt nàng nhìn Ninh Tư vẫn ngập tràn yêu thương tha thiết. "Ninh Tư, đến thời khắc này ta không thể không thừa nhận Lạc Khiết Tâm ta cũng chỉ là một người bình thường. Nay ta đã ra nông nỗi này, so với một người chết không có gì khác biệt. Nếu như cuộc đời ta chỉ còn có đêm nay, mặc kệ ngày mai ra sao ta cũng không hối tiếc. Chỉ cần một khoảng khắc hạnh phúc bên nàng, rồi có phải tan thành mây khói với ta cũng đều xứng đáng."

Khoảnh khắc tâm tư giao nhau, Ninh Tư dường như cũng cảm nhận được nội tâm của Lạc Khiết Tâm. Nàng nắm bàn tay Lạc Khiết Tâm nhỏ nhẹ nói:

- Khiết Tâm, đừng lo. Hoàng tẩu đã cho thái y xem thương thế của ngươi. Tuy rằng gân cốt của ngươi bị thương tổn nhưng nếu điều dưỡng tốt cũng sẽ sớm phục hồi. Ngươi đừng nghĩ nhiều quá! Chúng ta đã đi đến bước này, có khó khăn thế nào đi nữa cũng không còn đáng ngại. Ngươi không được bi quan có biết không?

Lạc Khiết Tâm không nói gì, vẫn yên vị hưởng thụ ấm áp trong vòng tay Ninh Tư. Ninh Tư ngậm lại tiếng thở dài. Thật ra thì nàng cũng chỉ là an ủi động viên Lạc Khiết Tâm thôi. Đến đây hai nàng đã thật sự an toàn hay không chính nàng cũng không chắc chắn. Thái độ của hoàng tộc cùng ánh mắt nghi kị của triều thần đối với nàng hoàn toàn khác xa suy nghĩ của nàng. Tuy rằng nàng không dám chắc cảm giác của nàng đối với Lạc Khiết Tâm là như thế nào? Nàng cũng không biết đó có thật sự là yêu thương hay không? Thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Khiết Tâm gặp nguy hiểm, nàng đã thật sự sợ hãi, rất sợ hãi. Nàng đã nghĩ nếu như Lạc Khiết Tâm phải chết, nàng cũng tuyệt đối không sống. Không rõ là vì sao, chỉ nhưng nàng biết nàng không muốn rời xa Lạc Khiết Tâm, càng không muốn Lạc Khiết Tâm xảy ra bất cứ chuyện gì. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro