Tập 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện : Nữ Nhân nàng chạy không thoát đâu

Tác giả: Hoa Ưu Đàm

Chap 1

------------.

"reng... Reng....reng..."

 - "Alo, có chuyện gì vậy Tô Vũ" Tô lạc đang chìm váo giấc mơ của mình vậy mà lại bị tiếng chuông điện thoại làm tĩnh mộng.

- "Chị ơi... Mau mau đến cứu em"

- "Có chuyện gì xảy ra với em vậy? Em đang ở đâu?" Tô Lạc hét toáng lên trong điện thoại làm cho khu trọ cô ở cũng vì tiếng hét mà tĩnh giấc mất.

- "Em đang ở Dạ Minh"Cúp máy thay quần áo cô lau ra khỏi phòng bắt một chiếc taxi chạy nhanh nhất có thể. "cho tôi đến Dạ Minh" Tô Vũ ơi là Tô Vũ em đến đó làm gì vậy, cái chỗ đó không phải là câu lạc bộ cho những kẻ lắm tiền sao? Đến nơi trả tiền taxi cô định đi nhanh vào nhưng bảo vệ ở ó không cho vào, một là cô có thẻ thành viên thẻ vip, hoặc có người bên trong bảo lãnh cô vào. Làm sao đây cô làm gì có thẻ thành viên chứ, không biết xử lý ra sau lại nhìn thấy giấy tuyển dụng nhân viên phục vụ, liều một phen vậy. Cô chạy ngay đến nói với bảo vệ là cô đến xin làm phục vụ, người bảo vệ nhìn cô một lúc thì móc điện thoại gọi cho ai đó. Không lâu sau có một người con trai dáng vẽ không mấy đứng đắn đi ra:

- "Chào em! Anh là Tiểu Cửu em đến xin việc phải không"

- "Dạ! Em là Tô Lạc em đến xin làm phục vụ" anh ta không nói gì chỉ gật đầu ý bảo đi theo anh ta vào trong. Bên trong quán lần đầu tiên Tô Lạc đến những nơi như thế nên không ngờ lại thác loạn đến mức này. Chỉ có thể hình dung là không thể tưởng tưởng được mà thôi, đang mãi nhìn tiềm kiếm Tô Vũ.

- "Tô Lạc! Bên này qua đây chào hỏi quản lý trước đã" tiếng gọi của Tiểu Cửu anh ta đang đứng ở phía trước ra hiệu.Tô lạc đi cùng tiểu Cửu lên tầng trên vào một căn phòng kín, trong đây có thể nhìn thấy toàn bộ ở bên ngoài nhưng bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong. Bên trong phòng có một người con gái đang ngồi cùng một người đàn ông nhìn qua chị ta chắc khoảng 30 tuổi, chị mặc một chiếc đẩm bó sát trong cực sexy, đôi môi tô son đỏ trong cực quyến rũ. Hai ngưởi đang nói chuyện ánh mắt đưa tình liếc qua cũng biết họ là đang tán tĩnh đối phương.

- "Chị Yên đây là người đến xin việc!" Tiểu Cửu lên tiếng cuộc nói chuyện của họ bị cắt ngang. Chị Yên đứng dậy nói gì đó vào tai người đàn ông đó xong, ông ta đứng dậy bỏ đi ra ngoài khi đi ngang qua Tô Lạc có nhìn thấy trên tay ông ta có hình xâm trong kỳ lạ.

- "Em đã từng làm ở đâu chưa?"

- " Dạ chưa"

- "Em hiện tại đang làm gì? Em bao nhiêu tuổi"

- "Em đang hoàn thành tốt nghiệp đại học, 23 tuổi"

- "Ở đây rất "cực" làm làm được chứ?"

- "Dạ em chịu được"

- "Tốt! Tiền lương tháng đầu của em là 4xx, tháng sau làm tốt tăng lên 6xx. Tiền khách bo em cứ giữ không cần nộp lại, bây giờ làm việc luôn được không?"

Tô Lạc gật đầu đồng ý, ký vào hợp đồng nhanh chóng thay đồng phục. Lúc này mới có thời gian gọi điện thoại cho Tô Vũ nhưng chuông đỗ mãi không ai bắt máy. Trong lòng đang rất lo lắng sao lại không nghe máy chứ, đang gọi lại vài lần nghe tiếng Tiểu Cửu gọi mang rượu đến phòng 503. Tô Lạc nhận rượu lên lầu tìm phòng 503 bước vào phòng:

- "Đây là rượu các vị vừa gọi" vừa đặt rượu lên bàn vừa ngước lên mĩm cười với khách thì Tô Lạc như bị ai đó đánh thật mạnh vào đầu mình.

"...kenggggg" âm thanh chai rượu bị vỡ rơi xuống đất, mãnh vỡ và rượu văng tung ra khắp căn phòng.

- " Cô làm cái quái gì vậy hả? Quản lý đâu... Gọi quản lý cho tôi"

Tô Lạc như không nghe được bất kỳ thanh âm gì nữa, cái cô nhìn thấy là gì... Đã dặn lòng không để anh ta vào mắt nữa nhưng nhìn thấy cảnh này cô thật sự không thể chịu được. Thượng Triết anh ta vậy mà ở đây còn đang cùng người con gái này truy lạc. Bọn họ như vậy mà cũng được sao? Cũng đúng có gì không được mình và anh ta đã chia tay nhau 2 năm rổi kia mà. Bộ mặt thật anh ta là như thế này mới đúng, đây đâu phải lần đầu tiên cô nhìn thấy sao còn bất ngờ như vậy chứ. Thật là ...

- "Có chuyện gì thế này..." nhìn tình hình trong phòng Yên Chi  liếc qua cô cũng đã biết có chuyện rồi.

- " Cô là quản lý chổ này sao? Người như thế này mà cô cũng để cô ta đi phục vụ chúng tôi sao"

- "Ôi Uyển Nhi tiểu thư ai làm cô nổi giận thế. Tiểu Lạc em làm gì vậy... Uyển tiểu thư bỏ qua cho là người mới phục vụ không tốt để tôi đổi người ngay. Tiểu Cửu mau lấy một chai rượu khác mang vào đây nhanh lên. Tiểu Lạc đứng đó làm gì mau xin lỗi Uyển tiểu thư đi..."

 Bây giờ Tô lạc thật sự cũng không còn tâm trạng ở lại chỗ này nữa. Nhanh chân tiến đến:

- " Uyển tiểu thư tôi xin lỗi cô, tôi không cố ý, tôi sẽ đền cho cô"

"Chát ..ttttt" Uyển Nhi giơ tay tát một cái rất mạnh vào má của Tô Lạc, máu miệng củng đã rớm chảy ra.

- " Cô xin lỗi là xong sao? Cô có biết đôi giày này của tôi bao nhiêu tiền không hả? Đền? Có bán thân cô cũng mua không nỗi đâu biết chưa hả"

-" Uyển tiểu thư thực là cũng quá lời rồi, người mới không hiểu chuyện. Cô rộng lượng bỏ qua cho"  Yên Chi tuy lá quản lý nhưng ở nơi này cô mới là người có quyền nhất. Loại tiểu thư như thế này cô thật không thể thuận mắt được. Tô Lạc tay ôm một bên má không nói lời nào, không phải cô sợ Uyển Nhi mà là cô không dám đứng trước mặt anh ta, cô sợ ánh mắt khinh bỉ đó ánh mắt đó cả đời Tô Lạc cô không muốn nhìn thấy nó nửa, cô muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này để đi ra khỏi chổ này. 

- "Uyển Nhi! đủ rồi" Thượng Triết không muốn chứng kiến phụ nữ phiền phức trước mắt anh ta. Phụ nữ của anh ta cũng không nên đanh đá như vậy.

- "Ây dô... Thượng tiên sinh anh cũng ở đây sao? Thật là thất lễ quá hôm nay Yên Chi tôi mời mọi người vậy mong Thượng tiên sinh và Uyển tiều thư bỏ qua cho quán."

- "Được" âm thanh không thấy gì là miễn cưỡng vì anh ta thật sự nể mặt người phụ nữ này.

- " Thượng Triết ..nhưng giày của người ta hư rồi" giọng nói ỏng ẹo khác xa giọng điệu mắng chửi người vừa rồi, cứ như là hai người via72 rồi không phải cô ta.

-" Ngày mai mua cái mới là được" Thượng Triết chán ghét trả lời. Tô Lạc dọn dẹp mãnh chai vỡ nhưng đầu óc cô bây giờ chỉ muốn thật nhanh chóng trốn khỏi nơi này mà thôi, cô sắp không thể chịu đựng được nữa rồi. Mãnh vỡ làm rách da ta chảy cả máu ra nhưng cô vẫn không phát hiện ra. Ngay lúc khi cô bước ra khỏi phòng Tô Lạc vẫn không biết từ lúc vào cho đến bước ra những biểu cảm hành động của cô đã bị một ánh mắt sắc bén thu vào mắt không xót thứ gì. Người này đang lẵng lặng ngồi đó theo dõi suốt quá trình xảy ra Kình Thiên không phải là người rảnh rỗi quan sát người khác chẳng qua cô gái vừa nãy thật sự rất giống một người mà hắn không bao giờ quên được. Khẽ nhíu mày, đứng dậy bước đi ra hướng cửa nghiêng đầu ánh mắt sắc lạnh mọi tác phong đều thể hiện phong thái của bậc đế vương:

-" Thượng tổng! Tôi nghĩ chúng ta không cần bàn bạc việc kế tiếp nữa. Tôi không bàn công việc với phụ nữ... càng không phải là loại phụ nữ thấp kém này" 

Kình Thiên bước đi một tay đút vào túi quần ,một tay chỉnh sửa nới lỏng cà vạt. Anh ta thật không hiểu được hôm nay rõ ràng không thể thuận mắt bất cứ thứ gì nhưng người con gái đó quả là chịu đựng giỏi thật. Thú vị rồi đây !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro