Tập 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Nữ nhân nàng chạy không thoát đâu

Tác giả: Hoa Ưu Đàm

Chap 2

-------------.

Kình Thiên bước ra leo len xe của mình năm nay cũng chỉ sản xuất ra đúng ba chiếc thôi. Vứt áo vest sang một bên, hôm nay hắn không vì ông nội thì cũng không muốn bàn chuyện làm ăn cùng Thượng Triết. Thật là chán ghét Tô Lạc ra ngoài cũng nhận được điện thoại của Tô Vũ báo mình đã được đưa đến bệnh viện, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm Cô cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng. 

Bây giờ đi tìm chị Yên Chi xin nghĩ việc vậy đến đây cũng là chuyện bất đắc dĩ nhưng khi chị Yên Chi nói vì cô đã ký hợp đồng nên muốn nghĩ phải đợi 1 tháng sau mới được nghĩ nếu không thì phải đền tiền hợp đồng. Tô Lạc đành phải ở lại làm việc cho đến hết tháng, về đến nhà bây giờ mới để ý đến bàn tay của mình đã bị thương cô xử lý vết thương qua loa rồi cũng nhanh chống đi ngủ, hôm nay đã quá mệt mỏi rồi. Kể từ ngày đầu tiên cô gặp phải Thượng Triết thì hắn cũng không xuất hiện lần nào nữa, chắc hắn ta cũng giống như cô không muốn phải chạm mặt nhau. Đang mãi suy nghĩ cô nghe tiếng Tiểu Cửu gọi

 - "Tô Lạc! Mang rượu vào phòng 1008 có khách gọi" Tiểu Cửu nhìn vậy thôi chứ anh ta là người trong công việc lại rất nghiêm túc.

- "Dạ, em đến ngay đây" Tay bưng rượu tay còn lại gõ cửa bước vào, lúc này phòng vẫn chưa mở đèn Tô Lạc nghĩ mình gõ nhầm phòng rồi. Vừa định đóng cửa quay ra thì cô phát hiện ở phía trước có ánh sáng lấp lóe của tàn thuốc lá đang cháy. Cô tiến tới công tắc bật đèn lên, ánh sáng bất ngờ làm mắt Tô Lạc chưa thích ứng kịp:

- "Tắt đèn" giọng nói nhàn nhạt lạnh lùng phát ra như khẩu lệnh làm cô giật cả mình, vội vã tắt đèn chưa kịp nhìn được là vị khách nào mà lại có sở thích ở trong bóng tối như thế này. Cô cảm thấy hơi sợ, muốn nhanh chóng đem rượu đến và đi.

- "Tiên sinh... anh cho gọi rượu! rượu của anh đây"

- " Để đó" vẫn hai từ vị khách này thật là tiết kiệm lời nói.

- "Nếu không còn gì thì tôi xin phép, cần gì anh cứ gọi" đang định quay đi thì nghe anh ta gọi ...

- "Rót rượu cho tôi!" Cái trò gì đây, không phải ngưởi này uống đến say rồi chứ. Tới hắn đang ngồi ở đâu cô còn không thấy thì làm sao mà rót được rượu. "Khách hàng là thượng đế, là thượng đế" nghĩ bụng thế nên Tô Lạc mở điện thoại di động ánh sáng màn hình yếu ớt phát ra cũng đỡ hơn là không thấy gì.

- "Rượu của anh, mời anh dùng" không có tiếng trả lời chỉ thấy một bàn tay các ngón tay thon dài vươn ra cầm lấy ly rượu rất ưu nhã. Bầu không khí bây giờ vô cùng yên lặng, có thể nghe được tiếng ực ực khi uống rượu của người ngồi trên ghế. Bỗng"leng... keng... leng... keng" có thứ gì bằng kim loại rơi xuống sàn tạo ra tiếng động làm Tô Lạc giật mình. Tô Lạc nhìn xuống sàn bằng ánh sáng điện thoại cô nhìn thấy bên cạnh đôi giày da sáng bóng là một chiếc nhẫn. 

Tô lạc nhặt nó lên xem là một chiếc nhẫn kim cương kiểu nữ rất đẹp, đưa tay định trả lại cho anh ta nhưng chưa kịp nói đã bị anh ta chộp lấy cổ tay, tay còn lại anh ta kéo đầu cô cưỡng chế hôn cô nụ hôn rất thô bạo. Cái gì đây hắn ta đang cưỡng hôn, Tô lạc hoảng sợ vừa giãy giụa vừa đánh vào lưng hắn vẫn vô ít, cô liền dùng lực cắn mạnh vào môi hắn nhưng lúc này hắn ta như một con thú không hề biết đau chỉ hừ một tiếng thôi, mùi vị của máu cũng lang ra cả khoang miệng của cả hai, cảm giác như không hít thở được nữa sắp ngất đến nơi rồi thì hẳn buông cô ra.

- "Anh thả tôi ra... Tôi sẽ la lên đó, anh mau thả...a..a.á." Tô Lạc vùng vẫy hét lên.Hắn một tay ôm eo quăng cô lên ghế sofa, Tô Lạc cảm giác vừa đau vừa sợ không lẽ tên cầm thú này định cưỡng bức mình.

- "Có ai không...cứu...ưm..ưm" Hắn ta dùng môi chặn mọi tiếng la hét của Tô Lạc lại, một tay giữ chặt hai tay cô, tay còn lại liên tục mở cúc áo sơ mi của Tô Lạc... Vì quá hoảng sợ Tô Lạc bật khóc nước mắt cô rơi xuống, cô chỉ hy vọng hắn sẽ tha cho cô... Cô không muốn lần đầu tiên của mình là bị cưỡng bức. Có lẽ vì thấy cô khóc nên nụ hôn hình như nhẹ nhàng hơn, hắn hôn lên những giọt nước mắt của cô, phải công nhận kỷ thuật hôn của hắn rất điêu luyện. Tô Lạc lúc này không còn sức lực nữa, vị của máu và bạc hà kích thích làm toàn thân cô như mềm nhũng ra. 

Hắn ta gục mặt xuống dưới cổ cô ra sức tra tấn, cả cô và hắn đều thở rất gấp mọi thứ bây giờ làm cô thấy bản thân có phải bị nụ hôn ôn nhu này chinh phục rồi không. Nhưng sau khi gục mặt xuống cổ một lát thì hắn không làm gì nữa, Tô Lạc nghe được tiếng hít thở của hắn đều đặn, nhịp tim đập rất ổn định... Hắn ta ngủ rồi!

 " ting..." đầu Tô Lạc như được ai đó gõ vào. Cô nhẹ nhàng lật hắn lại, tay giữ chặt áo cô bước lại công tắc mở đèn màu của phòng lên, không mở đèn sáng vì sợ ánh sáng làm hắn thức giấc. Đập vào mắt cô là một nam nhân đang nằm trên sofa, bộ sofa quá nhỏ so với thân hình của hắn. Cô muốn xem người con trai vừa định cưỡng bức mình là ai, không phải cô không sợ hắn tĩnh lại nhưng việc nhìn thấy mặt hắn cũng rất quan trọng. Khuôn mặt này cũng quá là không khiêm tốn, hắn ngủ rất say có vẽ rất mệt mõi, hàng lông mi vừa cong dài này còn dài hơn cả cô rồi. Đôi môi bị cô cắn đã bị thương, đàn ông môi mõng rất bạc tình. Mái tóc không vào nếp nhưng nhìn vào rất quyến rũ... " Ây da Tô Lạc mày đang nghĩ gì vậy, hắn ta suýt nữa đã cưỡng bức mày đó..." Cô cầm lấy áo vest của hắn ta mặc vào che đi dấu vết thảm hại bây giờ của mình. Định rời đi nhưng nhìn lại trên tay vẫn còn đang cầm chiếc nhẫn.

- " Lấy áo vest của anh vì anh mà tôi mất nụ hôn đầu, còn chiếm tiện nghi của tôi xem như anh lời, nhưng nhẫn này tôi vẫn nên trả lại. Tạm biệt hẹn không gặp lại" Tô Lạc viết để lại cho anh ta tờ giấy. Cô cũng rời đi và quyết định hôm nay sẽ nghĩ việc có lẽ ở đây một tháng mà cô đã quá hư hỏng rồi suýt bị cưỡng bức mà lại cảm thấy ......haizzzz chắc cô đơn lâu quá rồi. Cô bước đi ra khỏi quán hôm nay thời tiết chuyển mùa đã hơi lạnh lạnh tay đút vào áo vest hình như có vật gì bên trong.- "Kình Thiên tổng giám đốc tập đoàn Thiên Hoa. Haizzz lại là một tên nhà giàu" cô thở dài lắc đầu ngao ngán cảm thấy bản thân thật giống đồ chơi cho bọn nhà giàu.

 -------------------.

"Reng...reng...reng..." Tiếng chuông điện thoại làm Kình Thiên tĩnh giấc. Anh ta đút tay vào túi tìm chiếc điện thoại vừa làm mình tỉnh:

- "Alo,.." âm thanh có chút khàn chắc là do uống quá nhiều rượu vào tối qua.

- "Tôi biết rồi! Ba mươi phút nữa tôi sẽ đến" Buông điện thoại ra liên tục xoa trán, thật đau đầu mệt mõi quá hôm qua đã uống quá nhiều rồi. Hắn liếc nhìn trên bàn thấy chiếc nhẫn và tờ giấy lại càng đau đầu hơn, hôm qua vậy mà suýt nữa lại cưỡng bức nhân viên đó, xem ra tật xấu này là lần đầu tiên rồi hắn chưa từng uống rượu vào sẽ có thói quen đụng vào phụ nữ bao giờ. Chiếc nhẫn này ...đợi khi về sẽ tìm cô ta vậy. Kình Thiên nỡ nụ cười khá là bắt mắt. Mỗi khi anh ta tìm được con mồi điều sẽ thấy được nụ cười này trên gương mặt. Mọi người ở công ty khi thấy anh ta cười như vậy thì đảm bảo phải cách xa ra nếu không thì tự rước họa vào thân, tự mình làm khổ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro