Tập 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Nữ nhân nàng chạy không thoát đâu

Tác giả: Hoa Ưu Đàm

Chap 7

----------------------

Lúc này trên xe không khí vô cùng ngột ngạt, váy trên người Tô Lạc đã sớm ướt sũng, cô thấy rất ngại vì làm bẩn hết cả xe. Lúc nào gặp phải Kình Thiên điều là bộ dạng xấu hổ như bây giờ, chiếc áo vest vẫn là mùi hương này Tô Lạc cảm thấy thật an tâm, mặc dù rất lạnh nhưng ngửi thấy mùi hương này cảm giác ấm áp làm cô mơ hồ chìm vào giấc ngủ có lẽ ngày hôm nay đã vắt kiệt sức của Tô Lạc rồi.

Nhìn cô gái bên cạnh không hề đề phòng mình mà an nhiên ngủ say như vậy, hắn cũng không rõ tâm tình của bản thân. Hôm nay nhìn người con gái này suýt nữa thì bị thương thời khắc đó hắn đã rất sợ hãi. Nhìn thấy hắn bước đến đôi mắt to tròn đầy uất ức này đã khóc to lên lúc đó tim hắn như muốn ngừng đập. Cảm giác này rất khó chịu, hắn không muốn mình bị chi phối mất kiểm soát không ổn định được tâm tình của bản thân. Người con gái trước mắt mọi vui buồn tức giận điều sẽ khiến hắn không thể không để tâm. Bây giờ ở bên hắn cô lại có thể ngủ an lành như vậy, điều gì khiến cho cô trở nên yếu đuối như thế hay đây cũng là một chiêu trò dùng để câu dẫn đàn ông của cô. Đầu gối đã sớm bị thương, cô không thấy đau sao? Vì cái gì mà bất chấp nguy hiểm lao ra bên ngoài như vậy.

30 phút sau xe dừng lại Tô Lạc giật mình tỉnh giấc mơ màng mở mắt. Thế mà cô lại ngủ quên mất.

- "Cô tự xuống xe hay cần tôi bế cô xuống?" tiếng nói lạnh lùng này cũng khiến người khác đang ở mùa hè mà phải rét rung chứ nói gì đến Tô Lạc đang bị ướt nước mưa như bây giờ.

-"Tôi... tôi tự xuống được" Nàng thật sự rất sợ biểu cảm lạnh lùng này của Kình Thiên chắc là do ám ảnh đêm hôm đó. Bước xuống xe nhìn xung quanh đúng là nơi ở của người có tiền. Đang ngơ ngác nhìn cảnh quan quanh Ngự Lâm Viên thì nghe tiểu Cường gọi

-"Tô tiểu thư mời cô đi bên này" Tô Lạc ngoan ngoãn đi theo phía sau cũng không thấy Kình Thiên đâu nữa. Bên trong biệt thự đúng là thể hiện rất rõ chủ nhân của nó là người như thế nào.

-"Tô tiểu thư đây là phòng của cô. Tất cả các vật dụng điều đã chuẩn bị đầy đủ trước tiên Tô tiểu thư hãy thay bộ quần áo khác, nếu có gì cần cứ gọi quản gia ở đây, tôi xin phép" Tô Lạc gật đầu cười gượng gạo bên trong phòng cách bài trí rất đơn giản gam màu trắng xám là chủ yếu Tô Lạc không dám tò mò lung tung. Lấy một bộ váy trắng đơn giản vào phòng tắm, nhìn vào gương cô giật cả mình mái tóc dài bù xù rối tung lên, gương mặt trắng bệch vì lạnh, thật là dọa người rồi.

Sau khi tắm xong cô xuống lầu tìm Kình Thiên thấy anh ta đang nhàn nhã ngồi ở phòng bếp, tay đang lướt điện thoại, âu phục trên người đã được thay ra bằng quần áo đơn giản. Anh ta vừa mới tắm xong tóc vẫn chưa khô được xoã tùy ý không theo nếp, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc cô hay ngửi được trên áo anh. Đôi chân thon dài đang bắt chéo nhau nhìn anh bây giờ thật sự rất quyến rũ..."Ây da Tô Lạc hiện tại không phải là lúc đánh giá nhan sắc của nam nhân trước mặt" cô gõ mạnh vào đầu mình một cái bước nhanh đến bên cạnh Kình Thiên

-"Kình Tổng" giọng nói rất nhỏ cô là đang đi nhờ vã người khác mà. Kình Thiên bỏ điện thoại lên bàn ngước mắt nhìn Tô Lạc một chiếc váy trắng đơn giản nhưng rất hợp với cô. Hắn chớp mắt

-"Ngồi xuống ăn cơm trước tôi đói rồi"

Suốt cả buổi ăn không ai nói với ai câu nào nữa. Thỉnh thoảng Tô Lạc có lén nhìn sang Kình Thiên phát hiện đến ăn mà cũng vô cùng điềm đạm, ưu nhã chắc chắn là đã được giáo dục rất tốt. Ăn xong Kình Thiên đi thẳng lên lầu vào thư phòng Tô Lạc cũng đi theo phía sau. Anh đứng trước tủ rượu lấy một chai rót vào ly phong thái vô cùng thuần thục, đi đến sofa nhã nhặn ngồi xuống lắc đều ly rượu trong tay uống lấy một ngụm. Cô biết anh là đang đợi cô mở lời

-"Kình Tổng tôi.... Có việc muốn nhờ anh giúp đỡ" Kình Thiên không trả lời vẫn chăm chú thưởng thức ly rượu trong tay. Tô Lạc tiếp tục hít một hơi nói tiếp

-"Tôi biết yêu cầu giúp đỡ này rất không phải nhưng tôi là hết cách mới tìm đến Kình Tổng. Hiện tại anh có thể cho tôi vay 800 triệu được không? tôi đang rất cần số tiền này."

Kình Thiên đặt ly rượu xuống bàn, đôi chân vẫn bắt chéo nhau hai tay khoanh trước ngực nhìn trực diện vào Tô Lạc ánh mắt nghiêm nghị

-"Tại sao tôi phải giúp cô, tôi là doanh nhân không phải là nhà từ thiện hay nhà cho vay"

-"Anh! ...xin anh hãy cho tôi mượn, tôi hứa nhất định sẽ trả cho anh đầy đủ. Tôi thật sự đã không còn cách nào nữa" ánh mắt của Tô Lạc nhìn vào Kình Thiên khiến hắn không hề thấy thoải mái. Đưa cô về đây hắn đã thấy vô cùng khó chấp nhận bản thân mình, bây giờ giúp đỡ cô hắn thật sự là Kình Thiên nữa sao?

-"Tôi là doanh nhân không làm ăn giao dịch mà biết chắc sẽ thua lỗ bao giờ. Số tiền 800 triệu với tôi cũng không khác gì một bữa ăn nhưng Kình Thiên tôi không có thói quen làm người tốt giúp đỡ người khác bao giờ. Tô tiểu thư nên tìm người khác đi" hắn đứng dậy bỏ đi về phòng của mình. Tô Lạc biết anh ta là đang trả thù cô lần trước đã giả vờ không quen biết, còn từ chối làm nữ nhân của anh ta.

Cô nặng nề bước xuống lầu bây giờ cũng không nên ở đây nữa. Kình Thiên đã nói rõ sẽ không giúp cô, hiện tại vẫn còn thời gian hai ngày nữa. Ba cô hiện tại vẫn đang đợi cô về, bên ngoài trời vẫn còn mưa cô không biết ở đây là đâu, thử ra  bên ngoài bắt taxi để về nhà. Nghĩ xong Tô Lạc cứ thế mà chạy ra ngoài mặc kệ trời đang mưa và ở đây là đâu. Cô thật sự đã hy vọng rất nhiều rằng Kình Thiên sẽ giúp mình nhưng... "Tô Lạc mày dựa vào đâu mà nghĩ rằng anh ta sẽ giúp mày, dựa vào ánh mắt sự ôn nhu hay vòng tay to lớn đã bao trọn lấy mày khi ấy. Nực cười ! Hay nụ hôn vừa ngọt ngào thô bạo đêm hôm đó. Cái nắm tay kéo mày lên khi mày ngã xuống? Chắc là vì mùi hương ấm áp khiến mày quên mất mày và Kình Thiên là hai người không có bất kì quan hệ gì. Tỉnh lại đi Tô Lạc" cô vừa khóc vừa tự nói với bản thân mình. Nước mắt cứ vậy mà rơi Tô Lạc không phải là người yếu đuối lúc Thượng Triết chia tay cô, cô cũng chưa từng rơi lệ. Hôm nay có lẽ cô đã không thể kiềm nén được nữa rồi!

Ở cửa sổ trên lầu Kình Thiên nhìn thấy tất cả thân ảnh nhỏ bé Tô Lạc chạy ra ngoài, cô đứng đó mặc kệ mưa gió nhưng vẫn bất chấp đón taxi rời đi. Hắn nói như vậy cũng vì không muốn bản thân mình thay đổi vì sự xuất hiện của cô. Nhưng hiện tại nhìn cô một mình kiên cường giữa mưa bão như thế vẫn không dùng thân thể để trao đổi với hắn. Vậy việc lên giường cùng nam nhân khác vào hôm sinh nhật Thượng Triết là sự thật sao? ...Lòng ngực Kình Thiên như có ai vừa đấm vào một cái, hắn không biết mình làm như thế là đúng hay sai. Nhưng bây giờ hắn muốn buông bỏ xuống tất cả để giữ lại người con gái ngoài kia!

-"Cô là ngu ngốc hả? Trời mưa như thế này chạy ra đây là tìm đường chết sao?" Kình Thiên không giữ được bình tĩnh hét to vào mặt Tô Lạc quần áo cả hai cũng đã ướt hết rồi. Tô Lạc bất ngờ khi Kình Thiên chạy ra đây mắng chửi cô, anh ta lấy cái quyền gì để mắng cô. Chết sống của cô liên quan gì đến anh ta chứ:

-"Anh buông tôi ra, tôi là ngu ngốc đấy ngu ngốc mới theo anh về đây. Cho dù chết thì sao liên quan gì đến Kình Tổng anh. Anh tránh ra, buông tôi ra..." Tô Lạc vừa hét vừa khóc cô thật sự không hiểu nỗi Kình Thiên muốn gì, bây giờ cô chưa đủ đau khổ sao.

-"TÔ LẠC... " Kình Thiên thật sự không biết phải nói gì vì cô nói đúng hắn và cô là bèo nước gặp nhau.

-"Kình Tổng! Tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi. Người giàu như anh không thể hiểu được tôi đã phải lấy hết dũng khí của mình để cầu anh giúp đỡ. Anh không giúp tôi, tôi không trách nhưng... Tôi xin anh, Tô Lạc cầu xin anh đừng dùng ánh mắt này, cử chỉ này để quan tâm sống chết của tôi. Tôi sợ trái tim tôi thật sự không thể chịu nỗi nữa nó sẽ vì anh mà lại đau đớn mất" Tô Lạc nói từng câu từng chữ rất to, hai tay ôm lấy ngực mình mưa gió cứ trút xuống người cô như đang vùi dập sự kiên cường cuối cùng. Lúc này đây Kình Thiên biết rõ người trước mặt anh là Tô Lạc là cô gái đầu tiên cho anh cảm giác muốn bảo vệ, muốn đem tất cả những gì anh có đặt vào tay cô. Kể cả trái tim thứ mà anh nghĩ cả đời này sẽ không ai có thể có được nó

-----------.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro