Tập 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Nữ nhân nàng chạy không thoát đâu

Tác giả: Hoa Ưu Đàm

Chap 8

----------------.

Cơn mưa ngày hôm nay đặc biệt lạnh, cái lạnh như thẩm thấu vào toàn bộ cơ thể của Tô Lạc. Cô thấy trước mắt như mơ hồ đi, nhưng ánh mắt của Kình Thiên nhìn cô ngày hôm nay chắc mãi mãi cô không thể quên được cơ thể không còn chút sức nào nữa, muốn nhắm mắt lại quá.

- "Tô Lạc....." Kình Thiên hốt hoảng đỡ lấy thân thể bé nhỏ của Tô Lạc vội vã bế cô vào nhà.

- "Vú Trương gọi bác sĩ Dương đến đây ngay cho tôi" Kình Thiên hét to lên làm vú Trương và hai tên bảo an lo sợ. Lập tức gọi điện thoại cho Dương Tống Minh bác sĩ riêng cho gia tộc họ Kình. 15 phút sau một người con trai áo vẫn chưa gài hết nút, bộ dạng hớt hãi chạy lên phòng của Kình Thiên

- "Kình Thiếu ! Cậu làm sao? Bị làm sao. Mau mau nằm xuống" Dương Tống Minh đạp cửa xong vào, liên tục hỏi Kình Thiên vừa hỏi vừa xoay người kiểm tra xem anh ta có bị thương không. Nghe vú Trương điện thoại giọng nói hoảng sợ hắn đang tắm nhưng lại phải bỏ ngang chạy tốc độ nhanh nhất đến đây miệng liên tục niệm "Kình Thiên không thể xảy ra vấn đề gì được!"

- "Kình Thiếu cậu...không khỏe ở chổ nào. Mình không thấy vết thương nào trên người cậu"

- "Dương Tống Minh cậu có mau thôi đi không, tôi có nói là bị thương cần cậu khám bệnh sao?" Kình Thiên phải điên lắm mới có thể kết bạn cùng tên lải nhãi này.

- "Thế cậu kêu vú Trương gọi tôi đến đây không lẽ để tán gẫu với cậu sao?" hắn thật tức chết mà, gọi đến đây là để cãi nhau sao?

- "Khám cho cô ấy? Tốt nhất là cậu khám cho tử tế vào" Kình Thiên chỉ tay về phía giường của mình.

Dương Tống Minh nhìn theo hướng tay hắn phát hiện trên giường của Kình Thiếu cư nhiên lại có một cô gái. Cái cẩu huyết gì đây? Tên này đem phụ nữ về Ngự Lâm Viên, còn nằm trên chiếc giường của chính mình. Cái giường này đến hắn 20 năm qua còn chưa từng được thử qua. Đây là cái quái gì vậy? Hắn vừa suy nghĩ vừa bước đến giường kiểm tra xem, gương mặt đột nhiên nghiêm túc lại. Đây là tác phong làm việc của Dương Tống Minh khi làm việc thì đặc biệt nghiêm túc.

- "Hazzz cậu sống chết cản trở việc nghĩ ngơi của mình là vì cô gái này sao? Có phải đã động chân tình rồi không?" Dương Tống Minh thừa dịp có cơ hội liền trêu chọc Kình Thiên.

- "Bớt nói lời dư thừa, cô ấy bị làm sao?" Kình Thiên đi đến bên giường ngồi xuống mắt vẫn nhìn Tô Lạc. Dương Tống Minh nhìn thấy hành động này cũng đã hiểu được vấn đề liền thu lại bộ dáng đùa cợt của bản thân.

- "Chỉ là cảm mạo thôi cô ta bị sốt chắc là do dầm mưa. Cậu cho cô ta uống thuốc hạ sốt này, mình sẽ truyền cho cô ta một bình dịch. Thay bộ quần áo ướt này đi, khi tĩnh lại cho cô ta ăn chút gì thanh đạm một tý. Uống nhiều nước vào, nếu đến sáng mai vẫn không hạ sốt thì gọi cho mình."

- "Ừm" Kình Thiên không trả lời gì thêm nữa. Dương Tống Minh thấy vậy cũng xuống lầu căn dặn vú Trương xong cũng  im lặng ra về... Kình Thiên gọi vú Trương lên thay quần áo cho Tô Lạc và chuẩn bị món ăn khi cô tỉnh lại thì đem lên phòng.

Tô Lạc được thay chiếc váy ra bằng bộ quần áo khác, Kình Thiên nhẹ đi vào ngồi xuống bên giường khoát tay bảo vú Trương đi nghĩ ngơi đi. Trong phòng lúc này là một màng yên lặng, bên ngoài cơn mưa cũng đã dần tạnh hắn nhìn Tô Lạc đang ngủ trên giường tiếng hít thở đều đặn. Sờ vào trán cô sờ vào trán mình có vẽ như không còn nóng như lúc nãy nữa. Lấy chăn đắp cho cô có trời mới biết hắn sống 27 năm qua đây là lần đầu tiên hắn chăm sóc người khác.

Kình Thiên đứng dậy bỏ ra ngoài châm một điếu thuốc, hắn không thường xuyên hút thuốc nhưng những lúc hắn gặp phiền phức gì đó thì sẽ nghĩ đến thuốc lá. Ánh khói lượng lờ bay bõng hình ảnh của Kình Thiên trong bóng tối nhìn vào thì thấy rất to lớn và quyền uy nhưng nhìn kỹ thì thấy hắn giống một vị vương cô độc đang bị bóng tối kiềm hãm mới đúng. Lúc này toàn bộ những gì mà Tô Lạc đã nói những biểu cảm hành động của cô từ ngày đầu tiên biết cô cho đến hôm nay như từng thước phim tua lại trong đầu Kình Thiên.

Hắn nắm chặt tay trái lại thành quyền đấm thật mạnh vào tường. Đau ! Hắn rõ ràng rất đau nhưng tại sao trong lồng ngực hắn lại còn đau hơn gấp bội. Hắn là ai Kình Thiên Tổng Giám Đốc Tập Đoàn Thiên Hoa, người mà trong giới thương nhân luôn truyền tai nhau gọi hắn là ma quỷ. Đi đến được vị trí ngày hôm nay bàn tay hắn, tâm hồn hắn làm gì còn trong sáng mà không từng váy bẩn máu tanh. Vậy mà cũng chính vì sống quá lâu trong những đám người luôn đặt lợi ít của bản thân lên trên, phụ nữ vây quanh hắn không vì tiền bạc thì là quyền lợi. Hắn đã đem áp đặt mọi thứ xấu xa nhất trong thế giới của mình lên trên người Tô Lạc. Hắn quá tự tin cho là mình luôn đúng, nghĩ lại xem với cái đầu của Kình Thiếu như hắn không lẽ lại không thể nhìn ra ánh mắt Tô Lạc mỗi lần nhìn vào hắn là giả tạo hay là thật lòng. Máu trên tay đã nhỏ giọt xuống nền nhưng không thấy Kình Thiên quan tâm đến vết thương trên tay. Móc điện thoại từ trong túi ra:

- "Tiểu Cường! Cậu cho người kiểm tra hôm nay trước khi gặp tôi Tô Lạc đã đi đâu, gặp phải chuyện gì một chuyện cũng không được bỏ sót. Xử lý rắc rối cô ta đang gặp đi. Điều tra lại toàn bộ sự việc vào ngày sinh nhật Thượng Triết thật sự chuyện gì đã xảy ra, tôi cho rằng chuyện Tô Lạc là có người động tay động chân vào" dứt lời Kình Thiên dụi tắt thuốc đóng cửa bước vào trong phòng tắm thay bộ quần áo ướt trên người ra.

30 phút sau bước ra bên ngoài với chiếc khăn quấn tạm ngang hông, tay liên tục dùng khăn lau khô tóc ướt.Thân hình đàn ông thường tập thể thao như Kình Thiên cơ bụng 6 múi săn chắc cũng là chuyện bình thường. Uống một ly nước lọc rồi leo len giường tắt đèn phòng bật đèn ngủ lên ánh sáng vàng nhạt cũng làm Kình Thiên ổn định lại tinh thần, quay người sang nhìn Tô Lạc nằm bên cạnh hôn khẽ lên trán cô, " Ngủ Ngon" mọi hành động lòi nói đều vô cùng nhẹ nhàng như sợ Tô Lạc sẽ vì vậy mà giật mình. Rất nhanh chóng Kình Thiên cũng chìm vào giấc ngủ hôm nay anh cũng quá mệt rồi. Ngồi máy bay hơn 20 tiếng đồng hồ gần hai tháng nay lịch làm việc của anh liên tục phải di chuyền một giấc ngủ đầy đủ còn không thể có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro