Tập 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Truyện: Nữ nhân nàng chạy không thoát đâu

Tác giả: Hoa Ưu Đàm

Chap 9

-------------.----------------

Ánh nắng bình minh bên ngoài rèm cửa nhẹ nhàng chíu vào làm Tô Lạc khẽ nhăn mặt cô cảm thấy cả người như không còn sức nữa. Đôi mắt cũng không đủ lực để mở ra, mùi hương của Kình Thiên luôn như một vòng tay to lớn cứ bao trùm lấy cô cả đêm. Nhẹ nhàng mở mắt ra, phải mất vài giây cô mới nhìn rõ được xung quanh.

Ở đây là đâu? Sao cô lại nằm ở trên giường? Đây không phải là phòng của cô... Tô Lạc nhìn xung quanh phát hiện tay mình đang được truyền dịch. Chuyện tối hôm qua từ từ nhớ lại trong đầu, mình đi theo Kình Thiên về nhà, dưới mưa cô và Kình Thiên có tranh cãi và sau đó... Cô ngất đi??? Ngước nhìn ra bên ngoài cửa sổ ánh mặt trời làm Tô Lạc dùng tay che mắt lại vài giây. Bên ngoài cửa sổ Kình Thiên đang đứng đó thân ảnh cao lớn như một vị Vương, anh đang tựa lưng vào khung rào sắt hành lang một tay cầm điện thoại, một tay còn lại gõ nhẹ nhàng theo nhịp vào thanh sắt. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhẹ nhàng, chiếc quần jean màu xanh bạc đơn giản nhìn anh bây giờ không giống với bình thường, nhưng Tô Lạc nhất thời lại không nghĩ ra có điểm gì không giống.

Anh đang nói gì đó với ai qua điện thoại gương mặt vẫn là biểu cảm vừa lạnh lùng lại nghiêm nghị phải nói rất cuốn hút người khác. Không biết là có ai từng nói với anh như vậy chưa? Tô Lạc không ý thức được cô đang ngây ngốc nhìn Kình Thiên đến mức bị người ta phát hiện nhưng vẫn không hay biết. Về phía Kình Thiên anh đang nghe tiểu Cường báo cáo kết quả điều tra chuyện của Tô Lạc trước khi gặp mình nhưng lại lơ đãng nhìn thấy ai đó trong phòng đã dậy đang ngây ngốc thất thần nhìn mình không chớp mắt. Kình Thiên khẽ mĩm cười nụ cười thỏa mãn vì đã có ai đó bị hắn câu dẫn rồi. Kết thúc cuộc gọi đi vào phòng vẫn thấy Tô Lạc ngơ ngác nhìn mình, hắn bước đến chạm nhẹ vào trán kiểm tra nhiệt độ của Tô Lạc. Thật quá ngượng cư nhiên lại nhìn đến mê mẫn như thế.

- "Cô đã tỉnh? bớt sốt rồi!" Tô Lạc rụt lùi lại nhìn Kình Thiên đôi mắt to tròn như gặp phải điều gì đó kinh sợ lắm. Thấy biểu hiện của Tô Lạc hắn ý thức được có lẽ con thỏ nhỏ này đã bị hắn dọa hoảng sợ rồi.

- "Hôm qua cô ngất xỉu trước cửa nhà tôi" Kình Thiên rút tay lại đút vào túi quần mình.

- "Cảm ...cảm ơn anh... Kình Tổng tôi...tôi muốn về nhà mình nhưng ở đây không bắt được xe. Anh có thể giúp tôi gọi ...một chiếc taxi không?" Tô Lạc ấp úng nói vì cô thật muốn nhanh chóng về nhà, cô đã ở đây cả đêm ba cô không biết đã lo lắng chuyện của Tô Vũ mà bệnh tình có tái phát nặng hơn không. Chuyện Tô Vũ cô còn chưa tìm được cách giải quyết nữa

- "Được" Kình Thiên khẽ gật đầu cô gái này ...thật là không biết bản thân mình đang bị bệnh sao? Thật là ngu ngốc Kình Thiên không vui nỗi được ở đâu ra kiểu người không biết quan tâm đến bản thân mình như cô.

Tô Lạc vụng về rút kim tiêm trên tay ra nhưng có vẽ việc này khá làm khó cô, vì đau nên Tô Lạc nhăn mặt lại khẽ rên nhẹ. Kình Thiên thấy thế cũng ngồi xuống giường đỡ lấy tay của cô

- "Đau không? Để tôi giúp cô ráng chịu một chút" Kình Thiên nhẹ nhàng rút kim ra một chút máu cũng chảy cùng, nhưng được anh dùng bông y tế giữ chặt lại. Lúc này Tô Lạc phát hiện ở mu bàn tay của Kình Thiên bị thương vết thương khá sâu và mới. Hôm qua Tô Lạc không thấy nó vậy là bị thương vào lúc tối hôm qua sau khi cô ngất đi sao.

- "Anh bị thương? Sau không xử lý để như vậy dễ bị nhiễm trùng lắm" Tô Lạc nhỏ giọng lí nhí hỏi.

- "Tôi không biết làm mấy việc đó" Kình Thiên là nói thật từ bé đã là thiếu gia được người người hầu hạ nào biết làm những việc như vậy. Với hắn thấy vết thương không nghiêm trọng lắm, lúc hắn còn trẻ đánh nhau còn từng bị nặng hơn như thế này có là gì.

- "Anh...anh để tôi...giúp a. Tôi làm được!" Tô Lạc muốn cảm ơn Kình Thiên đã giúp mình nhưng việc bé như thế này sao so được việc tối qua Kình Thiên đã cứu cô.

Không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh, một nam một nữ đang ngồi trên giường Tô Lạc đang chăm chú xử lý vết thương trên tay Kình Thiên lâu lâu thấy cô khẽ nhíu mày. Còn Kình Thiên thì chăm chú nhìn hành động biểu cảm của Tô Lạc anh không biết bản thân cứ như thế này sẽ càng lún sâu vào. Anh đã sẳn sàng để một một người con gái bước vào thế giới của mình rồi sao? Xử lý xong Kình Thiên đứng dậy

- "Tôi sẽ đưa cô về, khi nào chuẩn bị xong xuống dưới nhà đợi tôi" nói dứt lời anh bước ra cửa trước khi đóng cửa lại Tô Lạc nhỏ giọng ngượng ngập cúi đầu nói vọng theo

- "Cho hỏi tối hôm qua là ai...đã thay quần áo cho tôi?" Bầu không khí ngượng ngùng này làm Kình Thiên nở nụ cười nữa miệng khẽ ho nhẹ

- "Hừmm..là vú Trương" nói xong cánh cửa phòng cũng đóng lại.

Tô Lạc lắc đầu xua đuổi ý nghĩ vừa rồi tìm quần áo của mình để thay. 20 phút sau xử lý xong việc cá nhân của bản thân xuống nhà tìm Kình Thiên nhưng không thấy anh ta ở dưới, nghe phòng bếp có tiếng động cô bước xuống thím Trương nhìn thấy cô cũng vội đi đến

- "Tô tiểu thư đã đỡ hơn chưa? Có muốn ăn chút gì không? Tối qua cô sốt cao quá thiếu gia chăm sóc cô cả đêm qua...tôi chưa từng thấy thiếu gia quan tâm người con gái nào như vậy đâu" thím Trương nói liên hồi vừa nói vừa mĩm cười

- "Á Thím nói Kình Thiếu chăm sóc cháu cả đêm? Cháu...cháu tưởng..." cô vừa cảm động vừa như không tin vào lời của thím Trương.

- "Tô tiểu thư không biết Ngự Lâm Viên này thiếu gia chưa từng mang phụ nữ bên ngoài về cô là người đầu tiên, tôi ở đây chăm sóc thiếu gia từ bé hiểu rõ thiếu gia nếu không xem trọng tiểu thư sẽ không mang cô về đây... Mà còn để cô ở trong phòng, ngủ trên giường của mình. Thiếu gia không thích những vật dụng của bản thân nhất là giường ngủ có mùi của người khác đâu" thím Trương vừa nói vừa mang cho Tô Lạc một bát canh gà hầm. Tô Lạc nghe mà mồm há ra đầy bất ngờ với lời nói của thím Trương trước giờ cô không biết Kình Thiên lại ghét người khác chạm vào vật dũng của mình. Nhưng mà Kình Thiên từng...hôn cô? Tối qua cô còn ngủ trên giường, đắp chăn của anh ta. Anh ta lại còn đem cô về đây thật là không biết anh ta đang nghĩ gì. Chẳng phải rất ghét cô sao? Lời thím Trương nói là sự thật?

- "Vậy tối qua Kình Thiếu ngủ ở đâu? Cháu đã ngủ trong phòng của anh ấy... Sáng thức dậy cháu có thấy Kình Thiếu ở trong phòng nhưng không nghĩ đến đó là phòng của anh ấy" trời ơi khong lẽ tối qua cô có cảm giác mùi hương của Kình Thiên bao trùm lấy mình là do anh ấy ở quá gần cô hay do mùi ấy có sẵn trên giường ngủ.

Thím Trương không trả lời cô chỉ mĩm cười nhìn cô. Cố gắng nhớ lại xem tối qua cảm giác có người thủ thỉ bên tai cô chúc cô ngủ ngon đó là mơ hay thật. Giọng nói đó rất ấm áp nếu nghĩ lại thì giống giọng của Kình Thiên, không lẽ lại là... Cô đỏ mặt hai má ửng hồng lên liên tục lắc đầu rồi vỗ đầu. Thím Trương bên cạnh cũng lắc đầu cười khẩy với hành động đáng yêu của Tô Lạc. Đúng là một cô gái lương thiện!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro