Chương 2 - phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trăng lên cao.
Ta quỳ mọp xuống cánh đồng, tâm trạng tràn ngập sự hoang mang khó tả.
Đau, đau chân quá.
Ta thấy trán mình lã chã mồ hôi lạnh, nhưng không có cách nào lau đi được. Người trong làng cột tay ta thật chặt, thắt vào cái cọc trên đồng. Nếu ta biết sám hối tội lỗi, giữa đêm sẽ có 2 thanh niên trong làng đến mở dây trói giúp ta. Nhưng cứ chờ rồi lại chờ, ta dần đâm ra mệt mỏi.
Cảm giác này, giống như hàng ngàn con rận nhỏ bò quanh chân mình. Trong đêm tối, mồ hôi ta rơi mỗi lúc một dày, dần dần thấm ướt cả khuôn mặt ta. Cho đến khi sức cùng lực kiệt, cả người ta ngã nhào xuống nền đất ẩm ướt, khẽ gọi:
-Chị, chị….
Nhưng ngoài tiếng chít chít của loài dế, chẳng có một người nào có thể hồi đáp lại.
-Chị…
Chị, chị, chị ơi!
Cũng chẳng có ai nghe ta nói. Mắt ta nhắm nghiền lại, rõ ràng ta đã quỳ ở đây rất lâu, lâu đến mức ngất xỉu hàng mấy lần, vậy mà vẫn không có một ai thả ta ra.
Sương khuya lạnh ngắt, ta bất chợt rùng mình vì ý nghĩ sẽ bị bỏ lại ở đây, một mình!. Ta cơ hồ nghĩ ngợi trong giây lát, rồi phóng tầm mắt ra xa phía bên kia.
Làng của mình, ở nơi đó.
Mắt ta mở to ra, tựa hồ không tin nổi những gì đang diễn ra. Sao lại có lửa? Sao lại có khói?. Chuyện gì đã xảy ra ở phía bên kia?
Ta cố gắng dùng chút tàn lực nhỏ nhoi để ngồi hẳn dậy, mắt dần mờ đục đi vì làn hơi sương ẩm. Ta thấy sức nóng của lửa đang lan tràn trong không khí. Ở nơi đó đang có bạo động!. Rồi bỗng nhiên, ta nghe thấy những tiếng hét đầu tiên, tiếng binh khí va vào nhau chan chát…
Chị, chị….
Lòng ta bắt đầu nóng lên, như có một ngọn lửa đang bùng cháy phía bên trong mình. Chẳng lẽ cả làng đang xảy ra chuyện?. Ta hoang mang trong muôn vàn những ý nghĩ rất xấu, bèn gấp gáp cựa quậy, mong dùng mồ hôi tháo được chiếc dây trói đáng ghét!. Ta thấy mùi máu từ tay mình xộc đến mũi, lan đến cuống họng. Không! Ta phải thoát khỏi chỗ này, đi tìm chị mình. Nếu chị xảy ra chuyện không lành, chắc chắn cả đời này ta cũng sẽ không bao giờ có một phút giây yên ổn!
Những nỗ lực cuối cùng của ta đã bắt đầu được đền đáp. Dây trói lỏng hơn, vì da thịt ta liên tục cào xé, cứa đứt dần dần nó. Chiếc dây đáng ghét rời khỏi tay ta, lúc này đã bị xổ tung thành những cọng nhỏ. Ta không hề có thời gian xoa bóp lại đôi chân sưng tấy, bèn nhanh chóng vụt đi khỏi chỗ ẩm ướt ấy, về phía có đốm lửa cháy bùng.
Đêm đó, là đêm đầu tiên thay đổi hoàn toàn vận mệnh của ta.
***
Một bước, hai bước, rồi ba bước.
Những bước dài hơn.
Chạy, chạy thật nhanh.
Ta cảm thấy sức của mình đang yếu đi nhanh chóng. Chân lúc này đã sưng vù như bị ong chích. Cổ tay bật máu, những vòng mạch máu đỏ đỏ quanh da thịt thỉnh thoảng nhói lên, đau nhức.
Chị, chị.
Ta hét lên, khi chân vừa chạm đến cổng làng. Bất giác, ta khẽ khàng rùng mình, tự nhiên cảm thấy bất an hơn cả. Tiếng binh khí, tiếng hét chói tai kia không còn tồn tại nữa. Đó mới là điều đáng sợ hơn bất cứ điều gì, đó chính là cuộc thảm sát đã chính thức ngã ngũ.
Thảm sát.
Ta mấp máy đôi môi, cái xác đầu tiên mà chân ta bước qua, chính là vị trưởng làng đáng kính.
Mắt ông mở thao láo, tay cầm chiếc gậy còn dính máu, nằm xuống vũng sình đen sì đầy dơ dáy. Trước đây ông thích sạch sẽ, lúc nào cũng phải gọn gàng tinh tươm, nhưng đến khi chết lại xấu xí như vậy. Nguyên nhân ông chết, là bị một người nào đó lấy dùi cui đập ngay vào đầu.
Ta như bước đi những bước tiến tới địa ngục. Từ cổng làng đi vào, ta đã bắt gặp gần chục cái xác của thanh niên, của những ông già, bà lão. Họ chết trong tư thế không một tấc sắt trong tay, nằm sấp xuống, vết chém ngang sâu đến tận xương. Ta ngơ ngẩn nhìn họ, ý nghĩ duy nhất chính là muốn lật mở từng xác chết một, xem có thể là của chị ta không….
Nghĩ đến đây, ta thấy tim mình như có những con dòi bọ cào xé. Chị gái xinh đẹp của ta, tuyệt đối không thể nào chết xấu như thế.
-Con bé kia!
-….
-Ta gọi, mi không trả lời sao?
Tiếng nói trầm đục, lè nhè như kẻ say rượu, nhưng kì thực vẫn đầy uy quyền. Ta ngoảnh đầu nhìn lại, đó là một tên đầu trọc to cao, tay cầm một thanh gươm còn dính máu.
-Ồ, thì ra chúng ta giết người vẫn còn sót lại một đứa nhóc. – Tên đó mỉm cười đầy châm biếm. – Mày cũng thật lạ, đi nghênh ngang ra đường, không chịu tìm cho mình chổ trú an toàn sao?
Ta vẫn trầm ngâm, nhưng trong lòng đã vô cùng sợ hãi. Sợ đến mức người ta cứng lại, không dám nhúc nhích, ngay cả khi hắn tiến lại gần.
-Đôi mắt của nhóc màu xanh xám à, đẹp quá! – Tên đầu trọc giữ lấy cằm ta, nhận xét - Nếu có thể lấy được đôi mắt này bỏ vào bình mà ngắm, thì tuyệt nhất rồi!
Lấy mắt?
Bỏ vào bình?
Ta hét lên kinh hãi, nhanh chóng đi giật lùi, muốn dùng sức lực thoát khỏi gã bệnh hoạn. Nào ngờ hắn nhấc bổng ta lên nhẹ như hư không, ta có đập đập lưng hắn, cũng chỉ như muỗi cắn mà thôi.
-Yên lặng đi, ta sẽ xin Vương ban mắt ngươi cho ta!
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro