Chương 5 - phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta cúi đầu xuống, cảm giác đáng sợ đã chạy dọc sang xương sống của mình. Kể cả A Lãnh và đám người kia vẫn không khiến ta thấy rùng mình bằng sự xuất hiện bất ngờ của tên Vương này!.
Lúc này, đám người kia mới ngẩng đầu lên, dáng điệu muôn phần cung kính. A Lãnh chắp tay trình báo, thái độ cực kì thành khẩn:
-Xin Vương thứ tội, chỉ vì con bé này làm loạn khiến ngài phải bận tâm thêm rồi. Thần sẽ xử tử nó ngay bây giờ, không phải chờ lâu thêm đâu ạ.
Hắn không cười, vẫn theo cách cũ chỉ đáp gỏn gọn.
-Không cần, ta đã nghe nó đối đáp, thấy cũng trôi chảy đấy chứ? Chẳng phải nó không phục các ngươi sao? Tính mạng của bọn họ đều dưới quyền của ta, ta cho phép nó chết, nó mới được chết, không phải sao?
A Lãnh cúi đầu xuống thấp hơn:
-A Lãnh ngu dốt, xin Vương chỉ giáo thêm.
-Ngươi quá lời rồi, theo ta từng đó năm, mà phải cần ta ban cho ngươi một tiểu nô nhỏ nhoi sao? – Vương thoải mái đáp - Những kẻ bần cùng bậc nhất nơi này, không cần có lệnh ta, ngươi có thể tự do giải quyết chúng.
A Lãnh dường như đang ngẫm nghĩ một điều gì đó. Rất lâu sau, hắn mới đường đột lên tiếng:
-Thần muốn giết nó ngay lập tức, không cần giữ thêm nữa.
Ta đứng cạnh đó, người cứng lại không nhúc nhích.
Vương lại giữ nguyên thái độ cũ, thân tình hỏi A Lãnh:
-Chẳng phải vì nó xúc phạm ta sao?. Ngươi không cần để bụng như vậy, người oán hận bổn vương không phải ít, thêm một người bớt một người thì có nghĩa lý gì?. Chỉ là, nó thật sự khá gan dạ khi nói thẳng ra những điều đó.
Ta im lìm, không giấu nổi ánh mắt căm phẫn nhìn kẻ luôn ra vẻ tử tế, đạo mạo kia. Hắn là ai? Hắn từ đâu tới? Hắn gây ra oán hận chồng chất, nhưng khuôn mặt lúc nào cũng rất khoan khoái, nửa cười nửa không như thế?.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi mắt ta chạm mắt hắn, bỗng nhiên hắn trông thấy, đôi lông mày lưỡi mác đột ngột nhíu lại:
-Con bé này, quả nhiên rất thú vị.
-Thần vẫn muốn giữ quyết định cũ: Sẽ giết nó để tránh gây hoang mang trong quân ngũ! – A Lãnh chắp tay, nói rõ ý định lần nữa.
Tên A Lãnh này, đã hơn 3 lần hắn không giấu giếm ý định giết chết ta rồi. Ta thầm cảm thán một tiếng, chết thì chắc chắn là chết, nhưng trước khi chết, ta vẫn muốn ông trời thành toàn cho mình ý định duy nhất: Gặp lại chị gái!
Vương xua tay, bèn nhắm mắt gạt xuống:
-Tuỳ ngươi vậy.
A Lãnh gật đầu, nhanh chóng nắm lấy bàn tay ta. Hắn chỉ cần nắm nhẹ, bàn tay ta đã toé máu, hậu quả của việc giựt đứt dây thừng trở về làng này. Ta đáng lẽ đã chết rất nhiều lần, dù sớm hay muộn, ta cũng sẽ mệnh bạc như phụ mẫu mình thôi.
-Khoan đã, xin ngài rủ lòng thương! Xin đừng giết em tôi, tôi xin ngài!
Bỗng nhiên, phía sau ta vang lên giọng nói rất quen thuộc. Ta ngờ ngợ nhận ra, tựa hồ như không thể tin được.
Chị!
Đúng là chị!
Ngay lập tức, ta lấy bàn tay còn lại bấu vào da thịt A Lãnh, nhanh chóng thoát khỏi vòng kìm kẹp của hắn. Chị ta quỳ gối chạy tới, dang rộng vòng tay ôm lấy ta. Lúc đó, mắt chị ta đỏ hoe, hai hàng nước mắt chảy xuống thẩm đẫm đôi gò má. Ta cũng khóc, dường như bao uất ức cả đêm nay ta dồn dổ vào vòng tay của chị. A Lãnh không ngờ tới, ngay lập tức toan cướp ta về tay của hắn.
-Xin ngài! Vương, xin ngài rủ lòng thương tha cho em tôi một lần! - Chị gái ta dập đầu quỳ lạy, giọng lạc đi vì xúc động - Phụ mẫu qua đời từ nhỏ, nó không có phút giây nào sung sướng, mong ngài tha thứ cho nó một lần này thôi, chúng tôi xin đội ơn ngài…suốt đời!
Vương không hề có vẻ gì là ngạc nhiên. Dường như chứng kiến cảnh sinh li tử biệt quá nhiều, hắn đâm ra dị ứng, nhưng vẫn trầm giọng nói:
-Phụ mẫu qua đời, chẳng phải những người ở đây cũng có phụ mẫu bị chúng ta giết hết sao? Tại sao phải tha cho em ngươi, những kẻ dưới đáy xã hội các ngươi có quyền gì mà cầu xin ta?
Chị gái nuốt nước mắt vào trong, từ từ quỳ xuống nhích gần chân của Vương:
-Tôi thề làm trâu làm ngựa cho ngài suốt đời. Tôi sẽ không tiếc tính mạng này, nếu…nếu ngài tha cho em tôi… 1 con đường sống….
Vương cảm thấy rất buồn cười, hắn nhếch mép lên, đôi mắt đẹp lia xuống khuôn trăng của chị ta:
-Chà, ngươi tự tin tiến đến chỗ ta đòi quyền sống cho em ngươi, chắc cũng biết những điều gì có thể đánh đổi được cho nó phải không?.Với dung mạo xinh đẹp vốn có của ngươi, chắc đêm nay cũng đủ để làm ấm giường được cho bổn vương rồi, phải không?
-Vâng, xin ngài….
Chị khẽ ngước mắt lên nhìn Vương, khuôn mặt giàn giụa nước mắt không ngờ còn tăng thêm vẻ dịu dàng, mỏng manh như sương sớm của chị. Những tên lính khác không nhịn được đành nuốt nước miếng vào trong. Đáng lẽ đêm nay sẽ là đêm vui vẻ với đàn bà của chúng. Không ngờ, người con gái đẹp nhất làng đã chủ động đến xin Vương ân huệ của đêm nay. Từ nay, sẽ chẳng có ai gan hùm đụng tới người đàn bà của Vương được nữa.
Ta lẳng lặng khóc, níu lấy tay áo chị dùng dằng:
-Không thể được, chị không thể xa em thế này… Em không cho phép chị đi….
Chị gái ta giựt lại vạt áo, đôi mắt đẹp nhưng buồn cố gắng không nhỏ xuống những giọt nước mắt:
-Em phải kiên cường sống tiếp, dù ở trong bất kì hoàn cảnh nào. Chị không bỏ cuộc, vì thế, em nhất định không thể thua cuộc, hiểu không?
Ta gật gật đầu, những tiếng nấc bắt đầu vang lên nhanh chóng.
Ngày đó, ta còn quá nhỏ, lờ mờ không hiểu chị đánh đổi điều gì để ta có thể thấy mặt trời lần nữa. Ta nhớ, trong đêm hôm đó, chị được một bà vú dữ dằn dẫn đi tắm rửa, thay đồ, dáng người mất hút trong một căn phòng nhỏ.
Rất lâu sau đó, ta mới cho mình được phép nhớ lại những mảng kí ức đau thương ấy.
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro