Chương 6 - phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nếu hỏi rằng số phận ai bất hạnh nhất trong làng này đêm nay, có thể trả lời ngay đó là những người đàn bà còn sống sót.
Đám quân ô hợp ấy, không chỉ giết những người đàn ông mà còn chà đạp lên thân xác của những người đàn bà. Chúng đốt một ngọn lửa lớn ở trước sân làng, lấy hết tất cả những thùng rượu trong kho, làm thịt những con gia súc còn sót lại trong chuồng. Trẻ em ngồi riêng một góc, bị trói tay không cử động được. Còn đàn bà, phụ nữ còn trẻ đứng ra một bên để đám quân lính đó coi mặt. Nếu chúng ưng ý, chúng sẵn sàng lột sạch quần áo họ không còn một mảnh vải trước đám đông, tự do đùa bỡn, nói những điều dung tục nhất trên đời.
-Bọn mày là những tên nô lệ hèn mọn, bọn mày sẽ phải rên rỉ dưới thân chúng ta cả đời!
Cô gái trẻ gào lên nhanh chóng, vì quá xúc động đã suýt cắn lưỡi. Những người đàn bà đứng sau lưng cô đã run lên như cầy sấy, những tiếng thút thít mỗi lúc một nhiều. A Lãnh, kẻ bệnh hoạn muốn lấy đôi mắt ta giờ đang ôm cứng hai thiếu nữ trẻ. Hắn không ngừng chuốc rượu cho họ đến mức hai người lăn ra ho sặc sụa. A Lãnh ngay lập tức cảm thấy chán ghét, hắn nhanh chóng lấy chân đạp vào thân họ, đá ra đằng sau.
-Ban ngươi luôn đấy, cứ từ từ mà tận hưởng. - Hắn chỉ vào một tên lính khác, “ban thưởng” một người phụ nữ như đem cho một miếng bánh nhỏ.
Tên lính dưới cấp mỉm cười dâm đãng, từ từ tiến tới kéo một thiếu nữ vào lòng. Hắn nhanh chóng nới lỏng đai lưng, sờ soạng khắp người cô cho đến khi thú tính được thoả mãn. Lần đầu tiên, ý nghĩ muốn chết hiện lên trong đầu ta, sống mà nhục nhã như vậy, chi bằng chết theo những người trong làng ngay từ đầu cho rồi. Nô lệ, ta căm hận 2 từ này, nô lệ!. Chẳng lẽ ta suốt đời sẽ sống không bằng một con chó của chúng, đến khi lớn lên lại trở thành công cụ thoả mãn dục tính của chúng sao?
Đôi mắt ta ngấn nước, cứ nghĩ đến chị là không kìm được những tiếng nấc. Chị đã không tiếc mạng sống chui vào hang ổ kẻ thù để cứu mạng ta ra, làm sao ta có thể chết đi được. Còn sống là còn hy vọng. Nghĩ đến đây, lòng ta bất giác nôn nao, đói quá, khát cháy đến khô cả cổ họng. Việc kinh hoàng ban nãy đã cướp đi toàn bộ sức lực của ta, bây giờ, ta cảm thấy nhưng mình đã đi tới giới hạn chịu đựng cuối cùng….
Bỗng nhiên, một bàn tay nào đó giơ trước mũi ta một chiếc đùi gà!. Đùi gà! Ta ngửi thấy mùi thơm từ món ăn hấp dẫn, bụng bắt đầu đánh ọc ọc, ọc ọc. Rồi ta ngước mắt lên nhìn, chạm phải đôi mắt đầy kiêu ngạo của kẻ thù mình:
-Ăn đi, ta thấy ngươi sắp lả luôn rồi. – A Lãnh nói, tay cầm đùi gà tiến sát vào miệng ta.
Ta cắn chặt môi, chính là tên đầu trọc đó, kẻ đã có ý định giết ta rất nhiều lần. Chẳng phải hắn sẽ bỏ thuốc độc vào đùi gà sao? Ta đáng lẽ không nên ngây thơ nghe theo lời hắn, nhưng bụng ta lại phản ứng trước, do vậy ta bắt đầu há miệng ra…
-A, lại hụt!
A Lãnh ngay lập tức ném miếng đùi gà xuống mặt đất ẩm ướt. Ta bị bất ngờ, không tin nổi lại có kẻ đê tiện như thế. Đám lính phía sau A Lãnh phá lên cười rất lớn. Đôi mắt chúng như muốn nói: “ Con bé này điên sao? Tưởng A Lãnh cho mày ăn đùi gà miễn phí sao? Chắc nó bị nhầm tưởng gì rồi?”
Nhìn bộ mặt vừa chưng hửng vừa như đang tức giận của ta, A Lãnh khoái chí lắm. Tên đầu trọc lấy bàn tay dơ bẩn chạm vào mặt ta, thủ thỉ nói:
-Thấy ngươi đói, ta định cho ngươi ăn thôi. Nhưng xin lỗi nhé, miếng đùi gà không may bị rớt, đành cho ngươi nhịn đói vậy.
Lần này, hắn cười vang một, đám lính sau lưng hắn vừa uống rượu, vừa cười vang mười. Ánh mắt ta lúc này như mang hình ngọn lửa, nếu có một vật sắc nhọn nào ở đây, ta nghĩ mình có thể cứa cổ hắn, đâm chết hắn!. Nhưng không, ta nhận thấy sức mình quá yếu, yếu đến mức chính mạng sống mình còn lo không nổi nữa.
Bụng ta đang đói, tiếng thức ăn đang réo gọi bao tử ta mãnh liệt.
Ăn, ăn ăn.
Phải ăn thôi.
Không nói không rằng, ta khẽ sà xuống nền đất, miệng gặm lấy miếng đùi gà từ dưới đất.
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro