Chương 7 - phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



A Lãnh im lặng.
Đám lính kia cũng im lặng. Ngừng cả nói. Ngừng cả uống rượu. Ngừng cả bàn tán.
Ta nhai sạch miếng đùi gà, chẳng hiểu sao gà đã rớt xuống đất mà ta vẫn cảm thấy nó ngon lành đến vậy. Ta nhai kĩ đến mức sạch cả thịt, chỉ còn lại miếng xương trắng trơ trơ.
-Trời, nó ăn thật kìa. - Một tên lính vội vàng thét lên.
A Lãnh đưa mắt nghi hoặc nhìn ta, gằn giọng nói:
-Ngươi định thách thức ta đấy à?
-Tôi đói. – Ta thành thật đáp – Chị dạy khi đói thì phải ăn thôi, nếu không lấy đâu ra sức. Mất sức rồi thì làm gì cũng không nên.
Sóng mắt A Lãnh dập dềnh, thật khó đoán biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
-Mất sức rồi thì làm gì cũng không nên. - Hắn khẽ lặp lại – Đúng thật, ngươi còn nhỏ mà bản lĩnh không tồi đâu.
Ta ngước mắt nhìn hắn, tâm trạng tràn ngập vẻ lo sợ khó che giấu. Hắn đã muốn giết ta 3 lần, lần này lại chọc giận hắn, hắn có muốn thêm lần thứ 4 nữa không?. Dù gì ta cũng chỉ là một con bé nô lệ, dù tên Vương kia đã tha cho một mạng, nhưng A Lãnh có thể diệt khẩu bất cứ lúc nào. Lần này, ta thoát được không?
-Canh chừng con bé cẩn thận. – A Lãnh nói vỏn vẹn với tên lính cạnh đó, rồi lạnh lùng đi thẳng.
Ta khẽ thở phào, cảm thấy bao tử đã bắt đầu hoạt động tốt. Đùi gà tuy đã rớt xuống nền đất, nhưng sự tồn tại của ta mới là điều quan trọng hơn hết. Ta không hề cảm thấy nhục nhã, để đổi lấy sức lực của ta được phục hồi, ta có thể làm tất cả mọi điều.
Đêm nay, ta quyết tâm sẽ mang chị tẩu thoát.
***
Ngày bé, ta thường hay đi men theo lối tắt chỗ điện thờ trong làng. Đối với trẻ con như ta, chui vào trong cái lỗ ấy dễ như ăn kẹo, chính vì vậy mà trưởng làng không phát hiện để phạt ta tội phá phách. Lối tắt ấy nếu khéo léo chui lọt được, có thể dẫn ra cửa sông ở bên ngoài làng, từ đó rời khỏi nơi này.
Ta cố xâu chuỗi lại kí ức, vì đó chính là chìa khoá duy nhất để giúp ta thành công trong cuộc tẩu thoát lần này.
Ta nhớ lúc đó, Vương chiếm làng, sau đó lấy luôn điện thờ đẹp nhất để hắn có thể ngủ lại qua đêm. Lần này, chị ta chắc chắn ở trong khu điện thờ này với hắn. Nếu đi qua lối tắt đó, ta có thể liên lạc được với chị, rồi hai chị em ta sẽ cùng nhau bỏ trốn. Kế hoạch phải hành động ngay lập tức, vì lúc này bọn chúng đang say sưa chè chén, chắc chắn sẽ lơi lỏng hoạt động.
Tính toán kĩ lưỡng như thế, nhưng trước mắt ta đang bị chúng trói cả tay chân, không thể nào nhúc nhích được. A Lãnh không thích tụ tập ăn uống linh đình, cho nên kẻ nguy hiểm nhất trong mắt ta lúc này đã đi về lều ngủ. Ta thầm vui mừng cho rằng, những tên lính còn sót lại ở đây đang lơi lỏng quá mức kiểm soát. Chúng uống rượu rồi lại uống rượu, chúng đi hết từ những cô gái này sang những cô gái khác, không hề để ý đến những đứa trẻ. Ta bấm bụng suy đoán, đây chính là thời cơ có một không hai!
Tên lính bên cạnh ta có lẽ đang rất ấm ức. A Lãnh đã lệnh cho hắn canh chừng bọn trẻ thật kĩ, nhưng dường như hắn đang muốn nhập hội chung với đám kia hơn bất cứ ai. Đoán chừng được suy nghĩ này của hắn, ta đập chân xuống nền, nhỏ nhẹ nói:
-Thưa ngài, ngài có muốn uống thêm rượu không ạ?. Con biết một chỗ trong làng có một giếng toàn rượu, rượu Nữ nhi hồng, ủ từ gần 20 năm trước.
-Cái gì? - Hắn cau mày nghĩ ngợi - Ở đây có rượu Nữ nhi hồng sao?
Ta gật gật đầu, làm ra vẻ ngây thơ vô tội. Đôi mắt hắn lúng liếng, lộ vẻ hơi hoang mang, nhưng vẫn tỏ ra đạo mạo đáp:
-A Lãnh lệnh cho ta ở đây canh chừng bọn ngươi, chẳng lẽ ta dám trái lệnh sao?
-Đây không phải trái lệnh, ngài vẫn canh tụi con đó thôi. Tụi con sức yếu, làm sao chạy kịp với các ngài được. Con chỉ thấy nếu có rượu Nữ nhi hồng thì ngài sẽ được những người khác xem trọng hơn thôi.
Tên lính vẫn khá do dự, nhưng không kìm lòng được, bèn hỏi:
-Vậy ngươi biết trong làng cất rượu ấy ở đâu, đúng không?
Ta cười mỉm, bắt đầu tin tưởng vào những bước đi đầu tiên:
-Cái này thì con phải dẫn ngài đi rồi, vì nơi này cực kì bí mật.
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro