Chương 8 - phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tên lính vẫn cẩn thận trói tay ta lại, trước khi bí mật dẫn ta đi.
Hắn lùa ta bước đến gần giếng làng như lùa một con thú nhỏ. Tuy kế hoạch đã tính toán kĩ càng trong đầu ta, nhưng để đối phó với một tên to con, tất nhiên phải mất sức hơn một chút. Khi đến đúng nơi, tên lính dường như bắt đầu thả lỏng ta, mắt chỉ chăm chăm nhìn xem giếng rượu Nữ nhi hồng to lớn đến mức nào. Ta nhắm mắt cầu nguyện, lần này nhất định phải thành công, vì không còn đường lui được nữa.
-Ngươi khá lắm, quả nhiên là rượu ủ mấy chục năm!
Hắn thật lòng khen ngợi, tâm trạng từ thận trọng tiến lên phấn khích chỉ trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi. Ta thầm mỉm cười, vội vàng giấu trong tay áo một viên gạch giấu sẵn. Đầu tên lính nọ bắt đầu cúi xuống nhìn giếng rượu đầy. Mắt ta ngay lập tức cảm nhận thấy mùi cơ hội, dùng sức đập viên gạch xuống đầu hắn.
Bốp.
Ta ngửi thấy mùi máu tanh bảng lảng trong không khí.
Tay ta run lên theo nhịp. Hắn có chết không? Chảy máu đầu rồi, liệu tên lính mà ta còn chưa biết tên ấy, có chết không?
Ta không thể quay đầu lại được nữa, nô lệ giết quân lính nếu bị phát giác cũng sẽ bị ném đá cho đến chết. Huống chi chỉ lả một cô bé con đã từng có tiền sự bị kết án nhiều lần rồi. Nhưng ta đã đi đến mức này, nên nhìn thấy máu khuôn mặt cũng dần trơ lì rồi. Cho nên ta khẽ khàng phủi áo váy, nhẹ nhàng kéo tên lính ấy vào sâu trong hốc giếng.
Chị, chị nhất định phải chờ em ở đó.
Ta dành ra một chút thời gian để cầu nguyện trước khi bước vào lối đi tắt dẫn quanh ngôi làng. “Hỡi vong linh những người xấu số, xin phù hộ cho con và chị thoát khỏi số kiếp nô lệ đầy nghiệt ngã này” Ta cúi đầu xuống lần nữa, đoạn nhanh chóng tiến về phía điện thờ. Ta biết mình đã đặt cược tất cả mạng sống vào trong cuộc tẩu thoát này, vì vậy trái tim như được nung thêm sắt, cực kì can đảm và cẩn thận.
Vương đáng lẽ phải ở trong điện thờ này, nhưng hắn lại không hề có mặt.
Cảm giác chộn rộn không tên đột ngột dâng lên trong lòng ta. Trườn bò hệt như một con rắn, cuối cùng ta cũng chui lọt qua lối tắt đầy mạng nhện và bụi cát ấy. Những lỗ rất nhỏ thông với thần điện, đủ để ta thấy cảnh sinh hoạt đang diễn ra trong điện. Tên Vương lấy những nơi đẹp nhất trong làng làm chỗ nghỉ qua đêm cho hắn, tấm thảm lông thú cực kì quý giá trong làng ta được trải xuống như một chiếc giường thứ thiệt. Mắt ta nhìn xuyên qua lỗ nhỏ, tim khẽ rung lên vì những bóng người đầu tiên.
-Tôi tự làm được, các bà lui ra đi.
Ta giật nảy mình, môi run run tím tái.
Đó chính là tiếng của chị!
-Ngươi đừng cố chấp nữa, mau thay cái váy này vào. – Một bà mụ chừng 50 tuổi, dữ dằn lên tiếng – Vương rất thích sạch sẽ, nên cấm ngươi có ý định muốn chọc giận ngài ấy bằng bộ trang phục này.
-Tôi không có, chỉ là… tôi không quen với nhiều người tắm rửa cho mình, mặc đồ cho mình.
Chị yếu ớt cự cãi, càng làm cho sắc mặt của những bà cô tuổi trung niên sa sầm hơn:
-Đúng là bản chất của một nữ nô thấp kém! – Bà ta vội mỉa mai – Sau này muốn nhận được ân ủng của Vương, ngoài tận dụng khuôn mặt xinh đẹp trời ban của ngươi ra, ngươi còn phải sửa cái tính bần cùng của mình nữa.
Ta không thể nhìn thấy phản ứng của chị vì khoảnh cách quá xa, nhưng ta hiểu chị đang ấm ức, muốn khóc oà lên nhiều lắm. Những bà cô kia sau khi đặt chị ta xuống giường, cũng vội vã đi khỏi, thái độ hoàn toàn lạnh lùng độc địa. Trước những phản ứng ấy, chị vẫn lặng im, không hề nói thêm bất kì lời nào nữa.
-Hãy chờ ở đây cho đến khi Vương bàn công chuyện xong. Nhớ, phải phục vụ ngài cho tốt.
Chị khẽ gật đầu, ánh đèn mờ mờ càng làm tăng thêm vẻ trắng xanh của khuôn mặt. Ta thầm than trong lòng, chỉ một năm mà mọi chuyện đã thành ra như thế này. Làng mạc không còn, gia đình ly tán, và bi kịch của chị, chính là phải phục vụ kẻ thù của mình là gã Vương độc ác kia, còn điều gì có thể đau khổ hơn được nữa?
-Chị, chị ơi.
Ta khẽ khàng nói, chỉ giận không thể hét lên vì sự gấp gáp của thời gian. Chị xoay người lại, rồi như cũng cảm nhận thấy điều gì, bèn chạy đến gần cạnh bức tường.
-Em, em còn ở đó phải không?
Ta như một đứa trẻ mừng rỡ vì cả năm không gặp lại mẹ. Chị, chị nhận ra tiếng ta còn nhanh hơn gấp nhiều lần những gì ta nghĩ!. Ta nhanh chóng nói tiếp, sự sung sướng tưởng chừng như vỡ oà trong khoảnh khắc:
-Chị ơi, em ở phía sau bức tường, đang men theo lối tắt mà ngày trước em từng trốn vào đó. Em sẽ cứu chị ra, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi nơi này. Nhất định chúng ta phải làm được!
Chị dường như rất hoang mang, khuôn miệng cảm nhận rõ sự run rẩy:
-Không! Không đơn giản như thế đâu! Lính canh của Vương ở khắp mọi nơi, em và chị có tài thánh cũng chẳng thể nào thoát khỏi nơi này!. Một mình em thoát được là đủ rồi! Đừng lo cho chị nữa!
-Muốn sống cùng sống! Muốn chết cùng chết! Em sẽ không bỏ chị lại mà chạy trốn một mình! Chị yên tâm, em đã tìm ra cách rồi! Chị hãy lấy chút đất bùn trát lên tay, rồi viện cớ đi vào nhà tắm một lát.Em sẽ chui qua cửa nhà tắm đó, rồi hai chúng ta cùng nhau tẩu thoát, bằng lối tắt này có thể chạy ra khỏi làng!
Ta tuy ăn nói rất rành rọt, nhưng biểu lộ trên mặt chị không hề vui sướng khi nghe đến kế hoạch của ta. Chị mỉm cười chua chát, một nụ cười mà từ trước đến giờ vẫn khiến ta ám ảnh khôn nguôi.
-Em à, em còn quá nhỏ để biết được những kẻ cầm đầu là những kẻ nguy hiểm thế nào. Hắn không yêu thích chị, nhưng hắn muốn chị, chị không thể thoát được một khi đã nằm gọn trong tay hắn. Em có thể thoát đi được là chị mừng rồi. Cả đời này, chị chẳng còn bất cứ điều gì để nuối tiếc nữa.
Đến phút cuối cùng, chị cũng chỉ nói vỏn vẹn một câu “Em mà thoát được, cả đời này chị chẳng còn bất cứ điều gì nuối tiếc.”
**

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro