chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Gia Khánh cứ tưởng rằng mưa to một lúc lâu, sẽ làm cho con đường lầy lội không thể đi,nhưng có lẽ con đường này ít người đi lại cũng không quá khó đi,thậm chí trời mưa to cũng làm cho thời tiết nóng bức giảm đi không ít.
Hạnh hoa thôn nằm kế bên con sông lớn, thời tiết khô hạn mấy tháng nay ,cây cối bên cạnh đều không có sức sống ,nước trong sông cũng giảm đi không ít, nhờ có trận mưa lớn này xuống mọi thứ xung quanh dường như có thêm sức sống.
Bọn hắn từ trong rừng rậm đi tới ,từ xa thấy một dòng sông lớn ,liền đi về phía trước một lúc đã tới hạnh hoa thôn.
Đã đi một ngày, dù thân thể An Gia Khánh có cường tráng thân thể cũng có điểm khó chịu. Cuối đầu nhìn bước chân của nhi tử trở nên chậm chạp ,An Gia Khánh quyết định nghỉ ngơi một chút.
Hắn một tay ôm hài nhi ,một tay khác liền ôm nhi tử ngồi trên tảng đá lớn sạch sẽ, quan tâm hỏi thăm " nhi tử, có mệt hay không "?
An Hữu Minh lắc đầu ,hắn đem mặt nhìn vào trong ngực cha hắn ,nhìn hài nhi đã ngủ say khuôn mặt tròn vo nhìn vô cùng cùng khả ái," cha, bảo bảo là đệ đệ hay là muội muội a"?
" nàng là muội muội "An Gia Khánh cũng cuối đầu nhìn bảo bảo ở trong ngực ,trên đường đi dù có bị xốc nảy nàng cũng không hề khóc ,thậm chí thời điểm mình nhìn nàng , nàng điều nở nụ cười ngọt ngào nhìn rất
ngoan.
" ta thích muội muội " An Hữu Minh hưng phấn nói ,hắn rất ít khi nói nhiều lời như vậy.
Bởi vì tính cách quái gở lại hướng nội, ở nhà hắn cũng ít khi cùng cha hắn nói chuyện , đừng nói chi biểu hiện tâm trạng vui mừng, An Gia Khánh vuốt vuốt đầu nhi tử, tâm tình phức tạp đều là do hắn không đủ quan tâm tới nhi tử ,đem tính cách của hắn trở thành như vậy.
Hắn nhìn tiểu hài nhi trong ngực được nuôi dưỡng đến phấn nộn,nếu như đứa bé này là con của hắn thì tốt biết mấy, cũng chỉ là suy nghĩ một chút cũng không có khả năng ,thời kì khó khăn như thế lại có thể nuôi dưỡng hài nhi tốt như vậy ,khẳng định đều đau trong lòng .
Bất quá vừa rồi hắn lật xem kĩ, cũng không thấy có đồ vật gì có thể chứng minh thân phận của nàng , muốn tìm được người nhà của nàng thật sự có chút khó khăn.
"Tốt, chúng ta đi tiếp thôi, nhà của đại thúc ngươi ở ngay phía trước" An gia thôn mất mùa huyên náo lợi hại,biểu ca của hắn vừa vặn gửi thư nói hạnh hoa thôn không nghiêm trọng như vậy, kêu hắn tìm tới để có nơi nương tựa , hắn liền suy nghĩ để hài tử có thể thay đổi hoàn cảnh sống nên hắn liền tới đây.
An Hữu Minh bị ôm xuống dưới đôi mắt vẫn nhìn vào bảo bảo.
" cha, chúng ta có thể nuôi muội muội không ".?nắm lấy góc áo An Gia Khánh ,An Hữu Minh vừa đi vừa hỏi,đây là lần đầu tiên có oa nhi cười với hắn, lúc còn ở trong thôn tất cả mọi người đều không cùng chơi với hắn ,muội muội liền liên ở nhà đại trụ còn chưa biết đi mỗi lần thấy hắn đều oa oa khóc lớn ,bọn họ đều nói hắn là đồ phiền phức , thiên sát cô tinh,sẽ không ai thích hắn.
" muội muội ,muốn trở về tìm cha mẹ nàng a" An Gia Khánh xoa đầu hắn giải thích nói .
" kia, vậy tìm được cha mẹ nàng, ta còn có thể cùng nàng chơi không ".An Hữu Minh lại hỏi
" vậy phải xem nhà cha mẹ nàng ở nơi nào, nếu ở gần thì có thể, nếu ở quá xa, có thể sẽ khó khăn ".An Hữu Minh ồ cúi đầu nhìn dưới đất
Rất nhanh liền tới cửa thôn ,hạnh hoa thôn.
" đại huynh đệ,ngươi là tới tìm ai a" đại khái là thấy khuôn mặt lạ ,đại tỷ đi ngang qua liền cởi mở hỏi thăm.
Nàng nhìn thấy Giản Dĩ Nịnh nằm trong ngực An Gia Khánh , bộ dáng trắng trắng mềm mềm ,khuôn mặt tròn vo khả ái làm cho tâm của nàng thoáng chốc mềm nhũn .
" dáng dấp bảo bối nhà ngươi thật là khả ái "đại tỷ chậc chậc trêu chọc hài nhi.
An Gia Khánh cười cười " vị đại tỷ này, xin hỏi nhà triệu An quốc đi như thế nào "?
Vị đại tỷ kia vui vẻ cười cười trong tay cầm giỏ rau ngay thẳng nói "thì ra là đến tìm triệu đội trưởng ,ta vừa lúc không có chuyện gì làm, để ta đưa các ngươi đi".
Triệu hồng cúc một bên cùng An Gia Khánh hàn huyên, gặp được người trong thôn hỏi thăm liền đối đáp vài câu rồi đi qua.
Rất nhanh từ trong miệng đại tỷ triệu hồng cúc ,An Gia Khánh liền biết được ,biểu ca của hắn trong đại đội làm đội trưởng, nhi tử là cán bộ trong thôn ,thê tử là nữ đội trưởng, biểu ca của hắn ở trong hạnh hoa thôn có thể nói là nhân vật số một.
Tiểu bằng hữu có cảm giác mệt mỏi, Giản Dĩ Nịnh được An Gia Khánh ôm không lâu liền mê màng ngủ , bị giọng nói không khống chế của triệu hồng cúc làm cho giựt mình tỉnh dậy,đập vào mắt chính là nhiều căn nhà ngói bằng bùn, cửa là loại cửa gỗ cũ nát, đi ngang qua một căn phòng ở,nhìn vào trong có thể thấy được viện tử bên trong rất lớn, trong viện trồng chút cây ăn quả, bên tai truyền đến tiếng động vật kêu, tiếng heo kêu, âm thanh gà gáy, tiếng trâu kêu, còn có tiếng âm thanh cãi nhau.
Người đi đường vẫn đi tới cùng nhau hàn huyên.
Hết thải đều tràn đầy cảm giác sinh hoạt.

Giờ khắc này, Giản Dĩ Nịnh xác định , nàng sau khi chết đã xuyên việt rồi, xuyên qua trong một quyển sách những năm sáu mươi.
Nhìn thấy hài nhi đã tỉnh,khuôn mặt của triệu hồng cúc đều mang ý cười "đây là nữ nhi a, ôi dáng dấp thật là tiểu khả ái ,giống như tiểu nhân nhi bên trong tranh Tết ".
An Gia Khánh cuối đầu xem xét bảo bảo đã tỉnh lại không khóc không nháo cực kỳ nhu thuận , thấy nàng mở to đôi mắt tò mò nhìn xung quanh.
" nàng mấy tháng a,một điểm cũng không nháo , thật là ngoan" ánh mắt của triệu hồng cúc không thể rời khỏi người nàng ,hài nhi này thật sự là quá ngoan, còn nhìn về phía ngươi mà cười, làm nàng không khỏi nhớ đến tiểu tử thối nghịch ngợm hay gây sự nhà nàng, nếu như có một chút ngoan ngoãn của hài nhi nàng liền cảm ơn trời đất.
Đối với chuyện này An Gia Khánh cũng không rõ ràng lắm , chỉ có thể nói cho qua.
Triệu hồng cúc, cũng không giận hài nhi khả ái như thế cảnh giác cũng là chuyện bình thường.
Rất nhanh liền tới một căn tu viện vuông vức sạch sẽ, nhà rộng hai mét,cửa sắt lớn , trước cửa nhà cột một con chó màu vàng đất ,nghe được tiếng người liền chuyên nghiệp sủa.
Gâu Gâu gâu !
Con chó vàng sủa quá lợi hại, Giản Dĩ Nịnh có chút sợ hãi, tay nhỏ nắm thật chặt , mắt to cảnh giác nhìn chằm chằm chó vàng ,bộ dáng vô cùng khả ái .
Triệu hồng cúc trấn an nói " đừng sợ, con chó vàng này thấy người liền sủa, sủa một hồi rồi thôi."dứt lời con chó vàng dùng sức sủa liền cụp đuôi hướng về phía không khí hít hà ,ngắc ngắc cái đuôi dùng sức tiến đến trước mặt An Gia Khánh ,nhưng mà bị dây thừng buộc lại, cửa sắt bị nó kéo đến kêu loảng xoảng.
Triệu hồng cúc hiếu kỳ nhìn bộ dáng con chó vẫy đuôi, con chó vậy mà lại không sủa ,bất quá nghĩ đến đại huynh đệ là thân thích của triệu đội trưởng, mùi vị trên người lại giống nhau cũng không nghĩ nhiều, nàng lớn tiếng kêu "triệu đội trưởng, người nhà của ngươi đến "!
"Ai nha---" từ trong nhà một giọng nữ truyền đến rất mau một người phụ nữ đi ra ước chừng bốn mươi tuổi ,trên người nàng mặc một thân quần áo màu lam,nhìn qua rất dày, trong tay nàng cầm một cái xẻng.
" mẹ gia hạ ,ta đưa giúp người nhà ngươi đến đây, tiểu tử thối nhà ta còn chờ ta về nấu cơm cho hắn ,ta đi trước ".triệu hồng cúc đùa giỡn với tiểu hài nhi một chút chào hỏi xong rồi cầm gỗ ra về.

Tô anh đi tới cửa liền thấy một nam nhân cao lớn mạnh mẽ,trong ngực ôm một hài tử ,còn mang theo một nam hài sáu tuổi ,cha của hài tử có nói đại huynh đệ của hắn có mang theo một nhi tử tới ,không nói có hai đứa bé a,nàng do dự mà hỏi thăm " ngươi là An huynh đệ ".

An Hữu Minh liền vội vàng gật đầu " tẩu tử ,ta là An Gia Khánh ,muốn làm phiền ngài một thời gian ".

Tô anh vội vàng mở cửa " đều là người trong nhà ,nói làm phiền làm gì, mau vào trong "nàng nhìn An Hữu Minh " đây chính là hữu minh đi,dáng dấp thật là tốt, chỉ là đứa nhỏ này ..."
Tô anh chỉ chỉ hài tử trong ngực An Gia Khánh ,đối diện bên trong mắt nàng, nàng liền nhếch miệng hướng về phía bên mình cười.

Tâm của tô anh lập tức liền mềm nhũn ,muốn đưa tay ôm lấy nàng phát hiện trong tay nàng còn cầm cái xẻng trộn cám cho gà liền ngượng ngùng thu tay lại .
" chuyện này còn muốn làm phiền tẩu tử "...
" vào nhà nói đi"Tô anh nhìn sắc mặt của An Gia Khánh lập tức phát hiện có điểm không thích hợp ,vội vàng bảo bọn họ vào nhà, con chó vàng sau lưng An Gia Khánh ngoắc ngoắc cái đuôi.

Tác giả có lời muốn nói :An Hữu Minh : muội muội nhà ta đáng yêu nhất thiên hạ, chớ đụng muội muội ta,! Đi ra ,các ngươi đều những tên bại hoại,muội muội chỉ có thể là của ta.
(Nhe răng uy hiếp)
Giản Dĩ Nịnh : đứa nhỏ này thật đáng yêu
An Hữu Minh :muội muội nhà ta đáng yêu nhất
Giản Dĩ Nịnh : thật đáng yêu nha
An Hữu Minh : ta nói muội muội ta đáng yêu nhất thiên hạ
Lòng vòng như vậy....
Cuống họng của An Hữu Minh liền thảm ách
Ha ha ha 😂😂😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#điềm