chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe An Gia Khánh nói xong ,Tô anh đập tay trên đùi tức giận nói :"lại còn có loại chuyện này "!
An Gia Khánh nói " đứa nhỏ này được nuôi tốt như vậy, ta nghĩ là không phải bị vứt bỏ ,cho nên ta muốn được ngươi hỗ trợ, nhìn xem nhà nào  thiếu hài tử, hài tử là phải được nuôi dưỡng bên phụ mẫu mới tốt"!
Tô anh gật đầu đưa tay qua ôm lấy hài tử , đôi mắt của nàng nhìn thẳng vào mình cũng không sợ, tay nhỏ vung tới, vung lui,bộ dáng nhỏ nhắn làm người ta yêu thích.
" thật sự không có nghe nói có người đem ném hài tử, bất quá để ngày mai ta sẽ đi hỏi thăm một chút,  đứa nhỏ này hẳn là chưa ăn cái gì đi"..
Nhìn An Gia Khánh áy náy lắc đầu ,tô anh vội nói " coi ta nói chuyện thật là hồ đồ, ngươi và hài tử chắc đều đói rồi, để ta đi làm cho các ngươi ăn, vừa vặn hôm qua biểu ca của ngươi có đem thịt về, ta còn chưa có nấu, để ta đi làm điểm tâm cho các ngươi .
Nói rồi lưu luyến không rời đem hài tử giao lại trong ngực cho An Gia Khánh ,bước chân vội vã đi vào trong phòng bếp .
Hài tử nhỏ như vậy khẳng định không thể ăn thức ăn khô ,để tìm xem trong nhà còn có tinh bột ,hay sữa bột gì không , tô anh vừa đi vừa nghĩ lúc nãy nàng sờ vào cái bụng nhỏ lép xẹp đều bị cấn tay.

Hai tay An Hữu Minh đều đặt trên đùi cha hắn tầm mắt đặt trên người bảo bảo "cha người nói thật sao ,có thể tìm được người nhà của muội muội " nếu như  tìm không thấy người nhà  bọn họ có phải sẽ được nuôi muội muội ,như thế hắn có thể cùng muội muội  chơi đùa.
" nhi tử, cha biết ngươi  thích muội muội, nhưng mà muội muội phải ở cùng một chỗ sinh hoạt  với cha mẹ  mới có thể mạnh khỏe lớn lên " An Gia Khánh vuốt vuốt đầu nhi tử ,trong lòng thở dài ,biết hắn khẳng định rất cô đơn .
Giản Dĩ Nịnh nhìn nam tử đang ôm mình ,ngũ quan  của hắn rất cứng rắn ,làn da ngăm đen ,dáng dấp còn rất soái khí ,mà dáng dấp con trai của hắn rất đáng yêu ,khuôn mặt lúc nào cũng âm u rất ít khi cười .
Nàng đưa tay lên đùa giỡn với nam hài, bàn tay nhỏ như màn thầu vừa vặn đụng tay của hắn ,toàn thân của hắn lập tức cứng nhắc không dám nhúc nhích ,mở to hai mắt "cha,muội muội vừa mới đụng ta!"
An Gia Khánh cảm thấy bộ dáng lúc này của nhi tử vô cùng khả ái ,hắn cố ý đem bảo bảo ngã về phía trước mặt nhi tử "có muốn ôm muội muội một lần hay không "
Đôi mắt của An Hữu Minh đều sáng lên  hai tay đều luống cuống "ta,ta có thể chứ "muội muội có phải cũng sẽ  giống như những hài tử khác bị hắn đụng vào liền khóc ?
An Gia Khánh khẳng định nói " đến ,cha dạy ngươi "hắn để hai tay của An Hữu Minh ôm chặt bảo bảo, bàn tay to của hắn thì  nâng người bảo bảo .
Giản Dĩ Nịnh bị đưa tới trong ngực nam hài ,liền cười cười với hắn, liền nhìn thấy nam hài hưng phấn kêu " cha,muội muội không có khóc, còn cười với ta"...
Giản Dĩ Nịnh nhìn hắn hưng phấn, cũng không nhịn được  liền vui vẻ ,nam hài này thật là đáng yêu.
Thật tình không phải chỉ có mình nàng thấy người ta đáng yêu đâu, mà người ta cũng cảm thấy nàng chính là siêu cấp đáng yêu.
Hai cha con cùng nhau chơi đùa với bảo bảo một hồi, Tô anh liền mang đồ ăn lên " đại huynh đệ, trong nhà không có gì để chiêu đãi ngươi, ngươi cũng đừng có ghét bỏ, chờ đêm nay biểu ca của ngươi trở về ,sẽ chuẩn bị đồ ăn tốt hơn cho các ngươi "
" ta đây ,mới là đến quấy rầy vất vả cho tẩu tử rồi "An Gia Khánh ôm lấy bảo bảo đi theo Tô anh đến bàn ăn.
Chính là hắn là một đại nam nhân cũng chưa từng cho hài nhi ăn cơm ,nhất thời cảm thấy quẫn bách, ngồi cũng không được, đứng cũng không xong.
Tô anh vội vàng đi qua ôm hài nhi " hai người các ngươi ăn đi,ta mới vừa khoấy một chút sữa bột , để cho hài nhi ăn "
Ánh mắt An Hữu Minh ngắc ngắc nhìn tô anh ,trên gương mặt biểu hiện rõ ràng chính xác là không tin tưởng ,chẳng lẽ bây giờ nàng muốn ôm muội muội rời đi,hắn kéo cánh tay của An Gia Khánh không chịu đi qua ăn.
An Gia Khánh trực tiếp ôm lấy hắn, nói với tô anh " vất vả cho tẩu tử "
Một tay tô anh ôm hài tử, một tay cầm chén nhỏ ngồi bên cạnh cha con an gia,cầm muỗng nhỏ cho hài nhi ăn sữa bột, ở trong phòng bếp tìm một lúc lâu mới thấy, cái này chính là lúc trước tỷ tỷ nàng đem theo hài tử mang đến ăn không hết liền để lại.

Nàng nhìn bảo bảo càng nhìn càng thấy thích, nhìn không tới năm tháng, nhưng lại không khóc khóc không nháo, cho ăn một lần thì ăn một lần, thời điểm khi đối diện nàng sẽ cười với ngươi.
Thấy nàng tâm can điều rung động, thậm chí còn muốn để nhi tử gia hạ tranh thủ thời gian để cưới vợ sinh ra một áo bông nhỏ.
Giản Dĩ Nịnh cảm kích với vị a di này liền cười, nàng biết lúc này chính là lúc mất mùa, từng nhà đều thiếu cái ăn, thậm chí nãi nãi của thân thể này điều không muốn chiếu cố nàng, không muốn cho nàng há miệng ăn liền đem nàng vứt bỏ, mà vốn a di là người không quen biết liền đem sữa bột quý giá cho nàng ăn.
Sau khi ăn xong Tô anh lau miệng nhỏ của nàng . thỏa mãn đem nàng ôm vào trong ngực nhẹ nhàng lắc lắc "thật  ngoan"
An Hữu Minh vừa ăn vừa chú ý tới chỗ Tô anh giống như là sợ bảo bối của mình bị người ta đoạt mất.
"Đại bá nương  đã cho muội muội ăn xong ,ta ăn xong cũng có thể chơi cùng muội muội "An Gia Khánh dùng tay nhẹ nhàng đập vào đầu nhi tử chỉ thấy hắn giống như gió lốc động tác nhanh đến nỗi không thể nhanh hơn.

Tô anh nhìn thấy đau lòng nói " đói chết đi, chờ đại bá  trở về liền làm đồ ăn ngon cho ngươi "
An Hữu Minh chỉ là cảnh giác nhìn nàng một cái, sau đó lại cuối đầu nhanh chóng ăn.

Giản Dĩ Nịnh sau khi ăn no liền thỏa mãn, nhưng còn chưa cao hứng bao lâu ,nàng liền cảm thấy bàng quan trướng trướng mắc tiểu bức người, nàng liền duỗi tay nhỏ vung vẩy muốn nhắc nhở một lần,kết quả là  Tô anh tưởng nàng muốn chơi đùa  ,duỗi ra ngón tay để nàng bắt lấy,càng khủng bố hơn  chính là, nàng vậy mà vô thức nắm chặt lấy ngón tay.
Cổ thân thể này còn quá nhỏ, các khí quang còn không có phát triển hoàn toàn ,cho dù nàng có là người thành niên có ý thức ,nhưng lại không thể nhịn được nước tiểu giống như hồng thủy căn bản không thể ngăn lại được.
Nàng vung vẩy tay nhỏ thậm chí còn rung rẫy
Quần nhỏ ẩm ướt cực kỳ không thoải mái, Giản Dĩ Nịnh nhìn bọn họ giống như không có phát hiện ra ,lại không thể nói được, ám chỉ bọn họ lại không hiểu, nhịn không được lại oa một tiếng khóc lên.

An Hữu Minh nghe được bảo bảo khóc, vội vàng vứt đũa xuống bát chạy tới, căm hận mà nhìn chằm chằm  Tô anh ,coi nàng giống như là người xấu.
An Gia Khánh cũng không ăn lo âu hỏi  "bảo bảo thế nào "
Tô anh sờ lên quần,  liền hiểu rõ nói  "không có việc gì ,nàng chỉ là tè ra quần, đổi một cái quần sạch sẽ khác liền tốt "nàng đứng lên lại phát hiện An Hữu Minh trừng mắt nhìn nàng lom lom,nàng liền sờ lên cái đầu nhỏ của hắn " không lo lắng a, đại bá nương thay quần cho muội muội xong, muội muội  liền không khóc nữa "
Chờ bảo bảo đổi quần thì đúng là không khóc nữa ,Tô anh hướng về phía An Hữu Minh  cười cười "nhìn thấy không, muội muội đổi quần liền không khóc ".
Giản Dĩ Nịnh nở nụ cười cảm kích với Tô anh, An Hữu Minh nhìn thấy địch ý với Tô anh giảm đi một chút.
Cổ thân thể này quả thật còn rất nhỏ, Giản Dĩ Nịnh không đợi được phụ tử triệu gia trở về liền mơ màng ngủ thiếp đi.
Buổi tối bảy giờ, triệu an quốc cùng  triệu an trúc từ đại đội trở về, bởi vì lần trước thời tiết khô hạn, hôm nay thực vất vả mới có một trận mưa rốt cuộc hi vọng có thể  gieo hạt cho đến mùa hè, bọn  hắn đều phải họp.
" cha gia hạ, an đại  huynh đệ tới "Tô anh ôm bảo bảo ra ngoài  nghênh đón.
"Đã tới, vậy ta phải tranh thủ thời gian đi vào "Triệu an quốc vừa để đồ vật xuống ngẩng đầu lên thấy Tô anh ôm một hài nhi  " đứa nhỏ này là ai vậy, bộ dáng thật là khả ái "
"Ngươi trước đi vào, chuyện này có chút phức tạp " Tô anh cho hắn một ánh mắt ,hai cha con liếc nhìn nhau,Triệu An Quốc lầm bầm "chuyện gì thần thần bí bí"
Sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện ,triệu an quốc khó chịu đến cơm cũng ăn không vô " nãi nãi đem đứa nhỏ này ném đi,phụ mẫu của đứa nhỏ này khẳng định rất thương tâm, đêm nay nhất định phải tìm được cha mẹ của nàng, đem nàng trả về ".
Nói xong vội vàng đi ra ngoài cởi lên chiếc xe đạp chạy đi Tô anh cũng không kịp ngăn cản " tính tình này của biểu ca ngươi, để cho ngươi phải chê cười rồi ".
Sau hai giờ Triệu An Quốc  một đầu đầy  mồ hôi  trở về.
"Ta mỗi một nhà đều hỏi thăm, Hạnh hoa thôn không có người đem hài nhi ném đi".
Tác giả có lời muốn nói :An Hữu Minh :"muội muội nhà ta xinh đẹp nhất thiên hạ "
( chống nạnh cuồng tiếu)
Giản Dĩ Nịnh : " đứa nhỏ này "
An Hữu Minh : ta sẽ không bị ngươi lừa (lấy ra một bình nước)

Giản Dĩ Nịnh : ha ha ha
An Hữu Minh :muội muội nhà ta xinh đẹp nhất thiên hạ !
Giản Dĩ Nịnh : đứa nhỏ này thật sự là quá đáng yêu

An Hữu Minh : muội muội nhà ta xinh đẹp nhất thiên hạ (uống một ngụm nước )
Giản Dĩ Nịnh : ngươi cũng xinh đẹp
An Hữu Minh :muội muội nhà ta xinh đẹp nhất thiên hạ, muội muội không cho phép phản bác

Lòng vòng như vậy
Cuối cùng
Nước của hắn uống xong
Cổ họng hắn lại câm
Ha ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#điềm