chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô anh ,nghe xong nghĩ đến cái gì đó da gà toàn bộ đều nổi lên, giày cũng không kịp mang vội vàng chạy ra ngoài mở cửa _____
Rầm rầm ____...
Mưa to trút xuống ,rơi xuống mái ngói tạo ra từng đợt âm thanh.
"Lão triệu ,trời mưa, mưa to rồi ".Tô anh cao hứng tới nỗi toàn thân  phát rung,không quay đầu đã hô to.
Bên ngoài tiếng chiêng, tiếng trống ,có tiếng mọi người hô to vui mừng, tất cả mọi người đều không ngủ đều đứng ở dưới mưa  hô hào.

" lão thiên gia phù hộ, trời rốt cuộc cũng mưa to rồi "
" mùa hè ,có thể bắt đầu gieo hạt rồi "
" ngày thu hoạch, cuối cùng cũng  có hi vọng "
An Gia Khánh nắm tay An Hữu Minh đứng ngoài cổng nhìn  trời mưa to rầm rầm, trong đầu lại hiện lên  bầu trời một nữa là nắng ,một nửa là mưa, lúc hắn đi tới đây liền phát hiện hôm nay trời đổ mưa  vậy mà  lại không có tới Hạnh hoa thôn.
Làm gì  lại có chuyện trùng hợp như vậy ,hiện tại hắn mang theo bảo bảo tới  không lâu sau trời lại mưa.
Ánh mắt của hắn sáng  lên, không
lẽ bảo bảo lại chính là Vũ thần chuyển thế.
không thể mê tín dị đoan, nhưng mà những chuyện này thật sự là rất.
trùng hợp. ....
Bất luận là như thế chuyện này không thể giấu diếm được nửa, phải nói cho bọn họ biết.
An Gia Khánh đứng ở cửa trầm tư, An Hữu Minh buông tay của hắn ra chạy vào trong phòng của Tô anh.
Triệu An Quốc lạnh nhạt ôm Giản Dĩ Nịnh đứng ở cổng nhìn trời đổ mưa to ,tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống " ban đêm trời lại đổ mưa ,nói không chừng ngày mai là có thể trồng trọt "đều nói mưa xuân quý giá như mỡ,nhưng mưa xuân lại chậm chạp không tới ,thời gian trồng trọt hết kéo dài rồi lại kéo dài, hiện đại cơn mưa này so với dầu còn quý hơn.

Giản Dĩ Nịnh  cũng gật đầu, nhìn thân thể  mảnh mai lại gật gù đắt ý nhìn vô cùng khả ái.
" muội muội ______" An Hữu Minh hô nhìn thấy muội muội được Triệu An Quốc ôm vào trong ngực vô cùng cảnh giác nhìn bọn họ.
"Hữu Minh, tới chơi cùng với muội muội a, đừng có đứng im ở đó mau tới đây muội muội đang vẫy tay gọi ngươi "Triệu An Quốc thấy An Hữu Minh tới khuôn mặt cứng rắn của  đại hán lập tức trở nên nhu hòa,một tay ôm ngang bụng nàng một tay nắm lấy tay bảo bảo vơ vơ.

An Hữu Minh chậm chạp đi tới đứng trước mặt Triệu An Quốc  nhìn hắn một chút mới cẩn thận nắm lấy tay nhỏ của Giản Dĩ Nịnh.
Sau khi nắm lấy tay nhỏ của Giản Dĩ Nịnh trên khuôn mặt u ám từ từ nở nụ cười .
An Gia Khánh ở bên ngoài nhìn mọi người vui mừng tung hô ,chờ lấy lại tinh thần lại phát hiện nhi tử không có ở bên cạnh ,đứng ngoài ra cổng thấy nhi tử nở nụ cười tâm tình của hắn liền trở nên phức tạp, đứng một lúc liền đi vào ôm lấy nhi tử.
Mưa ròng rã ,cả một bữa tối.
Thời điểm buổi sáng , cống rãnh nhỏ đều đọng nước, bất đầu từ năm nay cũng  chưa thấy chuyện này xảy ra .
Ăn sáng An Gia Khánh để An Hữu Minh ở trên giường chơi đùa với bảo bảo, thừa dịp mọi người có mặt liền nói ,đem chuyện thời điểm mình gặp bảo bảo  một số chuyện li kì cũng đem suy nghĩ của mình nói ra.

" cái này " Triệu An Quốc làm đại đội trưởng lại không thể tin được chuyện này.
"Ca,ngươi suy nghĩ kĩ một chút tối hôm qua có nói chuyện trời mưa trước mặt bảo bảo hay không ".
An Gia Khánh hỏi chuyện này, Tô anh lập tức đánh cánh tay của Triệu An Quốc gương mặt hốt hoảng " lão triệu tối hôm qua quả thật ông có nói, còn nói với bảo bảo nếu như mưa đổ  nguyên đêm thì tốt  ".nói xong chính nàng  cũng không  thể tin tưởng.

Nhưng trời mưa, đúng là sau khi lão triệu nói xong câu kia trời liền đổ mưa.
Triệu gia chúc nghe bọn họ nói làm cho bị mơ hồ ,cà lơ cà phất nói "đừng có mê tín dị đoan như vậy ,cũng  chỉ  là một đứa trẻ  đáng yêu lại bị mọi người nói thành cái gì rồi "
Triệu An Quốc lại trầm mặc "mặc kệ là trùng hợp hay là... Cũng không thể để cho người khác biết "không có gì để chúng thân phận của đứa nhỏ này, nếu như tin đồn bị truyền đi,nói không chừng sẽ có người giả dạng người thân của nàng tới tìm.
Trước đó nghe nói có làng tin vào đạo sĩ đem hài tử cúng tế, hiện tại xảy ra nhiều chuyện như vậy khẳng định sẽ có nhiều người mê tín.
" cha, người đừng nghe An thúc đoán mò, việc cần thiết bây giờ là phải gieo hạt mùa hè, nếu người muốn tìm  cha mẹ cho bảo bảo thì cần phải đi sớm về sớm, trong đội  phải chờ người về dẫn dắt "Triệu gia chúc thấy bọn họ xem chuyện đó là thật liền vội vàng nói.
Triệu An Quốc gõ đầu hắn nghiêm túc nói  "con có  năng lực a, còn cần cha phải  an bài nhiệm vụ  sao "

Tô anh từ trong phòng chứa đồ đi ra,mang mũ tơi cùng áo rơm đưa cho Triệu An Quốc thúc giục " thời gian không còn sớm đi nhanh về nhanh" đối với suy đoán của An Gia Khánh ,nàng ngược lại bán tín, bán nghi,chỉ có gia đình của hài tử đoán chừng là không thể tìm được.
Bất quá, đi xem một chút lại có thể có hi vọng, nhưng nếu không đi cái gì cũng không tìm được.
Triệu gia chúc đi lên đội an bài sắp xếp cho mọi người, Tô anh đi đến công xã xử lý công việc, An Gia Khánh ở nhà giữ hai đứa bé, về phần Triệu An Quốc hắn cưỡi xe mang theo mấy người đến Hà gia câu.

Giữa trưa Triệu An Quốc mang theo người của mình trở về.
Hắn đi ra phía sau rửa tay, rồi đi ôm Giản Dĩ Nịnh vào trong ngực ,ôm nàng giơ lên cao , thấy nàng cười vui vẻ, miệng của hắn một mảnh đắng ngắt.
An Hữu Minh khẩn trương nhìn Triệu An Quốc sợ hắn ném rớt  muội muội .
An Gia Khánh đem nhi tử đuổi đi sau khi thấy hắn rời khỏi liền hỏi "ca, chuyện thế nào "...
"Hà gia câu, từ trên xuống dưới có năm trăm hộ gia đình, chúng ta đều hỏi thăm mấy lần, không có nhà nào vứt bỏ hài tử," Triệu An Quốc vừa nói lại không có phát hiện sắc mặt của bảo bảo trong ngực trầm xuống.
Phương diện đi lại ở Hà gia câu với Hạnh hoa thôn  phải đi tới năm trăm dậm ,công tước xã lại khác xa, tóm lại ở vùng phụ cận không có người vứt bỏ hài tử.
Giản Dĩ Nịnh nhẹ nhàng than một tiếng, nếu như bọn họ có thể nuôi được cũng sẽ không đem nàng  vứt bỏ ở nơi rừng rậm, nếu như không phải gặp vặn may gặp được phụ tử An Gia Khánh nói không chừng đêm đó nàng đã bị thú hoang ăn.
An Gia Khánh nhíu mày " không có khả năng a, đứa nhỏ này được nuôi tốt như vậy " hắn cuối đầu nhìn Giản Dĩ Nịnh trắng trắng nộn nộn,dáng dấp đẹp mắt lại nhu thuận, nếu như là hắn cho dù có đập nồi bán sắt hắn  cũng sẽ không vứt bỏ.
Triệu An Quốc thở dài một hơi thật sâu " nữ hài tử thật là mệnh số không tốt  "
" bất quá ta được nghe nói có một  chuyện thật sự rất đáng thương" Triệu An Quốc đem Giản Dĩ Nịnh để xuống giường, "có một lão phu nhân Triệu cúc hoa một mình đi đường lại đem eo mình làm gãy, nghe các thôn dân nói đi trộm đồ ăn ở nhà kế bên quá hoảng sợ liền chạy bừa bị ngã sấp xuống gãy eo"
" trộm đồ ăn ,nàng đây là đáng đời a có cái gì mà đáng thương "An Gia Khánh không có hứng thú nói, nếu như nàng không  đi trộm đồ ,thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy, so với chuyện đó bảo bảo bị vứt bỏ còn đáng thương hơn.
" ai nghe nói con trai cùng con dâu của nàng trước đó không lâu cùng nhau đi đào giếng liền bất hạnh qua đời, con của hai người họ vì không có dinh dưỡng liền chết yểu, con trai còn lại  của nàng  nhìn thấy nàng như vậy cũng mặc kệ nàng,  để nàng tiểu tiện trên giường, có người đi ngang qua nghe thấy  tiếng nháo rất lớn  ,còn nghe thấy không nên hại tôn nữ chết yểu ,bởi vì nghe nói có bé con chết yểu hắn liền để tâm .
Giản Dĩ Nịnh chớp chớp con mắt đây không phải là nãi nãi của nguyên thân sao,rõ ràng lúc ôm nàng tới rừng cây còn tốt sau bây giờ lại bị như vậy rồi.

Bất quá ,bị hậu quả như vậy nàng thật là vui vẻ. Nếu như càng không may nàng càng vui.

Dạng người xấu này đều bị ông trời nhìn thấy  thu thập.

" không nói đến những chuyện kia,đứa nhỏ này làm sao bây giờ "An Gia Khánh nhìn Giản Dĩ Nịnh mặt nhỏ phấn nộn  khả ái lại biết điều như vậy ,với tình trạng hiện giờ của hắn thật sự không thể nuôi dưỡng hài tử.
Triệu An Quốc cũng trầm mặt đem hài tử ôm vào trong ngực hắn cũng biết hoàn cảnh hiện giờ của An Gia Khánh "chuyện này để ta nghĩ biện pháp ".

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng chó vàng sủa còn có tiếng người kêu "Triệu đội trưởng ,gia hòa xảy ra chuyện. ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#điềm