chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu An Quốc bọc kín bảo bảo đưa cho An Gia Khánh vội vàng chạy nhanh ra cửa ,con chó vàng muốn chạy theo sau hắn ,nhưng vì bị xích lại chỉ có thể tức giận sủa to.
An Gia Khánh ôm bảo bảo đi ra ngoài, An Hữu Minh ở phòng kế bên nghe thấy tiếng động chạy ra,hắn vẫn không nói chuyện thậm chí cũng không nhìn ra bên ngoài đang náo nhiệt, đi tới trước mặt cha hắn nhìn muội muội liền đưa tay hết sức chăm chú nắm lấy chân nhỏ của muội muội ôn nhu kéo xuống .
Giản Dĩ Nịnh đang nhìn đám người hò hét ầm ĩ ở bên ngoài ,cảm nhận được chân nhỏ của mình được cẩn thận cầm lấy, liền cuối đầu xuống nhìn ,nàng không chút keo kiệt hướng về phía hắn nở nụ cười.

Nhìn thấy muội muội cười, An Hữu Minh liền trở nên vui vẻ hắn giật giật góc áo của An Gia Khánh ,đưa mắt nhìn ra bên ngoài lại nhìn cha của hắn "cha,ta có thể giữ  muội muội "
An Gia Khánh chần chờ hắn hiện tại ăn của người ta, ở của người ta cho dù có là thân thích, nhưng bây giờ  nhà người ta lại xảy ra chuyện  ,hắn ở nhà chờ cũng không được tốt lắm. Nhưng mà đứa nhỏ này còn nhỏ như vậy.
An Hữu Minh cố chấp nhìn hắn.

An Gia Khánh ôm bảo bảo ngồi xổm xuống " cha cùng đại bá ngươi  đi xem một chút xem có chuyện gì xảy ra ,ta để ngươi cùng muội muội ở trên giường ngươi chơi cùng muội muội, nhất định phải trông muội muội cẩn thận không được để nàng rơi xuống giường ngươi có làm được không ".
An Hữu Minh nâng lông mày lên nặng nề gật đầu " có thể ".
An Gia Khánh đem hai đứa bé sắp xếp thật tốt ,liền chạy ra ngoài hỏi mọi người đang xem náo nhiệt , liền hướng đến  chỗ xảy ra chuyện chạy tới.
Lúc An Gia Khánh đi ngang qua con chó vàng nó liền ngừng sủa điên cuồng ngắc ngắc đuôi lại không ngửi được mùi hương  mình muốn liền hướng về một phía sủa.

Giản Dĩ Nịnh được đặt trên giường liền cùng An Hữu Minh mắt to trừng mắt nhỏ ,nhìn hắn thật sự không có dinh dưỡng bất quá nhìn bộ dáng của hắn rất đáng yêu.
Giản Dĩ Nịnh duỗi ra tay nhỏ cùng chân đá vào không khí nhưng lại không đụng tới chỗ  An Hữu Minh.
"Ừm " nàng phát ra âm thanh nho nhỏ ,thân thể còn quá nhỏ dây thanh quản còn chưa phát triển hoàn toàn chỉ phát ra mấy âm điệu.
An Hữu Minh nhìn muội muội làm loạn lại không biết làm sao ,muội muội muốn làm gì, muốn ăn sao hay là muốn mụ mụ .?
Hắn nghĩ nghĩ liền ngồi bên cạnh muội muội ,bắt lấy tay nàng liền chậm gãi  ôm muội muội vào trong ngực .
Giản Dĩ Nịnh nhìn bộ dáng của hắn không được vui,muốn cùng hắn chơi, không nghĩ tới hắn sẽ  ôm nàng.
"Ê ,a"
An Hữu Minh nhìn biểu hiện của muội muội,lại nghe nàng  phát ra những âm điệu mà  hắn nghe không hiểu ,cẩn thận từng li từng tí hỏi " muội muội không thích ôm như vậy sau".

Qua một đêm Giản Dĩ Nịnh đã hiểu rõ được hoàn cảnh trong nhà này. Đứa nhỏ này rất ít nói, tính cách lại hướng nội , bộ dáng lại  lạnh lùng luôn biểu hiện thái độ thấu hiểu sự đời ,cho nên nàng liền dùng hết sức vung vẩy tay nhỏ tạo ra sự kích thích cho hắn.

Mặc dù ôm muội muội thơm thơm ,mềm mềm ,nhưng An Hữu Minh lại không hi vọng muội muội khó chịu , nghĩ nghĩ vô cùng không tình nguyện liền  ôm muội muội để nàng nằm ngang  xuống giường.
An Hữu Minh ngồi bên cạnh nàng , nhìn tay nàng nhỏ nhắn trắng nộn ,trong lòng ngứa ngáy ,tay cũng ngứa liền học theo bộ dáng của Triệu An Quốc tối hôm qua duỗi hai ngón tay để nàng nắm chặt .
Khi thấy nàng phối hợp cầm lấy ,từ trong nội tâm trở nên vui sướng, khí lạnh trên người cũng tan biến.
Giản Dĩ Nịnh nhìn thấy hắn vui vẻ ,cũng cảm thấy rất vui ,nàng thích nhìn thấy  bộ dáng  ngoan ngoãn của hài tử  cảm thấy vô cùng đẹp mắt,lúc  còn ở cô nhi viện, nàng là chị gái được hoan nghênh nhất .
Các người lớn vừa mới ra ngoài không bao lâu liền trở về ,cả viện yên tĩnh liền trở nên ầm ĩ náo nhiệt.
Triệu Định Bang mắng" ngươi, tiểu tử thối lần sau còn dám lỗ mãng như thế không "cũng may vận khí tốt, nếu không đã bị chết đuối  ở dưới sự, còn chưa có cưới nàng dâu, còn chưa có cho hắn ôm tằng tôn đâu !...
" gia gia ta thấy bên dưới có cá,cho nên xuống bắt để hiếu kính với ngài... " Triệu gia chúc được đặt ở trên cáng cứu thương liền lấy lòng nói.
Nhắc tới cũng thật là kì cục Hạnh hoa thôn ở bên cạnh con sông lớn ,từ khi mất mùa ,thời gian hơn một năm, cá ở bên trong sông đều được bắt hết, hôm nay nhiều người như vậy chỉ có một mình hắn nhìn  thấy con cá trắm cỏ lớn bằng năm ngón tay ở trong sông nhảy nhót.

Sống ở cạnh bờ sông ,kĩ thuật bơi lội cũng không tệ, con cá trắm ở cạnh bờ.hắn liền nhào về phía trước đi qua bắt cá,  nhưng hắn lại ngã về phía sông.
Ngã thì cũng ngã đi,dù sao cũng biết bơi, trời mưa xuống cũng không phải chưa từng bơi qua .
Chỉ là trận mưa lớn tối hôm qua, nước sông dâng cao ,chảy xiết dòng sông thượng du ngã xuống một cái cây một người có thể ôm hết  ,lại tiến tới cực nhanh làm hắn không kịp né liền bị hung hăng nện vào trên đùi của hắn ,còn mai là các thôn dân phát hiện kịp cũng không màng nguy hiểm liền lao xuống.

" ngươi còn cười đùa giỡn được "Triệu An Quốc nghe được hắn xảy ra chuyện, trái tim của hắn đều  bị dọa sợ cho sắp ngừng đập ,hắn là con trai độc đinh duy nhất nếu hắn xảy ra chuyện gì ,thì hắn phải làm sao .
" cha, ta đây không phải, không có chuyện gì sau"Triệu gia chúc nằm trên cánh cứu thương, đùi phải bị thương, làm ra bộ dáng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Những người khác  cũng  năm lần bảy lượt nói lúc đó Triệu gia chúc có bao nhiêu nguy hiểm  cũng may mạng hắn tốt nếu không đã đi xuống  hoàng tuyền.

An Gia Khánh hỗ trợ khiêng cáng cứu thương ,nhìn bộ dạng bị thương của An Gia Khánh ,lại nhớ tới chuyện lúc sáng hắn nói chuyện lỗ mãng trước mặt bảo bảo .
Lần này đã xác nhận được một chuyện sau này không thể nói những chuyện không nên nói.
Mà An Gia Khánh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không phải là trùng hợp.
Ngươi đối xử tốt với nàng sẽ gặp vận tốt ,còn ngươi đối với nàng không tốt sẽ gặp vận rủi.
Nghĩ như vậy cả người An Gia Khánh đều cứng đó.
Triệu An Quốc nhìn chân của Triệu gia chúc sưng vù nói với bọn hắn" cha, các người đưa gia hạ trở về trước, ta đi mời thầy thuốc Giản tới  "nói xong liền đi khỏi chạy tới một phương hướng khác.
Mọi người hỗ trợ đem Triệu gia chúc vào nhà ,liền ai về nhà nấy.
Triệu định bang nhìn An Gia Khánh giúp Triệu gia chúc tẩy rửa thân thể  cũng đi tới hai người lãi nhãi "nghe nói hôm qua ngươi có ôm hài tử trở về,  hảo hài tử a, năm đó cha ngươi "...
Triệu định bang có ba người con trai,Triệu An Quốc là nhi tử thứ hai, đại nhi tử Triệu An Thái sống ở trong thành, hiện tại hắn sống cùng tiểu nhi tử Triệu An Dân,hôm qua không có qua bên nhị nhi tử cho nên không thấy.
An Gia Khánh kiên nhẫn  cùng hắn trò chuyện không ngừng ,càng trò chuyện càng cao hứng, quan hệ càng thêm khắng khích, để cho Triệu gia chúc trợn mắt há mồm ,hắn từ trước tới giờ chưa từng thấy gia gia nói nhiều như vậy, càng không nói cùng với người khác làm quen dễ dàng như vậy ,An  thúc thực sự  là không đơn giản .
Trò chuyện một lúc  An Gia Khánh  ,nghĩ đến những việc trùng hợp liền hỏi "đại gia người  nghĩ đây thực sự là chuyện trùng hợp sao"
Triệu gia chúc cười khúc khích "ta nói An thúc, không lẽ người định nói chuyện này cùng bảo bảo  có liên quan "
Triệu định bang nhíu mày " chuyện gì xảy ra "

Triệu gia chúc nhan mồm nhanh miệng nói "ai nha đã nói là không cần mê tín ,chuyện này chỉ là ngoài ý muốn "..
An Gia Khánh lại không nghĩ như vậy ,chân thành nói"có phải thật hay không ,chúng ta thử một lần liền biết" nếu như chuyện đó là thật vậy sao này bọn  họ không thể mạo Phạm đến bảo bảo,  nếu như không phải vậy thì chuyện đó chỉ là trùng hợp.
Triệu gia chúc cười nói " An thúc ,đừng nghi ngờ thần linh nữa "
Triệu định bang che miệng của hắn lại ,trên khuôn mặt tràn đầy tức giận " họa từ miệng mà ra "..
Sống hơn nữa đời người chuyện gì chưa từng thấy qua thà tin rằng có còn hơn không.
" vậy thử một chút đi, làm sao để thử"Triệu định bang nhìn An Gia Khánh.
An Gia Khánh đã nghĩ kĩ cách " ta có cách ".

Tác giả có lời muốn nói :An Hữu Minh : muội muội cho nàng xuống giường.
Giản Dĩ Nịnh  giãy dụa
An Hữu Minh một bên ôm chặt nàng : muội muội nghe lời, đừng để bị thương, nếu không sẽ bị cha đánh
Giản Dĩ Nịnh :nghĩ mau mau lớn lên, để có thể bảo vệ hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#điềm