chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đương nhiên cho dù hiện tại lữa có xén tới lông mày, cũng không thể chứng minh suy nghĩ của bọn họ là thật, trước mắt phải trị thương cho An gia chúc.
An Gia Khánh để cho Triệu Định Bang chông chừng Triệu Gia Chúc. Còn hắn thì về phòng tìm nhi tử,mặc dù hắn không phải là tiểu hài tử nghịch ngợm, nhưng dù sao cũng là hài tử không có nhiều kiên nhẫn ,chỉ sợ hắn chạy ra ngoài chơi ,đem bảo bảo để trên giường xảy ra chuyện gì cũng coi như không.
An Gia khánh vừa bước vào cửa thấy An Hữu Minh giật mình ngẩng đầu lên ,ánh mắt ngoan lệ nhìn ra cửa thấy là hắn mới trầm tĩnh lại.
" muội muội có khóc hay không " An Gia Khánh ôm Giản Dĩ Nịnh lên kiểm tra, sờ lên bụng đã xẹp xuống của nàng.
Nghĩ đến lúc trưa không có cho nàng ăn chắc giờ cũng đã đói bụng.
An hữu Minh ,nhìn động tác cẩn thận của An gia Khánh xem muội muội ,thanh âm đều chở nên mềm mại " muội muội rất ngoan".
Muội muội khẳng định là bảo bảo ngoan nhất thiên hạ ,An hữu minh khẳng định nghĩ.
Bởi vì bảo bảo nhà khác đụng một cái là khóc, âm thanh khóc lại đặc biệt lớn,rất không tốt, dáng dấp của bọn họ cũng không có đẹp mắt bằng muội muội, muội muội lớn lên so với tranh vẽ búp bê treo niên kĩ trong nhà bà nội còn tốt hơn.
Mà muội muội lại còn hay cười với hắn ,sẽ cùng hắn chơi ,muội muội là tốt nhất thế giới.
" không có khóc thì tốt, con trai nhà ta trưởng thành ,còn biết  giúp trông giữ hài tử " An gia khánh tán dương, dặn dò nói  " đợi lát nữa nhìn thấy bá nương ,bọn họ phải hỏi biết không ".
Không thấy nhi tử trả lời lại thấy hắn nhìn chằm chằm vào bảo bảo ,tâm của An gia khánh khẽ động ngồi xổm xuống ngang bằng với ánh mắt của hắn " Hữu Minh ,đợi lát nữa nhìn thấy bá nương, đại bá, ca ca còn có gia gia phải hỏi biết không ,nếu không muội muội cũng sẽ không thích ngươi".
Thấy ánh mắt hoài nghi của nhi tử ,An gia khánh ho khan một cái ngồi lên giường ôm lấy bảo bảo cùng nàng đối mặt " không tin chúng ta hỏi muội muội một chút ,nếu như ca ca không lễ phép muội muội cũng sẽ không thích ca ca có phải không ".
Giản DI Nịnh nhìn An gia khánh lại nhìn An hữu minh ,kì thật người ta cũng sẽ không quan tâm lời nói của hài tử có lễ phép hay không ,mặc dù người ta không quan tâm nhưng người làm phụ thân như hắn cũng sẽ khó xử .
Thế là nàng phối hợp gật đầu.
An gia khánh không nghĩ nàng sẽ phối hợp gật đầu với mình ,ý nghĩ càng thêm kiên định nàng không phải là người bình thường.
" ngươi nhìn ,muội muội đều đã gật đầu ,cho nên phải đồng ý với ta lát nữa nhìn thấy bọn họ phải hỏi ,được không, nếu không muội muội sẽ không thích ngươi"An gia khánh nhìn biểu cảm của nhi tử thời điểm nghe thấy muội muội sẽ không thích hắn ,lông mày nhíu chặt nhìn hắn chằm chằm chậm gãi gật đầu.
An gia khánh vui vẻ lung lay thân thể nhỏ bé của bảo bảo, ,bảo bảo thật đúng là phúc tinh ,nếu như hắn có khả năng khẳng định sẽ nuôi dưỡng bảo bảo nhưng mà điều kiện hiện tại của hắn...
Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, An gia khánh mang bảo bảo cùng An hữu minh ra ngoài, liền thấy Triệu an quốc lôi kéo một người nam nhân tuấn mỹ mang kính mắt ,chắc khoảng ba mươi tuổi ,mặc áo sơ mi màu lam ,quần vải thô.trong tay mang theo một cái gương y dược cũ.
Dáng người cao rào ,khí chất xxuất chúng ,ngọc thụ lâm phong, không giống là người ở trong thôn.

" thầy thuốc Giản, nhanh xem chân của nhi tử ta có sao không ".Triệu an quốc một bên lo lắng, nhưng người nam nhân bị hắn lôi kéo sắc mặt cũng không hề thay đổi .
Con chó vàng gâu gâu gâu sủa càng làm cho Triệu an quốc sốt ruột.
Ánh mắt của Giản dật tiên nhìn vào trong viện ,ánh mắt dừng lại trên người bảo bảo trong ngực của An gia khánh ,ánh mắt lãnh đạm lóe lên một tia sáng.
Đột nhiên hắn cảm nhận được một ánh mắt dọa người ,ánh mắt liền dời xuống tiểu hài tử đứng bên cạnh nam nhân ôm bảo bảo ,ánh mắt hung tợn trừng hắn chằm chằm.
Những sự tình phát sinh chỉ trong nháy mắt ,Giản dật tiên không để lại dấu vết liền thu hồi ánh mắt ,nói với Triệu an quốc " gia hạ ở đâu "
" ở chỗ này " Triệu an quốc mặc dù gấp gáp cũng không dám thúc giục ,ở trong thôn ai không biết tính tình của thầy thuốc Giản cổ quái, nếu như không cẩn thận chọc giận hắn ,đừng nói là bệnh nhẹ cho dù có bệnh nặng sắp chết trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không chớp mắt.
Giản dật tiên đi theo Triệu an quốc vào gian phòng của nhi tử, thời điểm đi ngang qua An Gia khánh, bảo bảo trong ngực nam tử liền hướng hắn cười một cái ,bước chân của hắn chậm chậm tâm liền sụp xuống bị bảo bảo dung hòa thành nước.
Bước chân của Triệu an quốc nhanh chóng hận không thể lập tức đem thầy thuốc Giản đi vào gian phòng của nhi tử, sau khi bước vào gian phòng thì phát hiện phía sau không có ai,lại đi ra ngoài nhìn, thầy thuốc Giản với ai cũng không nói cười vậy mà lại cười với bảo bảo.
Dù Triệu an quốc là một đại nam nhân, nhìn thấy dung nhan của thầy thuốc Giản cũng ngây người, người này quá dễ nhìn, người cũng như tên,có thể đồng dạng với tiên nhân.
" thầy thuốc Giản " hắn vội hoàn hồn ,gấp gấp kêu ,hắn cũng không muốn quấy rầy thầy thuốc Giản hào hứng vui đùa với bảo bảo, chỉ là con trai của hắn còn ở trên giường.

Giản dật tiên lập tức thu hồi nụ cười,khí chất chớp mắt lạnh thấu xương ,hắn ừ một tiếng, di chuyển bước chân khó khăn.
Nếu như bảo bảo của hắn cùng Ninh Tuyết nếu không có chuyện kia phát sinh ,thì cũng giống như bộ dạng bảo bảo này đều rất đáng yêu.

Giản Dật Tiên kiểm tra chân cho Triệu Gia Chúc ,nhàn nhạt nói " không có gì đáng ngại "mắt cá chân bị xoay đến ,bắp chân bị vật nặng trúng đến ,không có gãy xương .
Con mắt của Giản dật tiên là màu hổ phách ,lúc nghiêm túc nhìn ngươi ,có một loại cảm giác cao cao tại thượng,sẽ khiến cho người khác tự giác nghe lời nói của hắn.

Cho nên lúc Giản dật tiên nói " không phải rất đau sao, ngươi mau nằm xuống ".nghe được lời hắn nói trong lòng Triệu gia chúc liền cảm thấy may mắn ,thậm chí còn rảnh rỗi ngắm dung nhan tuyệt mỹ của thầy thuốc Giản.
Nhưng một giây sau hắn liền minh bạch vì sao mọi người đều xưng đụng thầy thuốc Giản là thần tiên ma quỷ.
_______a !!!
Loại đau nhức kia,đau thấu tim gan,giống như cả người đều muốn sắp chết, chân cũng giống như không phải là của mình.
Nghe được hắn kêu thảm,Giản dật tiên nhếch miệng lên thành một đường cong không một ai phát hiện ,hắn thật không thích người khác dùng loại ánh mắt kia thưởng thức tướng mạo của hắn.
Sau khi xử lí chân của hắn tốt, Giản dật tiên nói với Triệu an quốc "đợi lát nữa đến chỗ cua ta lấy thuốc, mỗi ngày một thang".
Nói xong không để Triệu an quốc giữ lại liền dứt khoát lưu loát cầm gương y dược rời đi.
Thời điểm đi tới cửa ra vào gặp được Giản dĩ Nịnh ,bước chân dừng lại một chút, liền mỉm cười với bảo bảo ,hắn chậm rãi duỗi ra một cái tay đụng vào tay nhỏ của bảo bảo liền nắm chặt trong nháy mắt cả người đều viên mãn.
" đây là con của ngươi " Giản dật tiên ngẩng đầu hỏi An Gia khánh, không để ý đến ánh mắt hung tợn của An hữu minh.
An gia khánh lắc đầu " không phải " hắn đối mặt với ánh mắt không hề bận tâm của thầy thuốc Giản , chỉ có thời điểm đang nhìn bảo bảo mới lộ ra một chút xíu cảm xúc, cảm xúc này khiến cho An gia khánh phát giác được nguy hiểm loại cảm giác này...
Giản dật tiên nhíu mày, theo hắn biết được trong nhà Triệu đội trưởng không có hài tử nhỏ như vậy ,vừa rồi lúc tiến vào cũng chỉ có nam tử cao lớn, này cũng không có ai khác, vậy đứa nhỏ này là ai..
" đứa nhỏ này, là ta nhặt được từ trên núi "thầy thuốc Giản này, nhìn tuổi tác, cũng đã thành thân, đồng thời khí chất lại bất phàm,nhìn thái độ của An quốc biểu ca đối với hắn ,địa vị không thấp, trong nhà hẵng là không thiếu một cái chén đôi đũa,mà nhìn hắn lại thích bảo bảo, nếu như bảo bảo được hắn nuôi dưỡng, sẽ có thể bảo vệ tốt cho nàng a..
Giản Dật Tiên nhất thời cuối đầu nhìn Giản Dĩ Nịnh một chút nàng trắng trắng nộn nộn ,ánh mắt trong veo nhu nước, lúc nghênh tiếp ánh mắt của hắn ,lại mỉm cười đâm thẳng vào đáy lòng hắn.
Triệu an quốc trong phòng một bên thu thập ,một bên nghe cha hắn nói chuyện của bảo bảo, nghe được thầy thuốc Giản còn chưa rời đi,hắn tranh thủ thời gian đi tới ,đầu tiên nói với An gia khánh "An huynh đệ,cha ta có chuyện tìm ngươi "
Sau đó đến sau lưng Giản dật tiên " thầy thuốc Giản ,ta đi theo ngươi lấy thuốc "
An gia khánh ôm bảo bảo vào trong nhà, An hữu minh nhớ kĩ lời An gia khánh nói "gia gia tốt, ca ca tốt ".
Triệu định bang gật gật đầu
" hảo ,hài tử ngoan".

Ánh mắt liền bị Giản dĩ Nịnh hấp dẫn ,hắn nhìn nàng, con mắt đục ngầu nháy mắt sáng lên mấy phần "thật đúng là có phúc tướng,nói đi,ngươi muốn dùng biện pháp gì để thử".

Tác giả có lời muốn nói :An hữu minh ,muốn cướp muội muội về.

An gia khánh vụng trộm nói với hắn :muốn cùng muội muội lớn lên, vẫn là cùng muội muội cả một đời.

An hữu minh khẳng định nói :cả một đời.

An gia khánh sờ lên đầu của hắn : ngoan ,vậy nghe lời ba ba.

An hữu minh : không cho ngươi làm nàng bị thương ?

Xong bị lệch lạc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#điềm