Chương 12: Mong muốn cô kết hôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tất cả là lỗi tại em. Đáng lẽ ra em không nên cùng chị tranh dành tình cảm của anh. Nếu không mọi chuyện cũng đã không tồi tệ như vậy."

Tiếng nức nở khe khẽ của Từ Y Vũ giống như cào vào lòng người. Khóe mắt cô ta thấm đẫm nước mắt, vẻ mặt tràn đầy sự tự trách.

Tiêu Dạ Thần ánh mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Từ Y Vũ, trong lòng nảy sinh sự phiền muộn. Tuy là vậy nhưng anh lại không thể một phát hất bay cô ta ra.

Anh nói: "Đừng tự trách bản thân. Đây không phải là lỗi của em."

Từ Y Vũ: "Nhưng em đã biết chị thật sự thích anh. Thế nhưng... thế nhưng em lại không cách nào buông bỏ anh được!" Cô ta ngước nhìn Tiêu Dạ thần. "Có phải em xấu xa lắm đúng không?"

Tiêu Dạ Thần mím môi, rất muốn nói ra một tiếng: "Ừ." Thế nhưng anh lại kiềm chế lại, chỉ đơn giản an ủi xoa đầu Từ Y Vũ.

Tiêu phu nhân thật sự nhìn không nổi Từ Y Vũ giả bộ đáng thương trước mặt mình, bà mỉm cười: "Cô cảm thấy cô lỗi với Tiểu Tuyết? Chi bằng buông bỏ cho con trai tôi đi. Dù sao bên cạnh cô không phải còn có rất nhiều đàn ông đủ để cô hưởng dụng hay sao?"

Mặt Từ Y Vũ, Từ Tâm Lan và Hàn Tư Minh khẽ biến sắc.

"Phượng Tư Vũ bà có ý gì?" Từ Tâm Lan rít lên.

"Tôi có ý gì? Không phải bà biết rất rõ sao?" Ánh mắt Tiêu phu nhân tràn ngập sắc bén.

Tiêu phu nhân nhìn chằm chằm vào Từ Y Vũ, giọng điệu rất dễ phát giác ra sự mỉa mai:  "Từ Y Vũ, cô nói cô yêu Dạ Thần? Vậy cô ở sau lưng con trai tôi đã yêu bao nhiêu người đàn ông rồi? Hóa ra tình yêu của cô rẻ mạt đến thế sao? Suy cho cùng, cả cô và mẹ cô đều tiện như nhau."

"Cháu... không có!..." Cả người Từ Y Vũ run lên. Cảm giác vô cùng tổn thương mà nhìn Tiêu phu nhân.

Tiêu phu nhân chán ghét nhất chính là khuôn mặt giả tạo này của Từ Y Vũ, như thể mọi người trên thế giới đều có lỗi với cô ta vậy! Bà không để tâm lời nói của Từ Y Vũ, giọng điệu cũng trở nên khó chịu: "Từ Y Vũ tiểu thư, nói xuông như vậy có tác dụng gì? Nếu cô thật sự cảm thấy có lỗi với Tiểu Tuyết, hiện tại ngay lập tức chia tay với Dạ Thần, trả Dạ Thần về cho Tiểu Tuyết. Thế nào, Cô dám không?"

Tiêu phu nhân nói như vậy cũng là để giải tỏa cơn giận dữ của bà ra, bởi vì bà cũng biết rõ, nếu Từ Y Vũ thật sự cảm thấy hối hận như vẻ bề ngoài mà cô ta thể hiện thì đã không lấy cớ là người yêu của Tiêu Dạ Thần, ngày ngày chèn ép Hàn Hy Tuyết đến không còn thanh danh như vậy. Trong chuyện này Từ Y Vũ có thể lừa được bất cứ ai, nhưng không thể lừa bà được.

Có lẽ cô ta chỉ đang lợi dụng con trai bà để trả thù, hành hạ Hàn Hy Tuyết mà thôi.

Điều mà Tiêu phu nhân lo lắng nhất chính là dù cho Từ Y Vũ có đồng ý thì chưa chắc Dạ Thần đã chấp thuận chia tay cô ta.

Nhưng khiến bà hết sức kinh ngạc chính là rõ ràng Tiêu Dạ Thần biết hôm nay bà đến Hàn gia chính là muốn ép anh kết hôn với cô, thế vậy mà anh không có chút nào gọi là khó chịu cả, hết sức phối hợp mà đi đến đây.

Ban đầu Tiêu phu nhân còn âm thầm vui mừng, bà tưởng rằng cuối cùng Tiêu Dạ Thần đã chán ngấy Từ Y Vũ. Thế nhưng mọi chuyện xảy ra trước mắt lại đánh tan những ảo tưởng của bà. Từ khi đến Hàn gia, con trai bà chưa một lúc nào rời khỏi người Từ Y Vũ.

Ánh mắt Tiêu phu nhân đầy tức giận nhìn Tiêu Dạ Thần cũng Từ Y Vũ.

Sau lời nói của Tiêu phu nhân, bầu không khí xung quanh cũng trở nên khó xử.

Cùng lúc đó Hàn Hy Tuyết cũng đã sắp xếp xong mọi thứ. Cô nhìn lại căn phòng mình từng ở hai mươi mấy năm, bỗng nhiên có cảm giác thật sự chua xót, cũng có chút giễu cợt.

Thật ra thì đồ đạc của cô cũng chẳng có gì, rõ ràng đã ở qua hơn hai chục năm tại đây, vậy mà cho đến cuối cùng lại chẳng có thứ gì quý giá đáng để trân quý.

Có lẽ thứ nuối tiếc nhất chính là Hàn Hy Tuyết của bây giờ đã không thể trở lại thành Hàn Hy Tuyết của năm xưa, bồng bột, điên cuồng vì một thứ gọi là tình yêu. Bất chấp sự tổn thương, tra tấn về thể xác lẫn tinh thần.

Hàn Hy Tuyết đưa tay đóng cửa lại, cũng chính là khép lại quá khứ tối tăm của cô.

Ngay lúc cô bước xuống, cũng đủ để nghe thấy lời nói của Tiêu phu nhân.

"Từ Y Vũ tiểu thư, nói xuông như vậy có tác dụng gì? Nếu cô thật sự cảm thấy có lỗi với Tiểu Tuyết, hiện tại ngay lập tức chia tay với Dạ Thần, trả Dạ Thần về cho Tiểu Tuyết. Thế nào, Cô dám không?"

Lời nói thập phần khiêu khích của bà vang vọng khắp nơi.

Bước chân của cô khẽ dừng lại. Trong nháy mắt cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng lại rất nhanh trở về bình thường. Ánh mắt Hàn Hy Tuyết hết sức phức tạp. Cô thật không nghĩ tới trước mặt Từ Tâm Lan và Hàn Tư Minh, Tiêu phu nhân vẫn không khách khí như vậy. Điều này khác gì đánh thẳng vào mặt ba người kia! Sau đó nhìn về phía ba Hàn gia, quả nhiên chính là một bộ dạng tức giận.

Tầm mắt lại rời đi một chút, cô còn thấy rõ Tiêu Dạ Thần đối với Từ Y Vũ sủng nịnh ôm trong lòng mà an ủi. Ánh mắt anh lộ rõ vẻ đau lòng, cùng căm phẫn.

Đúng vậy thôi, đâu ai muốn phải từ bỏ người mình yêu thương để lấy một người mình căm ghét đâu chứ!

Hàn Hy Tuyết biết rõ tại sao Tiêu phu nhân lại đối với cô yêu thương đến không nói lí như vậy. Chỉ là những hành động đó là xuất phát từ tình yêu thương thật lòng hay là sự thương hại thì cô chỉ đoán ra được tám chín phần. Tiêu gia đối với cô chỉ là tồn tại cảm giác áy náy. Những hành động của cô và Tiêu phu nhân cũng đơn giản là một người muốn bù đắp ân hận của mình bằng cách trao đi yêu thương, còn một người lại là thèm khát sự thương hại đó. Suy cho cùng, tất cả là do cô quá lưu luyến sự yêu thương chiều chuộng của Tiêu phu nhân, vì vậy vẫn cố chấp không muốn tìm hiểu sự thật sâu bên trong đó.

Nhưng bây giờ cô không muốn dính dáng đến những chuyện tình cảm này thêm nữa, cũng không muốn có liên quan gì đến Hàn gia và đặc biệt lúc này không muốn dính dáng nhất chính là Tiêu gia.

Bởi vì Hàn Hy Tuyết lúc này, cảm thấy bản thân chỉ là một người qua đường xa lạ nào đó. Sau khi tiếp nhận cuộc sống của Triệu Hy Tuyết, tiếp đó lại phải trải qua cuộc sống của Hàn Hy Tuyết một lần nữa. Cô có cảm giác không phải bản thân mình đang sống lại. Mà chỉ là đang xem một bộ phim dài không có hồi kết mà thôi!

Vì vậy cô cảm thấy mình không có tư cách xen vào làm chuyện gì để thay đổi bộ phim đó. Chỉ cần làm theo đúng mọi thứ, điều quan trọng nhất là không cần dính dáng đến những thứ nguy hiểm đối với bản thân là được. Bởi vậy, Tiêu Dạ Thần và Từ Y Vũ, Hàn Hy Tuyết đều muốn tận lực không liên quan đến.

Hàn Hy Tuyết mở miệng, ngăn cản lời nói của Tiêu phu nhân: "Không cần phải làm như vậy."

Cô kéo theo chiếc vali đằng sau, đi về phía mọi người.

"Tiêu tiên sinh, Tiêu phu nhân." Cô hơi cúi người, hướng Tiêu phu nhân và Tiêu tiên sinh chào hỏi.

Tiêu phu nhân nhìn thấy Hàn Hy Tuyết xuất hiện, còn đang vui mừng thì lời nói của cô giống như tạt cả chậu nước mặt vào mặt bà. Khóe môi bà run rẩy, nét cười trong ánh mắt cũng vì thế mà vỡ vụn.

Bà cố gắng mỉm cười, nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mở giọng trách cứ: "Con bé này, sao lại đối với chúng ta xa lạ như vậy!"

Hàn Hy Tuyết không nói gì, hơi mím môi lại.

Tiêu phu nhân cảm thấy tự trách: "Con đang trách chúng ta sao? Aiz, Nếu như năm đó chúng ta đưa con đi theo thì mọi chuyện đã không đến mức này."

Ánh mắt bà tràn đầy chua xót: "Đứa trẻ này, mấy năm chúng ta không ở đây, con sống không tốt chút nào sao?"

Hàn Hy Tuyết mỉm cười, chỉ là nụ cười đó không rõ vui vẻ hay chế giễu: "Tốt hay không tốt, khác nhau sao?"

Cuộc đời cô không lúc nào là tốt cả. Dù cho người khác thấy là tốt, thế nhưng đối với cô chúng lại chẳng khác gì nhau.

Tiêu phu nhân nghe thấy vậy liền hết sức đau lòng. Thật ra bà đã tìm hiểu tất cả mọi chuyện ở đây, từ chuyện Hàn Hy Tuyết phải chịu bao nhiêu lời nói nhục mạ, chế giễu của những người xung quanh đến bị con trai bà tàn nhẫn lạnh nhạt ra sao bà đều biết cả.

Vì vậy để Tiêu Dạ Thần kết hôn với cô có lẽ là điều duy nhất mà bà có thể làm cho cô. Có lẽ như vậy sẽ khiến cô thật sự hạnh phúc.

Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của cô, tâm Tiêu phu nhân như bị ai đó nhéo mạnh. Rốt cuộc là đã trải qua những gì mới có thể khiến một đứa bé luôn vui vẻ như mặt trời nhỏ này lại có thể thay đổi đến thế.

Sau đó Tiêu phu nhân nhìn thoáng qua thấy chiếc vali đang ở bên cạnh cô, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Tuyết, đây là có chuyện gì?"

Hàn Hy Tuyết nhìn theo hướng Tiêu phu nhân, cảm thấy cũng không phải là chuyện gì lớn, cô nói: "Không có gì to tát, chỉ là muốn chuyển đi mà thôi. Suy cho cùng đã ăn bám tại Hàn gia lâu như vậy đã đến lúc phải rời đi rồi!"

Mặt Tiêu phu nhân khẽ biến sắc: "Chuyển đi?" Sau đó cảm thấy hết sức tức cười: "Cái gì là ăn bám. Cháu ở đây chính là danh ngôn chính thuận."

Hàn Hy Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: "Đây không phải là nhà của con."

Nhà sẽ không lạnh lẽo như vậy!

Khi xưa cô đã từng được nghe kể rất nhiều chuyện.

Nhà_ là nơi rất ấm áp, nó ấm áp hơn vạn vật trên thế gian. Nó sẽ không lạnh lẽo như vậy, cô đơn như vậy. 

Thế nên đây không phải là nhà, nó chỉ là cái lồng giam lạnh lẽo mà thôi!

Hàn Hy Tuyết hay Triệu Hy Tuyết cũng vậy, cô chưa từng thật sự có 'nhà'. Phải chăng cô chỉ là đi nghỉ chân tạm ở một nơi nào đó, đến kì hạn lại phải rời đi mà thôi!

Lời của Hàn Hy Tuyết nói ra một lần nữa khiến tất cả sững sờ.

"Hàn Hy Tuyết, con... đây không phải nhà con thì đâu mới là nhà của con?" Hàn Tư Minh tức đến sắc mặt trắng bệch.

Hàn Hy Tuyết lặp lại: "Tôi không có nhà!"

"Con...!" Hàn Tư Minh không nghĩ cô sẽ nói lại một lần nữa, ông ta phẫn nộ đến mức gầm lên một tiếng.

Tiêu phu nhân liếc Hàn Tư Minh, chặn lại ánh mắt tức giận kia: "Ha, ông còn trách mắng con bé. Không phải một nhà ba người các người hận không thể đuổi con bé rời đi sao? Nếu bây giờ chúng tôi không trở lại, sao có thể biết ông vì một đứa con của tiểu tam mà cắt đứt quan hệ với tiểu Tuyết chứ!"

Sau đó bà quay sang trao cho cô một anh mắt trấn định, giống như đang nói: "Không phải sợ, ta sẽ bảo vệ con."

Hàn Hy Tuyết cảm thấy buồn cười, nhưng lại không thể cười thành tiếng. Cô muốn nói với bà rằng cô không cần ai phải bảo vệ cả, trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cô cùng tự hiểu rằng dựa vào người khác không bằng hãy dựa vào chính mình 

Nếu tin tưởng vào những thứ tình cảm ngắn ngủi lại mong manh, đến lúc mất đi mới gọi là thật sự đau đớn.

Tiêu phu nhân lại nói: "Thực ra hôm nay chúng tôi đến đây chính là muốn nói chuyện liên quan đến Hy Tuyết. Tôi và lão Tiêu đã quyết định sẽ để Hy Tuyết và Dạ Thần đính hôn."

"Cái gì?"

Một nhà ba người Hàn gia sửng sốt. 

Ngay cả Hàn Hy Tuyết cũng giật mình.

Tiêu phu nhân nhìn biểu hiện của bọn họ mà cảm thấy tức cười: "Sao vậy? Các người kinh ngạc vậy sao? Là các người không thể chăm sóc cho Hy Tuyết, chúng tôi muốn chăm sóc cho con bé cũng không phải chuyện gì to lớn. Tiểu Tuyết cũng là yêu Dạ Thần, vậy để hai đứa kết hôn với nhau. Đây không phải đúng như mong muốn kết thân của 'Hàn phu nhân' hay sao?"

Từ Y Vũ cả người bỗng run rẩy, tơ máu trong mắt nổi lên khiến khóe mắt cô ta đỏ ửng. Vẻ cuồng loạn trong ánh mắt nổi lên từng cơn giống như muốn nhấn chìm tâm trí cô ta. Nhưng tất cả lại bị mái tóc xung quanh che khuất. Khiến cho ai nhìn vào cũng không thấy sự bất thường nào cả.

Sau một lúc Từ Y Vũ ngẩng đầu lên, nước mắt theo đó mà chảy dài khắp khuôn mặt. Cô ta nức nở: "Không được! Thật sự không được. Dì Tiêu, vậy còn cháu, sao có thể như vậy. Cháu... cháu thật sự rất yêu A Thần!" Cô ta đưa hai tay ôm lấy mặt, bật khóc thất thanh.

Nhìn Từ Y Vũ khóc đến tê tâm như vậy cũng đủ khiến cho người khác thương xót.

Hàn Tư Minh bỗng nhìn cô, cảm thấy hết sức giận dữ, sự phẫn nộ mà ông ta kìm nén cuối cùng cũng bộc phát ra: "Giờ ngươi đã vừa ý rồi chứ! Chia rẽ tiểu Vũ và Dạ Thần, còn thủ đoạn nào mà ngươi chưa dùng nữa?"

Hàn Hy Tuyết vô cớ bị Hàn Tư Minh giận chó đánh mèo: "..."???

Ha...

Thật là hài hước.
Hàn Tư Minh đến bây giờ vẫn cảm thấy cô muốn chia rẽ Từ Y Vũ và Tiêu Dạ Thần?

Phải rồi, ông đã bao giờ tin tưởng cô? Đối với ông ta, cô chỉ là một người tàn nhẫn đầy thủ đoạn. Bất chấp làm mọi việc để đạt được mục đích.

Cô nói: "Con mắt nào của ông... thấy tôi muốn chia rẽ hai người họ."

Hàn Tư Minh: "Ta..."

Đúng thật là cô chưa hề nói gì cả. Tất cả đều là Phượng Tư Vũ nói đến. Thế nhưng mỗi khi có việc liên quan đến Tiêu Dạ Thần, Hàn Hy Tuyết và Từ Y Vũ. Ông ta luôn có suy nghĩ Hàn Hy Tuyết làm gì cũng là sai lầm.

"Hàn Tư Minh, đây là ý của tôi. Không liên quan đến con bé." Tiêu phu nhân thấy Hàn Tư Minh không nói lí lẽ như vậy liền hết sức tức giận.

Tiếng ồn xung quanh văng vẳng bên tai Hàn Hy Tuyết khiến đầu cô rất nhức nhối. Mọi thứ xung quanh như chậm dần lại. Cô thấy rõ Tiêu phu nhân vì cô mà chống đối với Hàn gia. Nhìn thấy người cha vô cảm liên tục trách cô cướp đi hạnh phúc của đứa con gái ông yêu thương. Thấy Từ Tân Lan phẫn hận đến mức hận không thể nhào lên đánh cô. Nhìn thấy Từ Y Vũ nhìn cô bằng ánh mắt tổn thương, thậm chí còn có chút ý ngoan độc. Nhìn thấy phản ứng của Tiêu Dạ Thần sau khi Tiêu phu nhân nói muốn anh cùng cô kết hôn. Là không cam lòng, phẫn nộ, là căm hận cô.

Chỉ duy nhất Hàn Hy Tuyết tuy là nhân vật chính trong câu chuyện của họ, nhưng lại như một người dưng qua đường.

Tiêu Dạ Thần vẫn một mực nắm chặt lấy tay của Từ Y Vũ. Có vẻ anh khó chịu lắm, vì luôn phải dính dáng đến kẻ phiền toái là cô đây.

Hàn Hy Tuyết lại nghĩ, may sao bản thân không ngu ngốc tin vào lời nói của anh một lần nữa! Anh nói muốn kết hôn với cô? Phải chăng đấy chỉ là ý chỉ ép buộc của Tiêu phu nhân. Có lẽ ngày hôm nay anh đến đây, nhìn thấy cô đã là cực hạn của anh rồi. Sao có thể ép anh lấy một người như cô được cơ chứ!

Tiêu Dạ Thần yêu Từ Y Vũ thế cơ mà!

Nếu không thì sao có thể đối xử với cô như vậy.

Nhận thức đó bỗng nhiện hiện lên trong đầu cô. Giống như một hòn đá được ném xuống mặt hồ phẳng lặng.

Trong đầu cô bỗng vang lên một tiếng chuông, oong một cái.

Đủ để khiến cô hoàn toàn thanh tỉnh.

Hàn Hy Tuyết vẫn mỉm cười, chỉ là ý cười không đạt đến đáy mắt: "Quả thật không cần. Tiêu phu nhân, con là chị của Y Vũ vậy thì cũng nên có trách nhiệm của mình. Y Vũ và Dạ Thần yêu nhau như vậy, đối với con một chút tình cảm cũng không có. Mặc dù con đối với A Thần một mực yêu thương, thế nhưng anh ấy không được hạnh phúc thì con cũng không hạnh phúc. Dù sao con với Dạ Thần cũng không nợ gì, chi bằng không cần chia rẽ hai người họ. Mối lương duyên này, là Hy Tuyết không có phúc rồi!"

Sau khi cô nói xong, Hàn Tư Minh, Từ Tâm Lan và Từ Y Vũ đều kinh ngạc nhìn cô.

Đặc biệt là hành động của Tiêu Dạ Thần vô cùng thất thố. Khuôn mặt của anh đang cúi xuống, sau khi nghe được lời cô nói bỗng đột ngột ngẩng lên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Tiêu phu nhân cau mày: "Cái gì là không nợ nần. Chuyện đêm đó là Dạ Thần cũng phải chịu trách nhiệm đối với con. Đừng sợ, nếu A Thần không chịu, dì sẽ không tha cho nó."

Hàn Hy Tuyết 'ngạc nhiên': "Chịu trách nhiệm Tiêu phu nhân, người nói gì vậy?"

Không chỉ Hàn Hy Tuyết 'ngạc nhiên' mà ba người Hàn gia cũng hết sức kinh ngạc.

Chịu trách nhiệm!

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Tiêu phu nhân trấn an cô: "Chính là đêm con ở lại Lam Ức Chi Uyển của Dạ Thần. Đừng sợ, ta sẽ thay con làm chủ, sẽ không để con chịu ủy khất gì đâu."

"Tiêu phu nhân, hình như người đã hiểu lầm gì đó. Thật sự con rất lâu rồi chưa từng đến Lam Ức Chi Uyển. Phải chăng người đã nhầm lẫn với Từ Y Vũ mà thôi." Hàn Hy Tuyết vẫn bình thản phủ nhận.

Ngày hôm đó sau khi bước ra khỏi phòng Tiêu Dạ Thần, cô đã phát hiện khắp hành lang, phòng khách đều có camera theo dõi. Vì vậy cô đã rất hoàn hảo tránh được tất cả những nơi mà camera có thể quay được, hoàn hảo rời đi mà không bị quay lại. Có lẽ người duy nhất gặp được cô chỉ có Nghiêm quản gia. Thế nhưng cũng chỉ là một lời nói mà thôi. Thật hay giả chính là không ai biết được. Mà đêm cô tới nhà anh, tất cả camera cũng bị bóng đêm làm mờ, chỉ thấy là hình bóng của hai người nhưng sẽ không thể thấy rõ là ai. Việc này cũng rất thuận lợi cho lời nói dối của cô.

"Không đúng, rõ ràng Nghiêm quản gia đã nói..." Tiêu phu nhân có chút chần chừ.

Hàn Hy Tuyết bình thản, chỉ là trong ánh mắt có chút tự giễu: "Sao có thể chứ! Chẳng phải ai cũng biết Dạ Thần đối với con chính là loại chán ghét thế nào? Sao có thể cùng con làm ra loại chuyện như vậy được chứ!"

Lời nói của cô tuy rằng tàn nhẫn với chính mình, thế nhưng cũng lại như ma chú để cảnh tỉnh mọi thứ.

Phải, anh chán ghét cô như vậy. Sao có thể động vào cô chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro