Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôi Du Nhã vừa tỉnh lại liền phát hiện mình bị người ta ôm vào lòng. Hơi giãy giụa một cái, nhưng người kia vẫn nhất quyết không chịu buôn ra.

Muốn cô động thủ đúng không? Thôi Du Nhã nhíu mày, dẫm một cước lên chân Phác Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn đau quá cau mày lại, buông Thôi Du Nhã ra.

Không cho Thôi Du Nhã cơ hội mắng mình, Phác Chí Mẫn giành lời nói trước: "Học muội ngủ ngon không?"

Mặt Thôi Du Nhã đỏ bừng lên, cô thực sự ngủ rất ngon, không có tí cảm giác lắc lư nào. Nhưng không thể để Phác Chí Mẫn ôm cô được!

"Phác Chí Mẫn!" Thôi Du Nhã chỉ vào anh, "Ai cho anh ôm tôi?"

Phác Chí Mẫn phất tay, ra vẻ vô tội, "Là học muội tự dựa vào anh đó chứ."

Anh không nói dối, Thôi Du Nhã thật sự đã chủ động dựa vào anh, nhưng dựa trên vai như vậy rất dễ bị tỉnh giấc, ôm vào thì sẽ thoải mái hơn. Anh làm vậy cũng vì Thôi Du Nhã thôi mà.

Thôi Du Nhã nhìn bộ dạng vô tội của anh, lửa giận trong lòng đã bùng phát nhưng không làm được gì. Là tại mình ngang nhiên xông qua, sao nói anh được.

Những bạn học độc thân xung quanh rất thông minh, nhưng lại bị tổn thương không "nhẹ", bọn họ ra vẻ "tớ đây không thấy gì cả". Đùa sao, tên này là Phác Chí Mẫn đó, một nhân vật thần thánh như vậy sao bọn họ dám động vào chứ, nhiệm vụ vinh quang này đành phải giao lại cho Thôi Du Nhã thôi.

Sắp tới thành phố X, Thôi Du Nhã tức giận không muốn nói chuyện với Phác Chí Mẫn, nhưng trong lòng lại không muốn rời xa anh. Dù sao, Phác Chí Mẫn cũng là người cuối cùng cô nhìn thấy, hơn nữa còn là người vô cùng quan tâm cô, trong lòng Thôi Du Nhã hơi ỷ lại vào anh.

Về nhà cô phải đối mặt với ba người nghiêm túc, bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Kim Thái Hà, và người cô không muốn gặp nhất, Thôi Thừa Lợi. Vừa nghĩ tới đó, Thôi Du Nhã liền nhíu mày chán ghét.

Nhưng dù sao, Thôi Du Nhã ngẩn mặt lên cao, kiêu ngạo nói, "Phác Chí Mẫn, anh mời tôi ăn cơm đi."

Rõ ràng là đang cầu xin người khác, mà làm như mình ban ơn cho người ta vậy, nhìn bộ dạng kỳ quái của Thôi Du Nhã, Phác Chí Mẫn không nhịn được bật cười.

"Này, anh cười cái gì mà cười!" Thôi Du Nhã hung dữ uy hiếp nói: "Chính anh đã đồng ý mời tôi ăn cơm, đừng hòng đổi ý, nếu không có đừng trách tôi không khách sáo với anh."

"Tôi đâu có nói sẽ không mời em đâu." Phác Chí Mẫn nhìn khuôn mặt tức giận của Thôi Du, anh rất muốn lấy tay sờ một cái, nhưng vừa nghĩ tới hậu quả, anh đành phải tiếc nuối bỏ đi ý nghĩ này.

"Nhưng bây giờ tôi phải về nhà rồi." Phác Chí Mẫn buồn bã nói.

"Vậy tôi về với anh!"

Thôi Du Nhã bắt đầu ghét cái tính nói không suy nghĩ của cô.

"Được." Phác Chí Mẫn thản nhiên đồng ý.

Được, được cái đầu anh!

Thôi Du Nhã cuối đầu không nhìn anh, nhưng vẫn năm lấy vạt áo của Phác Chí Mẫn, không chịu buông ra.

So với nhà mình, Thôi Du Nhã rất muốn được về nhà anh.

Trong mắt Phác Chí Mẫn tràn đầy ý cười, nhìn cô gái kỳ lạ trước mắt, trong lòng anh rung động một trận, phát triển như vậy đúng là nhanh hơn bình thường rồi.

Thôi Du Nhã theo chân Phác Chí Mẫn về nhà

Tuy vẻ mặt cô không mấy tình nguyện, nhưng thật ra trong lòng cô đã thở ra một hơi nhẹ nhõm mấy lần, may mà Phác Chí Mẫn là một người giữ lời.

"Phác Chí Mẫn." Thôi Du Nhã đột nhiên phát hiện con đường họ đang đi rất quen thuộc.

"Ừ."

"Đây là đường về nhà anh sao?" Đừng tưởng rằng cô không biết đây là đường về trường.

"Tôi mướn một căn phòng ở ngoài trường học."

"À." Thôi Du Nhã cũng rất muốn chuyển ra ngoài ở.

"Đến rồi."

Đi được không bao lâu, hai người đã tới một phòng trọ. Chắc chắn đây là chỗ ở của Phác Chí Mẫn rồi.

"Chí Mẫn, con đã về rồi." Một bà lão từ trong nhà đi ra, mỉm cười chào hỏi Phác Chí Mẫn.

"Dạ." Phác Chí Mẫn gật đầu rồi kéo Thôi Du Nhã đi về hướng phòng trọ.

"Đây là bạn gái của Chí Mẫn đó sao?" Bà lão cười híp mắt nhìn Thôi Du Nhã .

Thôi Du Nhã và Phác Chí Mẫn ngây người, không đợi Thôi Du Nhã mở miệng phủ nhận, Phác Chí Mẫn đã bình tĩnh lên tiếng "Dạ."

Ánh mắt bà lão nhìn Thôi Du Nhã càng lúc càng cháy bỏng, Thôi Du Nhã hơi luống cuống, vốn định khoát tay nói mình không phải là bạn gái của Phác Chí Mẫn, nhưng thật không may, cô vừa nhấc tay lên đã bị Phác Chí Mẫn giữ chặt.

"Chúng ta phải về rồi." Nói xong, Phác Chí Mẫn kéo Thôi Du Nhã vào nhà.

Bà lão nhìn theo bóng lưng vội vã của hai người, bà vui mừng cười.

"Phác Chí Mẫn!" Thôi Du Nhã hất tay Phác Chí Mẫn ra.

"Tôi là bạn gái của anh từ khi nào hả?" Thôi Du Nhã tức giận, mới có một ngày, mà anh đã chiếm hết tiện nghi của cô rồi.

"Ngay cả tôi không nói gì, thì em cũng bị xem là bạn gái của tôi thôi." Phác Chí Mẫn phản đối nói.

"Vì sao?" Thôi Du Nhã  nhíu mày, không tin tưởng lời nói của Phác Chí Mẫn.

"Bà nội Wang rất nhiều chuyện." Phác Chí Mẫn lời ít ý nhiều.

"Vậy thì sao?"

"Cô gái nhỏ à, con là người ở đâu vậy?" Phác Chí Mẫn bắt chước giọng điệu của bà nội Wang.

"Thành phố Z."

"Thế con đã có bạn trai chưa?"

"Vẫn chưa!" Thôi Du Nhã mạnh mẽ kêu lên.

"À~" Phác Chí Mẫn nở nụ cười sâu xa.

"Này, vẻ mặt như vậy là có ý gì?" Thôi Du Nhã tức giận hỏi.

"Không có bạn trai, lại theo tôi về nhà. Xem ra quan hệ của chúng ta không bình thường rồi." Phác Chí Mẫn thản nhiên phân tích.

Thôi Du Nhã cắn chặt răng, "Lần này không tính, anh hỏi lại một lần nữa đi."

"Cô gái nhỏ có bạn trai chưa vậy?"

"... Không có!"

"À~" Nụ cười Phác Chí Mẫn càng thêm sâu xa.

"Này, sao vẻ mặt anh lại như vậy nữa vậy?!"

"Câu trả lời của em hơi do dự, đã vậy còn không có bạn trai, lại theo tôi về nhà, vậy chắc chắn tôi là bạn trai của em rồi." Phác Chí Mẫn kiên nhẫn giải thích.

Có cũng phải, mà không có cũng vậy, rốt cuộc, cái logic quỷ quái gì vậy!

"Nhìn đi, mặc kệ em có trả lời thế nào đi chăng nữa, cũng đều là bạn gái tôi, không bằng cứ công nhận như vậy, sẽ đỡ phiền phức hơn." Phác Chí Mẫn vuốt tay, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Sao nghe cứ thấy kỳ kỳ thế nhỉ Thôi Du Nhã cảm thấy hình như mình đã bị Phác Chí Mẫn lừa rồi.

Không đợi cô suy nghĩ lại cẩn thận, Phác Chí Mẫn kéo cô vào phòng.

Thôi Du Nhã liền ném tò mò lại sau lưng, tham quan nhà của Phác Chí Mẫn một chút.

Ở đây có hai phòng ngủ một phòng khách, nhìn cũng không nhỏ, phòng khách chỉ có hai màu trắng đen rất đơn giản, nhìn sơ rất hợp với anh.

Phác Chí Mẫn đặt túi xách xuống, mở tủ lạnh ra, anh hỏi Thôi Du Nhã vẫn còn ngây người đứng tại chỗ, "Em muốn ăn sườn xào cay hay thịt bò cay?"

Thôi Du Nhã ngẩn ra, "Cái gì?"

Cô đột nhiên thấy Phác Chí Mẫn ôm mấy thùng mì từ trong tủ lạnh ra, "À, em muốn ăn vị gì?"

... Cô đã biết đầu óc người này không bình thường từ lâu rồi!

Thôi Du Nhã ngẩn cao đầu, "Tôi không thèm ăn mì đâu!"

Lời nói rất có khí phách, nhưng mà Choi tiểu thư à, em có thể bỏ gói mì xuống được không?

Phác Chí Mẫn bật cười, cầm lấy gói mì trong tay Thôi Du Nhã , "Tôi đùa với em đấy, sao tôi nỡ cho em ăn mì được?"

Thôi Du Nhã đỏ bừng mặt, ngồi xuống ghế sofa "hừ" một tiếng, cầm lấy điều khiển mở tivi xem.

Phác Chí Mẫn đi tới ngồi cạnh cô, "Học muội?"

....

Thôi Du Nhã tức giận, không muốn để ý tới anh.

"Du Nhã ?"

"Hừ!"

"Du Nhã, em muốn ăn cái gì? Tôi đi làm cho." Phác Chí Mẫn nịnh hót nói.

Rốt cuộc, Thôi Du Nhã cũng có phản ứng, xoay mặt nhìn anh, buồn bực nói: "Cái gì cũng được?"

Phác Chí Mẫn vội vàng gật đầu.

"Vậy tôi muốn ăn cả sườn xào cay và thịt bò cay luôn!"

Đúng vậy, Thôi Du Nhã luôn hẹp hòi như vậy.

"Được." Phác Chí Mẫn cưng chiều nhìn cô.

Thôi Du Nhã bị anh nhìn liền đỏ bừng cả mặt, cô đuổi người, "Nhìn cái gì nữa? Mau đi làm cơm đi chứ!"

Phác Chí Mẫn cười cười, đứng dậy rời đi.

"Du Nhã. Tôi đi ra ngoài mua đồ ăn, em ở đây đợi tôi một chút." Nói xong, anh liền ra cửa.

Thôi Du Nhã nghe thấy tiếng đóng cửa liền thở phào một hơi, cô bị Phác Chí Mẫn nhìn như vậy, thực sự có chút ngại, "Một tên đàn ông như vậy thì có gì đẹp đẽ chứ." Thôi Du Nhã không hài lòng nói.

Cô tham quan căn phòng một lượt, Thôi Du Nhã đều thấy mọi thứ không chân thật, vừa ngủ dậy, cô đã thấy mình quay về năm năm trước, hơn nữa, cô còn đang trong nhà Phác Chí Mẫn, chờ anh về nấu cơm cho mình ăn.

Thôi Du Nhã đột nhiên muốn bật cười, cô và Phác Chí Mẫn không thân thiết gì với nhau, nhưng không biết vì sao, tiềm thức nói cho cô biết, người đàn ông này sẽ dung túng mọi chuyện cô làm, có lẽ đây là lý do, mà kiếp trước anh đã hứa sẽ giúp cô đi phá hôn lễ đó. Anh vì cô mà cam chịu tất cả. Mặc dù "người trong cuộc" năm năm trước và bây giờ chẳng khác gì nhau, nhưng Thôi Du Nhã hoàn toàn quên điều này.

Mà Phác Chí Mẫn đi đâu rồi, anh dám vui vẻ tin tưởng cô như vậy sao, mặc dù chẳng biết tại sao cả, nhưng anh là người giỏi nắm lấy cơ hội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yumin