Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Phác Chí Mẫn nấu cơm là một loại hưởng thụ, vì dù anh đang thái thịt xào rau, nhưng khí chất trên người anh cũng không mất đi, động tác mềm mại như nước chảy mây trôi, khiến Thôi Du Nhã phải mở to hai mắt mà nhìn.

Không ngờ người này còn biết nấu ăn, Thôi Du Nhã hơi khó tin, còn cái gì mà anh không biết làm nữa không vậy?

Phác Chí Mẫn sợ cô bị sặc dầu khói, nên đành bảo Thôi Du Nhã đi phòng khách xem tivi, Thôi Du Nhã "xì" một tiếng, u ám suy nghĩ, chắc chắn Phác Chí Mẫn lén cô đi học nấu ăn rồi.

Không tình nguyện đi vào phòng khách, Thôi Du Nhã lại tham quan phòng ngủ của Phác Chí Mẫn, cô tự nhận mình không phải là người hay tò mò chuyện của người khác, nhưng cô không thể nhịn được, cô rất muốn biết "chuyện đời sống" của Phác Chí Mẫn.

Phòng ngủ anh sẽ có những gì đây? Một cái máy tính, một cái giường, khắp nơi đều toàn quần áo, rác rứa ở khắp nơi? Chắc có lẽ cững sẽ có vài con gián bò tới bò lui trong cái thùng mì ăn liền kia nữa...  Nghĩ tới căn phòng dơ bẩn như vậy, Phác Chí Mẫn kia toàn hoàn mất hết thần tượng rồi.

"Du Nhã." Bưng đĩa sườn cay ra, mùi hương xông thẳng vào mũi Thôi Du Nhã, cô cố hít sâu vào.

"Mau đi rửa tay đi, chúng ta ăn cơm được rồi." Phác Chí Mẫn nói với Thôi Du Nhã.

"Ừm."

Phác Chí Mẫn nấu một đĩa sườn và một nhồi thịt bò, còn có một tô canh bí đỏ nữa, anh sợ cay quá sẽ ảnh hưởng đến dạ dày cũng như cơ thể của cô.

Sự thật chứng minh, Thôi Du Nhã bị cay tới nỗi nước mắt đều tuôn ra, cầm lấy tô canh bí đỏ bên cạnh, cô uống hết một hơi. Động tác này khiến Phác Chí Mẫn vô cùng ngạc nhiên.

"Du Nhã, em có muốn uống thêm canh nữa không?" Phác Chí Mẫn hỏi thử.

Thôi Du Nhã vừa ăn vừa vẫy tay ra ý thêm một chén nữa.

Phác Chí Mẫn khẽ mỉm cười, múc cho cô thêm một chén.

Thôi Du Nhã lau nước mắt, nghi ngờ hỏi anh, "Anh không sợ cay hả?"

Phác Chí Mẫn ung dung gắp một miếng thịt bò đưa vào miệng, động tác vô cùng tao nhã, khiến Thôi Du Nhã nhìn tới nghiến răng, rõ ràng cô và anh đều ăn giống nhau mà, sao anh vẫn bình tĩnh mặt không đỏ tim không đập vậy?

"Tôi khá thích ăn cay." Phác Chí Mẫn từ từ nói.

Thôi Du Nhã không tin, cô cũng có thể ăn cay, nhưng lần này thấy Phác Chí Mẫn ăn như vậy, quả đúng là gặp đối thủ rồi. Không chịu thua, cô quyết định so kè với anh.

Thôi Du Nhã gắp một miếng thịt lên, cố ý để thấm thật nhiều tiêu, đưa tới bên môi, khiêu khích Phác Chí Mẫn.

Jungkook sững người, ngơ ngác nhìn cô ăn miếng thịt kia.

Đợi đến khi anh phản ứng lại, Thôi Du Nhã liền đắc ý nhìn anh.

"Mặc của anh đỏ thật, vậy mà dám nói không sợ cay!" Thôi Du Nhã kinh thường cười nhạo anh.

Phác Chí Mẫn rũ mắt xuống, dịu dàng nói, "Ừ, sợ."

Thôi Du Nhã cảm thấy, cuối cùng mình cũng thắng được Phác Chí Mẫn một lần, tuy không phải là cuộc thi gì cả, nhưng dù sao cũng vùng lên Dù được rồi. Vì thế, cô vừa hát khẽ vừa ăn canh bí đỏ.

Sau bữa cơm, Thôi Du Nhã ăn no bụng, nhàn nhã dựa vào ghế solon, để một mình Phác Chí Mẫn đi rửa chén. Thôi Du Nhã chẳng ra vẻ một người khách tí nào, Phác Chí Mẫn rửa chén bát xong lại đi gọt vỏ trái cây cho cô.

Gọt xong, Phác Chí Mẫn vẫn cầm khư khư, nhất quyết không đưa cho cô, cố ý cầm táo đút cho cô ăn, Thôi Du Nhã ăn được một nửa, mới phát hiện mình bị người khác đút ăn, cô tức giận muốn cướp quả táo. Phác Chí Mẫn đưa tay đi chỗ khác, nghiêm túc nhìn cô, "Tay của tôi sạch hơn tay em." Anh mới rửa chén, đương nhiên cũng rửa tay luôn rồi.

Thôi Du Nhã sửng sờ nhìn vẻ nghiêm túc của anh, cảm thấy hình như có gì đó không đúng lắm.

Vì thế, Phác Chí Mẫn tiếp tục đút táo cho Thôi Du Nhã.

Đương nhiên, từ lúc bắt đầu, Phác Chí Mẫn đã chính thức mở màn "cuộc hành trình đút cho Thôi Du Nhã ăn".

Đứng dậy khỏi ghế salon, Thôi Du Nhã nở nụ cười thật tươi, "Chí Mẫn, cảm ơn bữa ăn này của anh, nhưng tôi phải về nhà rồi."

Phác Chí Mẫn ngẩn ra, nhưng rất nhanh anh đã khôi phục lại như cũ, mong chờ nhìn Thôi Du Nhã, "Để tôi đưa em về."

Thôi Du Nhã lắc đầu, "Tôi tự về được."

"Để tôi đưa em về." Phác Chí Mẫn mấp máy môi, kiên trì tới cùng.

"Vậy cũng được." Thôi Du Nhã không lay chuyển được anh.

Thôi Du Nhã đi theo Phác Chí Mẫn vào gara, cô cứ tưởng Phác Chí Mẫn biết lái xe, chính xác là, anh lái xe đưa cô về, nhưng lại là xe đạp.

Tuy nhà cô không xa lắm, nhưng ngồi xe đạp như vậy thì biết chừng nào mới tới, lại rất tốn sức nữa.

"Anh không có bằng lái xe sao?" Thôi Du Nhã hơi khó tin, Phác Chí Mẫn đã là sinh viên đại học năm tư rồi, sao mà ngay cả bằng lái xe anh cũng chưa đi vậy?

Phác Chí Mẫn lắc đầu, đẩy xe đạp ra khỏi gara. Thôi Du Nhã quay đầu nhìn những chiếc xe đậu bên trong, thầm nói, "Không đúng, anh ta có xe mà, sao lại không có bằng lái được cơ chứ?"

Khó trách vì sao cô lại cho rằng đó là xe của Phác Chí Mẫn. Cả tầng trệt của nhà trọ này chỉ có hai người Phác Chí Mẫn và bà nội Wang sống, nếu cái xe đó không phải của Phác Chí Mẫn, vậy chẳng lẽ là của bà nội Wang sao? Tưởng tượng cảnh, mái tóc trắng bạc phơ của bà nội Wang tung bay trong gió, phóng nhanh trên con đường cao tốc. Thôi Du Nhã lắc đầu, thôi bỏ bà nội Wang qua một bên đi, người ta đã bao nhiêu tuổi rồi

Giạng chân ngồi phía sau Phác Chí Mẫn, Thôi Du Nhã vươn tay ôm lấy cái hông gầy gò của Phác Chí Mẫn, cô trêu đùa, dùng tay nhéo anh, nhưng không ngờ, cơ thể anh lại cứng như đá.

Phác Chí Mẫn bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Thôi Du Nhã, sau đó, anh dùng một tay nắm lấy hai tay cô đặt lại chỗ cũ.

"Du Nhã, ngồi chắc chưa?"

"Ừm." Thôi Du Nhã liên tục gật đầu.

Phác Chí Mẫn bắt đầu đạp, chiếc xe chạy đi, Thôi Du Nhã ngồi sau tươi cười, tóc dài tung bay trong gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yumin