Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể loại:

Ngôn tình, nữ phụ văn, 1x1, xuyên không, ngược, hiện đại, hắc bang, báo thù rửa hận.

Trích mở đầu:

Trọng khung cảnh tuyết trắng ấy, thân hình em như muốn hoà quyện vào màn đêm trắng xoá.

Tim tôi như ngừng đậm, cảm giác ấy khiến tôi muốn phát điên. Tôi chạy điên cuồng về phía em, vươn bàn tay và ôm chặt em vào lòng.

"Thật may quá, tôi đã bắt được em rồi!"

Em quay lại và cười với tôi ngọt ngào: "Lưu ca, em yêu anh!"

Trích kết thúc:

Cuồng phong thổi bay mái tóc bạch kim của cô, những trận gió tuyết như đánh thẳng vào người, mang theo cái rét lạnh tận thấu xương. Cô điềm nhiên không để ý, cười nói: "Lưu ca, anh thật ngu ngốc. Mục đích của tôi từ trước đến nay chỉ muốn báo thù. Anh ngu ngốc cho rằng tôi yêu anh sao?"

Lưu Mạc Phi chấn động, từng vết nứt trên trái tim anh ngày càng lan rộng, anh cười bi ai: "Dù cho em hận, anh cũng sẽ không buông tay."

Cô nhẹ nhàng cười khẩy, nói một cách châm chọc: "Thế thì sao? Anh yêu tôi thế, tôi càng muốn dùng chính bản thân mình báo thù. Anh cũng đừng hòng bắt lấy tâm tôi! Vì nó đã vĩnh viễn biến mất."

Dứt lời, cô vươn hai tay ra, nhảy xuống vực sâu vạn dặm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh