chương 2: xuyên vào nữ phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Lệ Ngọc mở mắt ra, đập vào mắt là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, mùng vải, chiếu tre, giường gỗ. Đây là cái chổ nào a? Không lẽ cô đột ngột bất tỉnh, người nhà vô tình đi lên thấy rồi đem cô về quê à? Chẳng lẽ lại vậy?

  Tuy nhiên, vừa mới định ngồi dậy thì chợt đầu đau như búa bổ, một loạt ký ức không thuộc về mình bắt đầu hiện lên trong đầu, như một thước phim quay nhanh. Sau khi đã hoàn toàn tiếp nhận xong thì Lệ Ngọc chỉ có thể thầm hô lên một câu.

  - Đù... xuyên không rồi! Thật không thể tin được!

  Lệ Ngọc đọc rất nhiều tiểu thuyết, chủ yếu để viết thời gian và tìm cảm hứng sáng tác ca khúc. Mấy chuyện xuyên không tất nhiên là cũng không hề thiếu. Nhưng mà... xuyên vào nhân vật nữ phụ trong tiểu thuyết cô vừa mới đọc xong thì hơi có phần không thể nào chấp nhận được. Với lại... một triệu lượt đăng ký kênh youtube của cô a... ô... ô... ước mơ của cô... sự nghiệp của cô... thế là tan thành mây khói. Tại sao lúc cô muốn xuyên không qua thế giới khác thì không xuyên? Bây giờ ước mơ của cô sắp đạt thành thì lại bắt cô xuyên là sao? Ô...ô... thật không công bằng! Cô không chịu đâu, cô muốn trở về!

  Nhưng rất tiếc đã không thể về được nữa. U sầu 5 phút, cuối cùng cô vẫn phải chấp nhận sự thật này. Không sao cả! Dù sao thì nhân vật này hoàn cảnh cũng gần giống cô hồi 10 năm trước. Nếu đã tiếp nhận rồi thì cô sẽ thay đổi nó. Lại tiếp tục khởi đầu cho tương lai tốt đẹp của chính mình. Chỉ là thế giới trong sách này là gần giống với thế giới của cô những năm của thập niên 80 của thế kỷ trước. Thời đó cô còn chưa sinh ra. Không biết có thể dễ dàng thực hiện ước mơ không? Thời này điện thoại di động còn chưa có nữa mà. Aiii... thật khổ!

  Theo ký ức thì nguyên chủ đã về làm dâu nhà nam chính này được năm tháng rồi. Cũng giống như cô, cái đêm đầu tiên khi về làm dâu thì đã bị chồng lạnh nhạt, hất hủi, nước mắt khóc ướt cả gối. Nhưng qua hôm sau thì cô và chồng lại được cha mẹ chồng bắt đi đăng ký kết hôn, còn nguyên chủ qua hôm sau thì chồng bỏ đi sang nước ngoài du học luôn, tới nay cũng chưa thấy về.

  Theo cô nhớ trong tiểu thuyết là sau khi nam chính sang nước ngoài thì gặp được nữ chính rồi hai người mới yêu nhau. Trong một chuyến về thăm nhà, nữ chính mới đòi cùng về cho biết nhưng chỉ lấy tư cách là một người bạn học. Giác quan của phụ nữ thì luôn luôn nhạy bén, ngay cả nguyên chủ cũng vậy. Cho nên, nguyên chủ đã không ngừng ra sức thể hiện thái độ mình là một người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của nam chính, hành động lên mặt ngu ngốc của một người thất học đó đã khiến nam chính vô cùng chán ghét, càng không xem nguyên chủ ra một trăm cà_ ram nào. Nữ chính càng không để trong mắt, một người cái gì cũng thua xa mình từ nhan sắc đến trình độ thì để tâm làm gì cho mệt.

  Lệ Ngọc lại khẽ thở dài, bây giờ cô đã tiếp nhận thân thể này rồi thì cô tuyệt sẽ thay đổi số phận. Dù rằng bề ngoài của nguyên chủ... Lệ Ngọc vội chạy lại soi gương thử. Trong tiểu thuyết tả nhan sắc của nguyên chủ hơi bị xấu, thân hình teo héo, nước da ngâm đen, ngủ quan chỉ bình thường hơn cả bình thường. Nếu như là so với những cô gái nông dân bình thường tay lắm chân bùn thì nhan sắc này không tính là xấu. Nhưng so với những cô gái ở thị thành này thì đúng là quá xấu. Nam chính lại là người có học thức cao lại rất đẹp trai, mà có một người vợ như vầy đúng là khó có thể ngẩng mặt lên được.

  Lệ Ngọc nhìn người trong gương khuông mặt cũng giống cô tới bảy tám phần. Chỉ là thân hình này đúng là quá ốm, nhưng nhớ lại hồi lúc cô mới về nhà chồng cũng vậy thôi, cứ hàng ngày thức khuya dậy sớm muốn làm một người vợ hiền, dâu thảo để được chồng yêu, cha mẹ chồng thương, cực khổ vất vả thử hỏi không ốm sao được.

  Mãi đến khi ly hôn, bị cha mẹ đẻ từ, cô bỏ lên thành phố tự bương chải, lập thân. Đến khi có nhiều tiền tự tuốt lại bản thân, mới có thể có tự tin mà lên youtube bắt đầu làm video. Từ đó, công việc cô cũng bắt đầu suôn sẽ hẵn, dần dần mua nhà cho mình rồi gửi tiền về quê, sau gần 10 năm dài bặt vô âm tín. Mọi chuyện đã là quá khứ, khi người nhà cô nhận được tin và tiền cô gửi đã vô cùng vui mừng, quan hệ cũng trở lại bình thường như xưa.

  Tình cảnh hiện tại của nguyên chủ cũng rất giống cô lúc còn làm dâu, gia đình chồng cũng ở tỉnh, cũng thuộc vùng đô thị nhưng nhà lại còn theo kiểu truyền thống. Con dâu sáng phải dậy sớm quét nhà, rửa chén, giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa bếp núc, vân vân...rồi hầu hạ mẹ chồng, mặc dù nhà cũng có người làm. Nếu không phải nguyên chủ và cô có sự khác nhau thì cô còn tưởng nhân vật này là tác giả viết về cô nữa đó. Aiii... khốn khổ cái kiếp làm dâu! Phải được chồng thương làm vậy cũng đáng. Đàng này chồng ghét thì có khác gì con ở không lương đâu.

  Được rồi! Hôm nay cô mới đến đây thì tạm thời chịu khó nhịn nhục tiếp tục công việc của nguyên chủ vậy. Trước hết làm quen hoàn cảnh cái đã, rồi tìm cơ hội thoát ly khỏi cảnh "con ở không lương" này. Cô không phải là nguyên chủ, khù khờ, chậm chạp, một chữ bẽ đôi cũng không biết. Cô... là nhạc sĩ nha! Mặc dù chỉ là nhạc sĩ trên youtube, chưa từng học qua trường lớp đào tạo nhạc sĩ nào cả. Chỉ học mỗi đàn ghi_ ta, biết nhạc lý rồi tự sáng tác, tự mình hát thôi.

  Chịu cực cự khổ khổ làm dâu hai ngày, cuối cùng cơ hội đã đến với cô rồi. Buổi trưa đang ngồi đấm bóp cho mẹ chồng thì... chồng của nguyên chủ cũng chính là nam chính về và còn dẫn theo một cô bạn học, không ai khác chính là nữ chính chứ đâu. Xem ra đây là cơ hội tốt để cô vứt áo ra đi đây này. Có lẽ nguyên chủ vẫn rất ấm ức nên đã cố tình để cô xuyên vào thời điểm này để thay đổi số phận đi.

  Thấy con trai về, bà mẹ quay sang nói với cô.

  - Bây coi ra sau kêu con Lụa bắt con gà mần thịt nấu cháu đi!

  - Dạ!

  Cô đáp một tiếng rồi nhanh chóng đi ra sau nhà, cũng không liếc mắt nhìn hai người vừa mới bước vào kia một cái. Nhưng trong lòng thầm chửi "Mẹ nó! Chém cha cái kiếp làm dâu! Chồng dẫn vợ bé về mà còn phải mần gà nấu cháo đãi. Khốn nạn!"

  Cô ra sau bếp thì thấy con Lụa đang lặc rau, bèn nói.

  - Lụa! Bà bảo đi bắt gà nấu cháo đãi cậu Út với mợ Út tương lai về kìa!

  Con Lụa năm nay mới 14 tuổi thôi, nhà rất nghèo cũng không có biết chữ, phải lên đây giúp việc nhà để kiếm tiền về lo cho gia đình. Nghe cô nói vậy, nó ngạc nhiên hỏi.

  - Hả? Mợ Út nói gì kỳ vậy? Cậu Út về, mợ Út ở đây... còn mợ Út tương lai nào nữa?

Cô cười khẩy dành lấy rổ rau, nói.

  - Tao thì tính cái gì mợ Út! Con ở không lương đúng hơn! Mà thôi... mày đi bắt gà nhanh đi. Để tao lặc rau cho, để một hồi bà xuống thấy chưa xong thì la tao với mày không còn một chổ à.

  Con Lụa nó tuy còn nhỏ tuổi nhưng không phải là không hiểu chuyện đời, tính ra nó còn khôn hơn nguyên chủ nhiều. Nó cũng biết nguyên chủ gả về làm dâu nhà này chỉ là con dâu, chứ đâu được xem là vợ. Nhưng phận là người giúp việc nó cũng không muốn nhiều chuyện làm gì, ai bảo sao thì nghe vậy thôi. Nó bắt gà vô xong thì thấy cô đã lặc xong rổ rau, trên bếp cũng đã bắt nước. Hai ngày nay nó thấy biểu hiện của cô rất là khác trước, không những nói chuyện mạnh dạn hơn mà làm việc cũng nhanh tay hơn nữa. Nó vừa cắt cổ gà vừa tò mò hỏi.

  - Mợ Út à! Em thấy mấy bửa nay mợ lạ lắm, không giống hồi trước chút nào...

  Lệ Ngọc cũng không thèm che dấu bản tính thật của mình, cô thản nhiên nói.

  - Con người thì ai cũng phải trưởng thành chứ? Không khôn ra không lẽ để suốt đời bị đè đầu cởi cổ sao? Như em hồi mới lên làm cũng khờ ệch, bây giờ cũng lanh lợi rồi đó.

  Con Lụa cười cười nhưng cũng công nhận lời nói của cô hoàn toàn đúng.

  - Dạ! Mợ Út nói cũng phải.

  Cô chợt nói.

  - Sau này em gọi chị là chị Ngọc được rồi, đừng gọi mợ Út nữa, chị nghe cảm thấy dường như mình bị già.

  - Hi hi hi... mợ... chị Ngọc tiếu ghê...

  Hai người vừa mần gà nấu cháo vừa nói chuyện nô đùa, trong nhà bếp tràn ngập tiếng cười vui vẽ nhưng ở nhà trên thì không khí có vẽ hơi gượng gạo.

  Bà Hai vừa ngồi nhai trầu vừa nhìn đứa con trai út của mình, lại liếc nhìn cô gái đang ngồi cạnh bên mà không khỏi thở dài. Tuy con trai bà chỉ nói đây là bạn học, trên đường về nhà tiện thể ghé thăm cho biết nhưng đâu phải bà không nhìn ra là hai đứa đã tâm đầu ý hợp đâu chứ. Nhưng mà, con dâu là do chồng bà trước lúc chết chỉ định, bà cũng không dám cãi. Với lại, từ lúc cưới về tới giờ Lệ Ngọc cũng ngoan ngoãn, dịu hiền, chịu thương, chịu khó chăm lo cho bà, bà cũng không có cách gì mà trách cứ được. Cưới cũng đã cưới rồi, thôi đành tùy vào chúng nó vậy. Nếu con trai bà lần này chịu ở nhà một thời gian, nhất định sẽ thấy cái tốt của Lệ Ngọc, không chừng sẽ chấp nhận người vợ này. Còn nếu không... bà nghĩ chắc phải thiệt thòi Lệ Ngọc thôi. Dù sao, cô gái kia so Lệ Ngọc đều hơn về mọi mặt.

  Nghĩ rồi bà cũng chỉ nói chuyện qua loa cho có lệ, vờ như không nhìn ra điều gì cho không khí vui hơn. Con trai bà đi đã gần nữa năm rồi mới về, phải để cho cả nhà cùng vui vẽ. Bà cũng nghĩ Lệ Ngọc khù khờ chắc sẽ không nhìn ra. Nhưng bà không biết rằng, Lệ Ngọc không chỉ nhìn ra mà còn sắp sửa chuẩn bị thoát khỏi kiếp làm dâu cho bà nữa kia.

 
 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro