chương 25: biệt thự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 
  Dạ Thảo buột miệng nói.

  - Đấy! Chị Lệ Ngọc cũng nói anh Dương Nguyên là đồ ngốc... ách... a...ý mình không phải vậy...

  Nhìn vẽ mặt không được vui của Khôi Nguyên, Dạ Thảo đành ngậm miệng lại, sợ nói nữa sẽ lại bị sai. Lệ Ngọc lại lên tiếng nói.

  - Thật ra thì có ai yêu mà không ngốc đâu. Dù bình thường có thông minh đến cỡ nào nhưng khi yêu rồi thì sẽ lập tức biến thành kẻ ngốc ngay. Chẳng hạn...

  Lệ Ngọc liếc qua anh chàng nhạc sĩ nào đó đang ôm đàn mà nhìn Dạ Thảo cười ngây ngô. Dạ Thảo nói đúng, anh ta khi đứng trước Dạ Thảo chính là một tên đầu gỗ. Thảo nào Dạ Thảo không thích anh ta là phải. Lệ Ngọc nhìn thấy anh ta như vậy cũng tội nghiệp nên lên tiếng nói.

  - Minh Quân! Khó có dịp gặp nhau thế này anh cũng có thể hát một bài được không?

  Anh ta nhìn Dạ Thảo trưng cầu ý kiến, quả thật Dạ Thảo không thích nghe anh ta hát đâu, nó không hợp gu của cô nhưng vì Lệ Ngọc muốn nghe nên cô cũng gật đầu. Dù sao Lệ Ngọc chính là thần tượng của cô. Lệ Ngọc thì cũng chỉ có thể thầm lắc đầu, thấy anh ta cũng đồng cảnh ngộ đều là vai phụ nên cô quyết định giúp anh ta một lần. Dù anh ta không đến được với nữ chính nhưng cũng có thể để lại ấn tượng khó quên trong lòng nữ chính, còn đỡ hơn là không có gì cả thậm chí còn bị chán ghét như hiện tại.

  Khi Minh Quân hỏi cô muốn nghe bài gì thì cô suy ngẫm trong những bài hát của anh ta có bài nào phù hợp không. Nhưng lại tìm không ra, bởi vì những bài hát của anh ta giai điệu tuy hay nhưng lại đều là không thực tế, chỉ nói về hoài bão, ước mơ, phép màu may mắn và niềm hạnh phúc. Đúng là làm người nghe tràn đầy hi vọng vào cuộc sống nhưng nó lại không hợp với sở thích của Dạ Thảo. Dạ Thảo là một cô gái có cá tính mạnh mẽ, cô ấy không tin vào phép màu, không tin vào sự may mắn cho nên cô ấy thích sự chân thực hơn. Chính vì vậy mà những bài hát của Lệ Ngọc mới ăn sâu vào tim cô ấy.

  Suy ngẫm một hồi Lệ Ngọc mới tìm ra được một bài rất hay tuy do ca sĩ khác trình bày nhưng cũng là anh ta sáng tác. Cô bèn nói.

  - Anh có thể hát cho tôi nghe bài "tình si" được không?

  Anh ta khựng lại.

  - Tình si...

  - Hả? Có điều gì không ổn à? _ Lệ Ngọc hỏi.

  Anh ta sờ sờ mũi đáp.

  - Thật ra... bài đó tôi viết cho một ca sĩ khác hát, giọng của tôi không phù hợp với bài đó sợ hát sẽ không được hay. Nhưng nếu cô thích thì tôi sẽ cố gắng chỉ mong cô đừng chê.

  Lệ Ngọc phát tay.

  - Nào dám, nào dám. Được nghe anh hát là vinh hạnh lắm nào dám chê ạ! Anh cứ hát thoải mái, dù sao đây cũng đâu phải sân khấu đâu mà lo... ha ha...

  Minh Quân nở nụ cười thật tươi rồi dạo đàn và cất lên tiếng hát. Bài hát nói về một chàng trai yêu một cô gái, yêu chân thành, tha thiết, vì cô gái mà không màn tất cả, một tình yêu si dại, dù biết cô gái không hề yêu mình nhưng cũng không bao giờ bỏ cuộc. Ồ... bài hát này Lệ Ngọc nghĩ, chính là nói về tình cảm anh ta dành cho Dạ Thảo thì đúng hơn. Tuy chất giọng anh ta đúng là không phù hợp với bài hát này, nhưng ca từ lại rất thấm vào lòng người, hơn cả là nhìn Dạ Thảo đang si mê nghe anh ta hát thì biết rồi. Lệ Ngọc cũng rất vui mừng vì mình đã chọn đúng bài. Cô tự nói.

  "Nam phụ à! Tôi đã giúp hết sức rồi! Còn cưa đổ được nữ chính hay không thì còn tùy vào bãn lĩnh của anh nhé!"

  Kết thúc bài hát, Dạ Thảo lại là người vỗ tay hoan hô nồng nhiệt, ánh mắt tỏa sáng nhìn Minh Quân.

  - Anh Quân! Đây cũng là bài hát do anh sáng tác nữa đó hả?

  Minh Quân gãi gãi đầu có hơi xấu hổ.

  - Đúng vậy... nhưng anh hát không có hay... chỉ sáng tác cho người khác hát thôi.

  - Vậy anh còn bài nào giống thế này nữa không?

  - Còn... nhiều lắm... nhưng cũng chỉ là sáng tác cho người khác hát... giọng anh hát... không có hợp..

  - Không sao... không sao... ai hát cũng vậy, miễn là ca khúc thể hiện sự chân thực là được.

  Minh Quân kinh ngạc.

  - Em thích những ca khúc như vậy?

  Dạ Thảo gật đầu.

  - Đúng vậy!

  Minh Quân nở hoa trong lòng.

  - Vậy sau này anh sẽ sáng tác nhiều ca khúc như vậy cho em nghe nhé!

  - Được... được...

  Lệ Ngọc và Khôi Nguyên cảm thấy mình đứng đây giống cái bóng đèn quá nên lên tiếng chào họ rồi đi về. Hai người cũng vẫn một trước một sau đi trên hè phố. Họ không biết rằng, phía xa xa có một kẻ đang đứng ở một nơi khuất dõi mắt trong theo từng bước đi của họ. Ánh mắt Dương Quang ánh lên tia nham hiểm, sau đó thì thầm một cái tên.

  - Lệ... Ngọc...

...........

  Cái biệt thự mơ ước của Lệ Ngọc cuối cùng cũng đã xây xong. Ài... không nghĩ ước mơ ở thế kỷ 21 tưởng chừng như không thể thực hiện được, lại dễ dàng thực hiện được ở thế giới này như vậy. Nhưng nói thì nói như vậy, chứ không phải dễ dàng đâu nha! Cô còn mắc một số nợ kìa. Và ông chủ nợ đang hí hửng chạy tham quan khắp ngôi biệt thự, xem xét từng phòng ốc và có ý tự chọn cho mình một phòng.

  Biệt thự này cô cũng cho xây dựng theo phong cách hiện đại, kiểu mái thái, một trệt, hai tầng lầu, một tầng hầm, bên trong cũng trang trí theo phong cách thế kỷ 21 luôn, nên nhìn rất mới mẻ và độc đáo. Đặc biệt là sân vườn, một bên cô tạo một ngọn đồi giả mô phỏng theo đồi thông ở Đà Lạt, một bên thì tạo một ngọn núi giả. Xung quanh đồi thì tạo một dòng suối nối liền với núi giả. Nước từ trên đỉnh núi chảy xuống hồ nhỏ, hồ nhỏ mới chảy ra suối tạo thành một vòng tuần hoàn rất là bắt mắt.

  Trong hồ trồng hoa sen, dưới suối thả cá, nội nhìn cá bơi lội từ hồ sang suối rồi từ suối sang hồ cũng thấy mê rồi. Trên mặt hồ cũng có làm các cột đá nổi trên mặt nước thay cho cầu để tiện từ bờ sang bên núi giả, tất nhiên là sẽ không làm thành đường thẳng rồi, làm đường thẳng thì sao mà ngắm cá cho đã. Còn dòng suối cũng có làm một cây cầu hình cung để đi sang đồi, đứng chụp ảnh thì khỏi chê luôn. Tiếc là hiện tại không có điện thoại cảm ứng, nếu không cô đã chụp tự sướng nó đã rồi.

  Tuy mảnh đất này chỉ có hơn 500m2, cô dùng 200m2 xây biệt thự, còn bao nhiêu đều tạo sân vườn nhưng đâu cũng là điểm nhấn đặc biệt có một không hai, khiến cho những người hiện tại có mặt ở đây là Hiếu Minh, Dương Nguyên, Khôi Nguyên, Thu Trang, Ngọc Hiếu có cả Dạ Thảo và Minh Quân đều mê tít cả mắt. Dạ Thảo tiếc tới tiếc lui là quên đem máy chụp ảnh đến chụp rồi. Không lẽ bây giờ chạy ra mà kêu thợ vào chụp đấy. Thật ra với Lệ Ngọc thì nó cũng chỉ bình thường bởi vì thế kỷ 21 còn nhiều biệt thự sân vườn đẹp như khu du lịch có rất nhiều, thế này thì tính cái gì. Chỉ tại nơi đây hiện tại chưa có nên mới thấy lạ thôi.

  Hiếu Minh bèn hỏi.

  - Chừng nào cô đãi tân gia vậy Lệ Ngọc?

  Lệ Ngọc lắc đầu.

  - Thì hôm nay tôi dọn qua nhà mới mời mọi người đến ăn tiệc thì cũng gọi là tân gia nè. Còn tân gia gì nữa chứ?

  Thu Trang lắc đầu.

  - Cô nói vậy là không đúng nha! Hôm nay chúng tôi đến chỉ để cho biết nhà, không có mang quà cáp gì sao gọi là tân gia được. Với lại tân gia gì mà người đến chưa đủ một mâm thế này chứ?

  Lệ Ngọc phát tay.

  - Đối với tôi tân gia như thế này là được rồi! Toàn bạn bè thân quen không phải câu nệ khách khứa nó mệt. Với lại tôi vẫn còn đang mắc nợ mà.

  Hiếu Minh gõ nhẹ đầu cô một cái.

  - Làm như trên đời này có mình cô mắc nợ không bằng. Có ai mà không mắc nợ đâu.

  Cô nhún vai.

  - Nhưng tôi sợ nhất là nợ người khác đấy! Đặc biệt là... nợ ông chủ Minh đây a! Chưa gì đã xí căn phòng đẹp nhất của ngôi nhà này rồi.

  Hiếu Minh nhe răng cười.

  - Đây là lời hứa của cô nha! Cô nói khi nào cô có biệt thự sẽ cho tôi ở chung mà. Tôi là ông chủ dĩ nhiên là phải ở phòng đẹp nhất chứ. Đúng không? Bù lại tôi sẽ không tính tiền lãi với cô.

  Lệ Ngọc bĩu môi.

  - Bởi vậy! Đúng là ông chủ có khác. Tôi phải tranh thủ trả nợ mới được nếu không không biết sẽ phát sinh thêm cái gì?

  Hiếu Minh cười to nói.

  - Ha ha ha... cô không cần phải trả cũng được! Thế thân trừ nợ được rồi.

  Lệ Ngọc liếc xéo anh.

  - Xin lỗi à! Thân tôi nó đâu có rẻ vậy! Ít nhất cũng phải bằng 10 căn biệt thự như thế này chứ! Ha ha ha...

  Tuy rằng biết cô là nói đùa nhưng ở đây ai cũng ngầm đồng ý là cô nói quả thật không sai.

  Đột nhiên, Dạ Thảo lên tiếng.

  - Chị Lệ Ngọc bây giờ đã có nhà có của, có sự nghiệp vững vàng trong tay. Vậy chị có nghĩ đến... sẽ lập gia đình không?

  Mọi người đều rất momg chờ nghe câu trả lời của cô, đặc biệt là Hiếu Minh và Khôi Nguyên, còn Dương Nguyên thì cũng mong chờ nhưng cái anh mong chờ là cô sẽ đáp "không". Bởi có như vậy anh mới có thể lại tiếp tục bên cạnh cô được. Anh có số sát thê nếu như anh làm chồng cô thì cô sẽ chết, anh không muốn cô chết. Cho nên,  cô và anh chỉ có thể như hiện tại ở chung nhà như bạn bè thì cô mới không có chuyện gì. Anh biết mình như vậy là quá ích kỹ nhưng mà thử hỏi có ai yêu mà không ích kỹ không. Tuy nhiên, nếu như cô nói muốn lập gia đình thì anh cũng sẽ sẵn sàng ra đi để cho cô được hạnh phúc, dù điều đó có thể một lần nữa khiến anh phải đau đớn.

  Lệ Ngọc làm sao lại không hiểu tâm tư này của anh. Nhưng cô cũng không biết làm sao giúp cho anh đập tan cái ý nghĩ, anh có số sát thê đó. Nó là cú sốc quá lớn đối với anh, là nỗi ám ảnh trong anh khố mà phai mờ được. Có đôi khi cô nghĩ cô sẽ mặt dày mà tấn công anh. Tuy nhiên, khi suy nghĩ kỹ lại với tính tình của anh nếu cô làm như vậy thì anh nhất định sẽ vì bảo vệ tính mạng của cô mà ra đi. Có lẽ anh sẽ đứng ở trong một nơi khuất nào đó mà quan sát, bảo vệ, chăm lo cho cô nhưng anh tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt cô. Cô chỉ có thể thờ dài mà nói "Aiii... Thật tiếc cho một chàng trai tốt."

 

 
 
 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro