chương 24: tình đơn phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Ngẫm nghĩ xong tình tiết câu chuyện, Lệ Ngọc mới gật đầu đáp.

  - Ừ! Tôi tin!

  Khôi Nguyên trong lòng nở hoa, hắn thấy vừa rồi cô ngẫm nghĩ lâu như vậy chắc là đang nhớ lại tình huống lúc đó. Cô cũng từng diễn trên sân khấu khẳng định là mấy trò giả vờ thân mật của hắn và Dạ Thảo cô chắc chắn đã nhận ra. Nhưng mà cô lại nói.

  - Nhưng như vậy thì đã sao?

  Đúng vậy! Dù hiện tại họ có diễn trò thì sau này cũng sẽ trở thành sự thật, có gì đâu mà lạ. Họ là nam chính và nữ chính mà.

  Khôi Nguyên bèn nói.

  - Điều đó có nghĩa tôi và Dạ Thảo chỉ là bạn bình thường không phải là tình nhân.

  Lệ Ngọc định nói là "Sau này cũng sẽ thành!" Nhưng nghĩ lại chuyện của họ cũng không có liên quan gì đến cô nên nói.

  - Thì hai người có là tình nhân hay bạn thân cũng đâu liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ tiện miệng mà nói thôi, không phải thì thôi! Cậu cũng đâu cần giải thích với tôi làm gì.

  Hắn buột miệng nói.

  - Nhưng tôi không muốn cô hiểu lầm...

  Lệ Ngọc chấm hỏi đầy đầu. Nhưng rồi sau đó mỉm cười vỗ vỗ vai hắn nói.

  - Ha ha... này... cậu đừng có dùng cái câu đó trong trường hợp này chứ. Tôi sẽ tưởng là cậu yêu tôi nên mới cố gắng giải thích đấy! Ha ha...

  Sự thật đúng là vậy mà, hắn là yêu cô đấy, có được không? Hắn siết chặt bàn tay, hít sâu một hơi. Sau đó nói.

  - Nếu tôi nói tôi yêu cô thì thế nào?

  Thái độ hắn rất nghiêm túc chứ không phải là đang đùa nhưng Lệ Ngọc cũng sẽ không tin, chỉ đơn giản vì hắn là nam chính. Nam chính chỉ có thể yêu nữ chính, sẽ không bao giờ yêu nữ phụ. Cho nên, cô cũng nghĩ hắn ta lại đang diễn kịch, bèn cười ha ha nói.

  - Ha ha... Ừm... cậu rất có khiếu làm diễn viên đấy! Diễn rất thật!

  Hắn lại tiếp tục cười khổ. Phải rồi! Dù hắn có nói thật cô cũng sẽ không tin hắn. Bởi vì bây giờ cô đã là người nổi danh, một nhạc sĩ, ca sĩ tài ba nhiều người mến mộ. Đâu còn là một cô gái thôn quê khù khờ, chậm chạp, một chữ bẽ đôi cũng không biết như người nhà của cô, người ở xóm cô hay thậm chí người nhà hắn vẫn tưởng. Hắn nghĩ, cô đã cố tình che dấu tài năng của mình, để chờ một ngày rời khỏi cái gia đình thủ cụ ấy mới bộc lộ tài năng, vì gia đình cô trọng nam khinh nữ dù cô có tài năng mấy thì cũng đâu có ai xem trọng, chi bằng che dấu đi sẽ tốt hơn.

  Nếu như hắn có kiên nhẫn ở lại đêm tân hôn đó, có lẽ cô sẽ cho hắn bất ngờ nhưng đáng tiếc hắn đã lập tức bỏ đi ngay khi nhìn thấy nhan sắc thật của cô, vừa đen, vừa lùn, vừa ốm, khô cằn như que củi, cộng thêm trước đó hắn lại nghe nói nhiều điều về cô, mà đối với hắn là một người có trình độ học thức thì không thể nào chấp nhận được. Nhưng bây giờ nhìn lại cô xem, lên thành phố một thời gian dài, da cô đã nhã nắng trắng tươi, thân hình cũng đã có da có thịt hơn, tuy vẫn còn hơi ốm nhưng nhìn cũng không còn giống que củi khô như ngày nào. Tuy rằng khuông mặt bình thường nhưng không còn xấu xí như lúc ở dưới quê nữa.

  Aiii... đúng là khi ở với gia đình cô và làm dâu nhà hắn cô đã rất vất vả, cho nên mới thành ra xấu như thế. Bây giờ, cô sống một mình không lo không nghĩ, ăn uống ngủ nghĩ thoải mái nên đã đẹp ra. Bây giờ mà người nhà cô có gặp lại cũng chưa chắc nhận ra cô. Cho nên, hắn nói yêu cô lúc này thử hỏi làm sao cô tin. Không chừng cô sẽ nghĩ hắn chỉ vì cái hào quang bên ngoài hiện tại của cô lúc này mà mới trở lại nói tiếng yêu cô thôi. Khôi Nguyên lại tiếp tục hối hận.

  Nhưng dù trong lòng đau như cắt, hắn vẫn nặn ra hai chữ.

  - Cảm ơn!

  Tức là hắn thừa nhận vừa rồi chính là hắn diễn. Cô cười tít mắt hỏi.

  - Vậy cậu có muốn làm diễn viên không?

  Hắn lập tức lắc đầu nói.

  - Không! Tôi thích đi dạy hơn.

  - Ừm... giáo viên cũng tốt!

  Hai người cứ thế một trước một sau đi dạo trên hè phố, người thì mang tâm trạng thoải mái, người thì mang tâm sự nặng nề, yêu mà không thể nói nên lời, nhìn bóng ai đi trước mà trong lòng thầm đau xót. Họ đi đến công viên ngồi xuống băng đá ngắm người đi kẻ lại, chợt Khôi Nguyên hỏi.

  - Lệ Ngọc này...

  - Hửm...

  - Cô có thể hát cho tôi một bài hát được không?

  - Cậu muốn tôi hát bài gì cho cậu?

  Hắn ngập ngừng một hồi mới nói.

  - Cô hãy hát bài hát nào mà nói lên tâm sự của một người muốn yêu mà không thể nói nên lời, chỉ có thể ôm mối tình lặng câm mà đến bên cạnh người ấy...

  Cô nói vào.

  - Cậu nói là tình đơn phương chứ gì?

  Hắn gật đầu.

  - Có lẽ là vậy!

  Cô nói.

  - Thật ra tôi có sáng tác một bài nhưng là bài này tôi viết riêng tặng cho Dương Nguyên. Cậu đã nghe anh ấy hát chưa?

  Hắn lắc đầu.

  - Chưa! Tuy chúng tôi là anh em ruột nhưng anh ấy rất trầm lặng, nếu không phải chuyện gì quan trọng anh ấy cũng chẳng khi nào lên tiếng, chứ đừng nói chi mà ngồi hát cho tôi nghe.

  Cô gật đầu.

  - Cũng phải!

  Cô lại hỏi.

  - Vậy cậu có muốn nghe tôi hát bài đó không?

  Hắn gật đầu.

  - Muốn!

  Hắn cũng muốn biết bài hát cô viết tặng riêng cho Dương Nguyên là như thế nào. Cô bắt đầu cất lên giọng hát.

"Nhiều lần anh muốn... thốt lên lời yêu để khỏi nặng sầu
Riêng mang hình bóng... trót lỡ yêu người ấy
Hỡi em hiểu thấu... nỗi đau thầm kín
Anh ôm riêng lấy bao nỗi sầu trên lối về.

Cuộc đời anh đây... đắng cay nhiều hơn ở tuổi vào đời
Bao nhiêu lần khóc, bởi khổ đau nhiều quá
Ngỡ không còn nữa... trái tim thổn thức
Nhưng khi em đến anh mới hiểu mình vẫn yêu.

Bao năm qua rồi giờ vẫn thấy
Yêu người đầy thắm thiết
Nhưng anh đành
Ôm mối tình
Lặng thầm riêng một bóng
Đêm lạnh thương nhớ ai...

Tình này đơn phương... trót trao về em dẫu rằng phải buồn
Xa em dù chỉ... phút chóc nhưng vẫn thấy
Nhớ nhung vì đâu... tương tư một bóng
Xin mang theo nỗi yêu một mình không thể vơi.

( Lời hát: Tình anh đơn phương. Lời : Huỳnh Mai. Lấy giai điệu nhạc "buồn trong kỷ niệm". Sáng tác: Trúc Phương )

  Tình tình tang tang...

  Lệ Ngọc cùng Khôi Nguyên đều kinh ngạc khi nghe tiếng đàn của giai điệu bài hát cô vừa mới hát. Nhìn qua thì thấy một thanh niên đang ngồi ở ghế đá gần đó ôm đàn ghi ta mà gãy. Nhìn thấy hơi quen mặt nhưng cô không nhớ là đã gặp ở đâu. Thấy cô nhìn qua, anh ta cũng ngưng đàn, đứng lên cất bước đến gật đầu nói.

  - Xin lỗi! Vừa rồi tôi nghe cô hát bài này hay quá nên mạo mụi đàn thử. Có sai sót gì xin cô đừng trách!

  Lệ Ngọc lắc đầu.

  - Không có sao! Anh thật là giỏi chỉ mới nghe đã đàn được rồi! Tôi cũng rất khâm phục anh.

  Khôi Nguyên chợt lên tiếng.

  - Anh là nhạc sĩ Minh Công Quân?

  Anh ta cười cười, im lặng tức là đã thừa nhận. Thảo nào Lệ Ngọc lại thấy quen như vậy. Cô đã từng xem hình ảnh của anh ta qua băng đĩa. Lúc trước, anh ta biểu diễn cho trung tâm của Hiếu Minh nhưng cái hôm Hiếu Minh dẫn cô vào trung tâm, anh ta đã đi sang trung tâm Dương Quang biểu diễn. Tiết mục cô hát thay cũng đồng thời đưa tên tuổi cô vang xa, cũng là tiết mục của anh ta ngày hôm đó sẽ hát ở Hiếu Minh. Cô cũng biết rỏ anh ta sang Dương Quang là vì điều gì nên cũng không có phản cảm gì với anh ta cả. Một người si tình, một nam phụ rất đáng thương.

  Bất chợt, một tiếng gọi thanh thúy vang lên.

  - Minh Quân!

  Một cô gái xinh đẹp đang đi tới đó không ai khác chính là Dạ Thảo. Thấy cô và Khôi Nguyên, Dạ Thảo cũng bất ngờ vui mừng đi thật nhanh lại.

  - Khôi Nguyên! Chị Lệ Ngọc! Hai người cũng hẹn nhau ra đây à?

  Lệ Ngọc hắc tuyến đầy đầu nói.

  - Không! Chúng tôi chỉ là đi dạo chung chứ không có hẹn hò. Tôi không thích hẹn hò với em út.

  Khôi Nguyên tưởng tượng mình bị một tảng đá lớn nện lên vai chảy máu đầm đìa. Trong đầu không ngừng vang lên từ "em út... em út... em út..." ý cô là nói hắn nhỏ tuổi hơn cô nên cô xem hắn là em út. Đau... triệt để đau!

  Nhìn thấy vẽ mặt cứng đơ của cậu bạn thân mà Dạ Thảo cũng thấy tội. Nhưng mà rất tiếc là cô cũng không thể giúp được gì. Lại nhìn sang Minh Quân, vẫn lúc nào cũng trưng cái vẽ mặt chờ cô sai bảo mà đứng một bên thụ động, cô thật chán tới cổ nhưng vì không muốn đi vào vết xe đổ của cậu bạn thân nên phải ráng hẹn hò, tìm hiểu với anh ta một thời gian để sau này không phải hối tiếc. Lệ Ngọc bèn hỏi.

  - Vậy cô và Minh Công Quân đây là hẹn nhau ra đây à?

  Dạ Thảo tươi cười đáp.

  - Dạ! Em và anh ấy... đang hẹn hò...

  Lệ Ngọc chấm hỏi đầy đầu. "Sao cốt truyện lại thay đổi thế nhỉ? Không lẽ do mình thay đổi số phận nữ phụ Lệ Ngọc kéo theo mọi chuyện cũng thay đổi sao ta? Nhưng mà giờ nữ chính hẹn hò với nam phụ vậy nam chính phải làm sao?"

  Đang suy nghĩ bâng quơ thì Minh Quân đột nhiên hỏi.

  - Cô chính là nhạc sĩ Lệ Ngọc?

  Lệ Ngọc cũng im lặng nhưng tức là cũng thừa nhận. Anh ta đưa tay ra và bắt tay với cô và nói.

  - Không nghĩ ở đây có thể gặp được cô. Tôi rất ái mộ cô đấy!

  Lệ Ngọc bắt tay với anh ta nhưng lại nói.

  - Thật là vinh hạnh cho tôi quá! Tôi chỉ là đàn em thì làm sao mà dám nhận hai chữ ai mộ của bậc đàn anh chứ. Phải là tôi ái mộ anh mới đúng!

  Anh ta nói.

  - Tôi đã nghe nhiều sáng tác của cô cũng như những bài hát mà cô đã trình bày, rất thắm vào lòng người. Tôi nói là thật lòng cũng không phải là khách sáo hay gì. Với lại vừa rồi nghe ca khúc cô hát tôi lại càng khâm phục tận đáy lòng. Tôi nghe mà thấy buồn thay cho người đàn ông đó, yêu mà không dám nói chỉ có thể ôm mối tình đơn phương thầm kín một mình thôi.

  Dạ Thảo mắt tỏa sáng hỏi.

  - Chị Lệ Ngọc? Đó là bài hát gì? Chị mới sáng tác phải không ạ?

  Lệ Ngọc đáp.

  - Không! Tôi sáng tác đã lâu rồi nhưng bài đó tôi tặng riêng cho một người bạn nên không có đem lên sân khấu biểu diễn thôi. Bởi vì người ấy muốn giữ nó làm kỷ niệm cho riêng mình.

  Dạ Thảo gật đầu.

  - Ra là vậy! Vậy chị có thể hát cho em nghe được không? Em thật tò mò muốn biết người đó yêu đơn phương ra sao mà có thể khiến anh Minh Quân phải mở lời khen đấy.

  Rồi Dạ Thảo nói khẽ vào tai cô.

  - Chị biết không! Anh ta là đầu gỗ! Xưa nay chẳng bao giờ mà chủ động mở miệng lên tiếng khen một ai đâu.

  Lệ Ngọc nhướng mày.

  - Vậy tôi thật sự rất vinh hạnh rồi!

  - Vậy chị đồng ý hát nhé!

  Nhìn ánh mắt mong chờ của Dạ Thảo mà cô không nỡ từ chối. Thôi kệ! Dù sao cũng là fan của cô mà. Hát thì hát có sao đâu.

  Lần này Lệ Ngọc mượn đàn của Minh Quân mà vừa đàn vừa hát. Nghe xong, Dạ Thảo phải thút thít lấy khăn lau lau nước mắt, đồng thời hỏi.

  - Chị ơi! Bạn của chị là người nào mà sao ngốc thế, yêu mà không chịu nói để tự làm khổ thân vậy ạ?

  Khôi Nguyên giật giật khóe miệng nói.

  - Là anh Tư mình! Dương Nguyên! Bạn dám nói anh mình ngốc hả?

  - Ách... ha ha ha... xin lỗi... mình không phải nói anh tư bạn ngốc... mình chỉ nói người trong bài hát...

  - Người trong bài hát là anh mình... bạn nói người đó ngốc tức là nói anh mình ngốc...

  - Nhưng mình không có nói anh bạn ngốc. Mình nói người trong bài hát...

  - Người trong bài hát là anh mình...

  - Nhưng mình không có nói anh của bạn...mình nói người trong bài hát...

  - Người trong bài hát là anh mình...

  - Bla... bla... bla...

  Lệ Ngọc hơi bị hại não với hai người này, bèn lên tiếng.

  - Được rồi! Người trong bài hát là Dương Nguyên! Anh ta chính là đồ ngốc.

 

  

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro