C161-162-163:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C161: Giúp nàng bôi thuốc
Minh Tiểu Hạc nhận được thư của Ngự sử, mới biết Cố Khinh Âm bị thương, tuy ngoài ý liệu, nhưng với hắn lại chính là thời cơ để xoay chuyển, nào có chuyện không nắm chắc lấy. Một mặt hắn trình bản lịch trình lên cho Hàn Cẩm Khanh, một mặt sai nhân đi bẩm báo cho Thượng Quan Dung Khâm, bảo Thượng Quan Dung Khâm mau nhúng tay vào. Ngự sử trung thừa bị thương ở cấm quân doanh là đại sự trong triều, một khi Thượng Quan nhúng tay, Hàn Cẩm Khanh có muốn bưng bít cũng không được.

Hắn đã nghẹn một bụng cơn tức vì lần xuân tuần này, không nghĩ tới vài ngày sau lại xảy ra chuyện. Hắn đoán Hàn Cẩm Khanh sẽ làm khó hắn nữa. Tâm tình vui vẻ, hắn đến quân doanh gặp Hàn Cẩm Khanh, giả ý xu nịnh một phen, đổi được ba ngày tuần tra trong quân doanh, đồng thời hiểu các loại tình huống bên trong cũng kết giao được không ít tướng lĩnh có thực quyền.

Hắn biết hôm nay Cố Khinh Âm sẽ tới đây. Theo lẽ thường, hắn là tân nhiệm chưởng sử nên đến thăm hỏi cấp dưới.

Đến trước doanh trướng, hắn nghe thấy bên trong có động tĩnh, có tiếng nói chuyện của nam tử. Hắn nghĩ, lúc này hắn cứ đứng ở nơi nhiều người qua lại thế này cũng không hay lắm, đã lấy danh nghĩa đến thăm thì cứ đi vào thôi. Dù có thấy Cố Khinh Âm thế nào, hắn cũng chỉ cần tỏ vẻ kinh ngạc là được. Kỳ thực trong lòng hắn rất hy vọng được nhìn thấy vẻ mặt thất kinh của Cố Khinh Âm.

Vì thế, hắn xốc mành trướng lên đi vào, doanh trướng được thiết kế rộng rãi, chỉ cần bước vào một bước là có thể nhìn thấy không sót thứ gì bên trong.
yes24 ads
Cố Khinh Âm đang bị một nam nhân cao lớn ôm vào trong ngực, nam nhân đó nắm lấy cánh tay của nàng, cúi đầu, hình như đang... hôn lên vết thương của nàng.

Đôi mắt lưu ly hẹp dài của Minh Tiểu Hạc híp lại, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú. Nam nhân kia có dáng người cao to, mái tóc mượt như nhung búi lại một nửa, góc mặt lạnh lùng tinh xảo, trông quen quen. Vì cố nhẫn nhịn mà khuôn mặt trắng sứ của Cố Khinh Âm hơi ửng đỏ, tròng mắt lấp loáng hơi nước. Khi nghe thấy tiếng gọi của hắn, nàng quay ra nhìn, còn hắn khóa chặt lấy tầm mắt của nàng, không cho nàng trốn tránh, khiến nàng càng cảm thấy khó xử.

Ngụy Lãnh Nghiêu nghe vậy cũng xoay người lại, con ngươi u lam nhanh chóng đảo qua Minh Tiểu Hạc, chỉ gật đầu nhẹ, rồi quay đi. Hắn lấy từ bên hông một bình nhỏ, trong lúc Cố Khinh Âm còn đang sững sờ ngẩn ngơ, nhanh tay rắc một chút bột thuốc lên miệng vết thương của nàng.

Vì cảm giác châm chích ở miệng vết thương, Cố Khinh Âm thu ánh mắt về, tức giận nói: "Ngài làm cái gì vậy? Chưởng sử đại nhân tới, tôi..." Nàng muốn chào Minh Tiểu Hạc, nhưng quần áo thì không chỉnh tề, bộ dạng lại thế này, nói mất cấp bậc lễ nghĩa còn là nhẹ. Nàng chỉ biết cắn răng trừng trừng nhìn Ngụy Lãnh Nghiêu, rồi thỉnh thoảng lại sợ hãi nhìn Minh Tiểu Hạc.

Ngụy Lãnh Nghiêu lạnh lùng nhìn nàng, "Cố đại nhân không cần nóng vội, thương thế của nàng chưa lành, vẫn cần điều trị, Minh đại nhân nhất định sẽ không so đo với nàng." Hắn nói xong, vẫn chậm rãi rắc thuốc trị thương lên vết thương của nàng, cố ý dùng thân mình ngăn cản ánh mắt nóng rực đến từ phía sau. "Thuốc này rất tốt cho thương thế kiểu này, miệng vết thương sẽ mau khép lại không cần băng bó, cứ để cho thoáng khí." Nói xong, hắn tiện tay vứt băng vải sang một bên,  ngón tay lại vuốt ve quanh vết thương của nàng hai lần.

Khi Minh Tiểu Hạc nhận ra là Ngụy Lãnh Nghiêu, mắt hắn càng sáng hơn. Ngày đầu tiên đến đây hắn chỉ gặp thoáng qua Ngụy Lãnh Nghiêu một lần, chỉ cảm thấy người này lạnh nhạt cao ngạo, khó mà tiếp cận, tuổi còn trẻ mà đã quyền cao chức trọng, mới từ biên cương hồi kinh không lâu đã trở thanh đối tượng mà các phe phái trong triều muốn mượn sức. Tuy trước mắt Hàn Cẩm Khanh có vẻ thân thiết với Ngụy Lãnh Nghiêu hơn một chút, nhưng trực giác của hắn mách bảo Hàn Cẩm Khanh vẫn chưa nắm được người này trong tay. Minh Tiểu Hạc đang định tìm một cơ hội làm thân với Ngụy Lãnh Nghiêu, ai ngờ hắn và Cố Khinh Âm lại có quan hệ ái muội như thế. Thậm chí Ngụy Lãnh Nghiêu còn hoàn toàn không có ý định tránh hắn, chỉ để ý bôi thuốc nói chuyện với Cố Khinh Âm, mặc cho hắn đứng đó.

Đôi mắt đẹp của Minh Tiểu Hạc cong thành vầng trăng khuyết, nhìn vẻ mặt khốn quẫn  của Cố Khinh Âm và dáng vẻ lạnh lùng của Ngụy Lãnh Nghiêu, cười yếu ớt chào: "Hạ quan Minh Tiểu Hạc thỉnh an Ngụy tướng quân. Tướng quân nói rất đúng, đương nhiên thương thế của Cố đại nhân quan trọng hơn, thật sự không cần đa lễ."

Cố Khinh Âm ló đầu qua vai Ngụy Lãnh Nghiêu, nói nhỏ: "Tạ đại nhân đã thông cảm." Nàng vừa nói xong lập tức bị Ngụy Lãnh Nghiêu ấn đầu lại.

Ngụy Lãnh Nghiêu vén tóc nàng ra sau tai, coi như không nhìn thấy ánh mắt nổi giận đùng đùng của nàng, vuốt ve thái dương của nàng, dịu dàng nói: "Vết thương sẽ hơi đau một chút, ngoan ngoãn đừng chạm vào là được. Minh đại nhân, không bằng ta và ngài đi trước, để Cố đại nhân thay triều phục."

C162: Dạ yến trong quân
Ngụy Lãnh Nghiêu xoay người lại nhìn Minh Tiểu Hạc, ánh mắt băng lãnh kiên quyết. Minh Tiểu Hạc thấy vậy, vội nói: "Tất nhiên rồi, Cố đại nhân nghỉ ngơi cho tốt, lúc khác bản quan lại đến lĩnh giáo cô về việc tuần tra." Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Ngụy Lãnh Nghiêu, nhanh chóng lui ra ngoài.

Cho đến khi Minh Tiểu Hạc hoàn toàn rời khỏi, Ngụy Lãnh Nghiêu mới thu hồi tầm mắt, hôn như chuồn chuồn lướt nước lên cánh môi hơi lạnh của Cố Khinh Âm. "Nàng có thể tự làm được chứ?" Hắn nhướng mày nhìn nàng.

"Ngài đi ra ngoài." Cố Khinh Âm chà lau môi thật mạnh, đôi mắt long lanh quật cường nhìn hắn, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.

Nàng không nghĩ tới Ngụy Lãnh Nghiêu lại thay thuốc giúp mình, chỉ nghĩ là hắn nhất thời muốn đến trêu chọc nàng. Không phải hắn chỉ coi nàng là tỳ nữ sao? Chẳng lẽ bôi thuốc cũng là thủ đoạn đùa bỡn nàng? Nàng lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp nữa.

Trong lúc nàng kháng cự, Ngụy Lãnh Nghiêu đã bế nàng đến bên giường, vừa cắn vừa hôn lên cần cổ trắng mịn của nàng, lưu lại mấy ấn ký, rồi mới rời đi.

Cố Khinh Âm cắn răng ngồi đó, ánh mắt như muốn chọc thủng hai cái lỗ trên lưng hắn.

Đến khi đổi xong triều phục, vừa vặn Phùng Thì Viễn và hai vị Ngự sử khác cũng đến bái kiến, Cố Khinh Âm mời bọn họ vào ngồi.
yes24 ads
Phùng Thì Viễn nói sơ lược về tình hình ba ngày qua, nói chung nội vụ quản lý không tệ, chỉ có một vài vấn đề nhỏ. Tuần tra trọng điểm kế tiếp thì tại sẽ chọn một vài trọng binh và tướng lĩnh.

Cố Khinh Âm hỏi về những ghi chép tuần tra, xem một lượt, thỉnh thoảng lại thảo luận vài câu, đến khi xem xong toàn bộ, sắc trời cũng đã tối.

Lúc này Minh Tiểu Hạc lại đến, thấy Cố Khinh Âm đang thương nghị cùng mấy vị Ngự sử, chậm rãi đến gần, nói: "Cố đại nhân còn chưa khỏe, các ngươi lại đến quấy rầy nàng?"

Mấy người đó thấy Minh Tiểu Hạc thì vội vàng đứng lên chào. Lúc này Cố Khinh Âm đã đổi triều phục, nhưng vẫn chưa buộc tóc, mái tóc đen xõa tung, chắp tay nói: "Đại nhân, sức khỏe của hạ quan đã không còn gì trở ngại, nên mới mời bọn họ đến đây cùng thương thảo việc tuần tra, sao lại nói là quấy rầy được."

Minh Tiểu Hạc nhìn khuôn mặt thanh lệ, khí chất nhàn nhã, đoan trang hờ hững của nàng, chẳng còn nửa phần kinh hoảng mới vừa rồi, liền vén áo bào ngồi xuống, nói: "Tốt, đã là thương thảo, vậy bản quan cũng muốn nghe một chút. Cố đại nhân rất có kinh nghiệm với việc tuần tra, bản quan đã muốn lĩnh giáo từ lâu."

Cố Khinh Âm vẫn còn chút xấu hổ khi đối mặt với hắn, dù sao hắn đã nhìn thấy hết tình hình lúc đó. Nàng vẫn nhớ rõ ánh mắt hứng thú tìm tòi nghiên cứu của hắn. Bây giờ thấy hắn không có gì khác thường, ánh mắt nhìn nàng vẫn như bình thường, nàng nhất thời cũng yên lòng, chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến việc thảo luận tuần tra doanh địa đóng quân lần này.

Minh Tiểu Hạc lại đặt một nửa tâm tư ở chính sự, nửa khác vẫn còn vương vấn trên người Cố Khinh Âm. Khi thảo luận công vụ, nàng luôn bình tĩnh trầm ổn, tựa như lúc nói đến việc tuần tra lần này, ánh mắt nàng sáng quắc, nói chậm rãi, chỉ đúng vào trọng điểm vấn đề. Còn ở những thời khắc khác, ví dụ như khi chẩn bệnh ở Thái y viện, hay lúc giao hoan cùng Kỷ Trác Vân, hoặc là khi ở chung với Ngụy Lãnh Nghiêu, nàng lại mị hoặc xuân tình. Dung nhan quyến rũ ấy như khắc vào trong đầu hắn.

Hắn nhìn Cố Khinh Âm đang ngồi trước mặt mình, trong đầu lại tưởng tượng đến một dáng vẻ khác hoàn toàn với nàng lúc này, sinh động diễm lệ, hoặt sắc sinh hương, tương phản cực lớn, khiến trong lòng hắn có cảm giác hưng phấn khó tả. Hắn muốn xé lớp ngụy trang của nàng, khiến nàng không còn chỗ che giấu khi ở trước mặt hắn.

Vì Cố Khinh Âm đã đến, đêm đó, trong doanh trướng lớn nhất tổ chức yến hội, tất cả người của Ngự sử đài và tướng lĩnh trong quân cùng tham gia. Cố Khinh Âm cùng mấy vị Ngự sử khác đi vào cùng Minh Tiểu Hạc, từng người ngồi xuống, còn nàng được xếp ngồi cạnh Minh Tiểu Hạc.

Đợi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Ngụy Lãnh Nghiêu cùng Hàn Cẩm Khanh một trước một sau tiến vào, hai người ngồi ở thượng vị, nâng chén mời rượu, yến hội mới chính thức bắt đầu.

Từ sau khi tỉnh lại, đây là lần đầu tiên Cố Khinh Âm gặp lại Hàn Cẩm Khanh. Hắn mặc bộ cẩm bào màu tím sẫm, búi gài một cây ngọc trâm cũng màu tím, mi mục như họa, thần sắc lạnh lùng. Nàng rất ít khi nhìn thấy Hàn Cẩm Khanh tỏ thái độ xa cách lạnh nhạt như vậy trước mặt người khác.

Trong doanh trướng im lặng, một ánh mắt hướng về phía nàng, khóa chặt tầm mắt nàng. Nàng nhìn thấy Hàn Cẩm Khanh đi về phía mình, vẫn tư thái thanh quý ung dung, tay cầm ly rượu, trên khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên xuất hiện ý cười, như thật như ảo. Hắn nói: "Cố đại nhân, bản tướng kính cô một ly." Tiếng nói thản nhiên, không có độ ấm.

C163: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
Cố Khinh Âm cho rằng mình tuyệt đối không nhìn lầm, đôi mắt thâm thúy như ngọc đen của Hàn Cẩm Khanh khi nhìn nàng mang theo một tia oán giận, thậm chí còn có cảm xúc khác. Nàng không rõ cảm xúc đấy là gì, cũng không muốn nhìn thấu, bởi vì đôi mắt đó như muốn hút lấy nàng.

"Chắc chắn ngài hiểu lầm tướng gia rồi, tướng gia thật lòng quan tâm đến ngài. Đêm ngài bị tập kích, tướng gia đã ở bên ngài cả đêm không chợp mắt." Câu nói của Thanh Lộ đột ngột vang lên trong đầu nàng. Trái tim nàng mềm nhũn, nhưng dù là vậy thì sao? Manh mối duy nhất để điều tra cấm quân doanh đã bị chặt đứt, dù không xác định được có phải Hàn Cẩm Khanh phái người làm không. Lúc đó nàng lại bị thương khá nặng, dù hắn có ở bên nàng, thì cũng là xuất phát từ sự chiếu cố đối với cấp dưới. Trong tình huống đó, đổi lại là nàng thì cũng sẽ làm thế. Nghĩ vậy, nàng không có suy nghĩ gì khác với ánh mắt vừa rồi của Hàn Cẩm Khanh nữa.

Cố Khinh Âm nghĩ vậy cũng hợp tình hợp lý, nhưng nàng đã quên một điều, nàng suy đoán theo cách nghĩ của người bình thường, còn Hàn Cẩm Khanh lại là ngoại lệ. Không nói đến thân phận và địa vị của hắn, chỉ riêng với tính tình của hắn, tuyệt đối không thể vì một cấp dưới bình thường mà phải ở bên cạnh đến tận nửa đêm. Cố Khinh Âm bỏ qua điều này, hay là nàng đang cố ý lừa mình dối người.

Cố Khinh Âm bưng ly rượu lên, thần sắc không thay đổi, nói: "Tướng gia đích thân kính rượu, hạ quan thực sự không dám nhận."

"Bản tướng chúc vết thương của Cố đại nhân chóng lành." Hắn nói xong, khoát tay, uống cạn ly rượu.

Cố Khinh Âm nhìn hắn, ánh nến sáng ngời trong doanh trướng nhảy nhót trong đôi mắt tối đen của hắn. Nàng nghiêng né tầm mắt hắn, nói nhỏ: "Tướng gia đã có lòng, hạ quan xin đa tạ." Nàng ngẩng đầu lên uống cạn ly.
Được đề xuất cho bạn
Boss Sở Khanh: Chúng Ta Cùng Động Phòng
Boss Sở Khanh: Chúng Ta Cùng Động Phòng
Là Thầy Hay Là Chồng?
Là Thầy Hay Là Chồng?
Đề nghị từ
Hai người đứng rất gần. Trong một thoáng, tiếng nói chuyện, ánh nến lay động, tiếng bát đĩa va chạm đều trở nên xa xôi, trong mắt họ chỉ còn hình bóng của nhau.

Hàn Cẩm Khanh nhìn nữ tử trước mặt, hắn cũng không nghĩ trái tim đã phủ đầy bụi từ lâu của mình sẽ dao động vì ai. Tất cả quyết định của hắn đều chỉ suy tính thiệt hơn, trừ lần đó ra, hắn sẽ không để bất cứ ai và bất cứ chuyện gì trong lòng, thậm chí là mạng người.

Hiện tại đã khác, trái tim của hắn đã bị nàng ràng buộc. Hắn vốn tưởng rằng mình vẫn có thể kiềm chế, nhưng chỉ vì nàng bị thương mà trái tim hắn đại loạn.

Hắn ở bên nàng một đêm, phái người chăm sóc nàng, đi thăm nàng, thậm chí khi trừng phạt thuộc hạ cũng mang theo cảm xúc cá nhân. Chuyện này đã vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc hành sự của hắn, nhưng nàng lại không cảm kích, thậm chí còn hoài nghi dụng tâm của hắn. Thế mà nàng lại nguyện ý để Kỷ Trác Vân ôm vào lòng, nghe những lời tâm tình buồn cười.

Dưới ánh mắt sắc bén của Hàn Cẩm Khanh, Cố Khinh Âm dần mất hết nhẫn nại, người bị thương là nàng, hắn dựa vào cái gì dùng ánh mắt này nhìn nàng. Nàng vừa muốn mở miệng, lại nghe hắn nói: "Bản tướng đã nhiều ngày không có thời gian rảnh rỗi đi thăm Cố đại nhân, mong Cố đại nhân không trách tội."

Kéo dài cuộc "yêu" chỉ với 20.000đ/ngày, khiến vợ yêu say đắm

Một thìa trước khi đi ngủ - giảm 7 kg mỗi tuần!
Tiếng nói của Hàn Cẩm Khanh thanh thanh thản nhiên, vẻ mặt đã mang ý cười thay cho sự hờ hững lúc nãy, khóe mắt cũng xếch lên, khóe miệng nhếch lên một độ cong vừa phải.

Không biết sao Cố Khinh Âm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tìm lại được phương thức ứng đối: "Hạ quan không dám, tướng gia đã phái người hầu hạ hạ quan, hạ quan khắc sâu trong lòng. Dù hạ quan có xin nghỉ, cũng đã có tướng gia lo liệu."

Hai người đều là nhân vật trọng yếu trong xuân tuần lần này, đứng cùng nhau một lúc lâu như vậy cũng thu hút ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người trong doanh trướng. Minh Tiểu Hạc ngồi ở một bên, ung dung nhìn hai người này có qua có lại. Hắn hơi kinh ngạc, thái độ của Cố Khinh Âm đối với Hàn Cẩm Khanh nằm ngoài dự đoán của hắn, đáng để nghiền ngẫm.

Hắn chọn đúng thời cơ đứng lên, nâng ly rượu, chen vào giữa hai người, nói đế vào: "Tướng gia, là hạ quan vô năng, không sớm nghĩ ra lịch trình phù hợp với yêu cầu của tướng gia, liên lụy Cố đại nhân một mình gặp nguy hiểm. Là hạ quan chưa đủ tài cán phân ưu vì tướng gia, xin tự phạt một ly."

Uống một hơi cạn sạch, Minh Tiểu Hạc lại tự rót cho mình một ly, "Cố đại nhân, ly rượu này bản quan kính cô, khoảng thời gian này vất vả cho cô rồi."

Minh Tiểu Hạc uống cạn, hai má đỏ ửng, dung sắc vốn diễm lệ tăng thêm vài phần tình thái chọc người, đôi mắt lưu ly chân thành tha thiết nhìn Cố Khinh Âm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro