C164-165-166:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C164: Ta uống thay nàng
Cố Khinh Âm vốn không muốn dây dưa quá nhiều với Hàn Cẩm Khanh trước mặt người khác, Minh Tiểu Hạc kính rượu vừa vặn giải vây cho nàng. Nàng nhìn hắn, đó là dáng vẻ khi hắn xử lí công vụ mà nàng ít khi nhìn thấy. Đôi mắt hẹp dài của hắn lấp lánh ánh sáng, rạng rỡ sinh động, khiến nàng nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn ở Thiên Huyền các mới gặp.

Cố Khinh Âm luôn có ấn tượng không tệ với Minh Tiểu Hạc, do có chút liên quan đến lần đầu tiên hai người gặp nhau. Ai bảo Minh Tiểu Hạc có vẻ ngoài dễ lừa người, nhìn giống như thế gia công tử, vị công tử này còn là một Ngự sử đại phu yêu nước thương dân. Không riêng Cố Khinh Âm, ma bất cứ nữ tử nào đều không có phản cảm với hắn.

Nàng nâng chén lên đáp lễ hắn, nghiêm mặt nói: "Tạ đại nhân, đây là bổn phận của hạ quan."

Đôi mắt Minh Tiểu Hạc cong cong như vầng trăng non, "Cố đại nhân tận chức tận trách như vậy, quả thật là phúc của bản quan."

Hàn Cẩm Khanh đứng bên cạnh đã không còn đủ kiên nhẫn nhìn Minh Tiểu Hạc và Cố Khinh Âm thân thiết, hắn nắm chặt ly rượu trong lòng bàn tay. Nhưng mấy mưu sĩ trong quân doanh lại vây quanh hắn, cười cười nói nói, thay nhau kính rượu, nên hắn cũng không tiện phát tác cơn tức, chỉ đành ứng phó với từng người. Ấy thế mà khóe mắt lại cứ liếc về phía hai người kia.

Thấy thấy Minh Tiểu Hạc kính rượu Cố Khinh Âm, mấy vị Ngự sử cũng đi đến, từng người nói một hai câu thân thiết, tất nhiên là không thể thiếu kính rượu.
yes24 ads
Tửu lượng của Cố Khinh Âm không tốt, sau khi uống liên tục mấy chén, đầu óc bắt đầu choáng váng. Minh Tiểu Hạc thấy nàng như vậy thì cười càng tươi, trong nụ cười ấy như giấu thanh kiếm sắc. Hắn lại chuốc cho nàng thêm mấy chén.

Hắn dùng tư thái bàng quan quan sát tình hình, thậm chí còn thấy vui khi Cố Khinh Âm say rượu. Nàng cười yếu ớt, nhỏ giọng cười, không chút phòng bị, không còn dáng vẻ bình tĩnh hờ hững ngày thường. Hắn nhìn nàng, nhìn nàng thay đổi, tưởng tượng xem lát nữa nàng có biến thành nữ tử quyến rũ yêu kiều, mị thái lan tràn không. Chỉ mới nghĩ như vậy mà thứ nào đó dưới hạ thân hắn lại ngóc đầu dậy.

Hắn nhìn Cố Khinh Âm bị mấy người vây quanh, khuôn mặt nàng đã đỏ hồng, mắt lờ đờ mông lung, bên môi tràn ngập ý cười, thu hút ánh mắt của không ít nam nhân ở đây. Quanh thân nàng đã không còn khí chất lạnh lùng. Nàng bây giờ giống như một món ngon gần trong gang tấc, khiến người ta thèm nhỏ dãi, ai nhìn thấy cũng muốn nếm thử. Giờ khắc này Minh Tiểu Hạc bỗng nhiên cảm thấy rằng không ổn chút nào.

"Vết thương của nàng chưa khỏi hẳn, không cho phép uống nữa!" Không biết Ngụy Lãnh Nghiêu lại gần từ lúc nào, hắn cướp lấy trong tay ly rượu bạch ngọc trong tay trong tay. Giọng nói lạnh lẽo, con ngươi băng lãnh quét qua những người đang vây quanh nàng, "Ai còn muốn tới kính rượu, ta uống thay nàng!" Nói xong, hắn cầm lấy ly rượu của Cố Khinh Âm, uống một hơi cạn sạch.

Mọi người đều nhất loạt lui xuống. Khí tràng trên người Ngụy Lãnh Nghiêu quá mạnh mẽ, ngôn từ băng lãnh quả quyết, đa số người ở đây đều bị hắn làm cho sợ hãi, tốp năm tốp ba tản ra.

Ngụy Lãnh Nghiêu đã sớm chú ý tới động tĩnh bên phía Cố Khinh Âm, nhưng hắn mới trở về không lâu, mấy vị tướng lĩnh khó lắm mới được gặp hắn, sao có thể cho hắn thoát thân nhanh như vậy. Tất cả đều xuất thân là võ tướng, uống rượu cũng phải bằng bát lớn, rồi nói cười một phen. Có một vị lão tướng ỷ vào lý lịch của mình cứ muốn lôi kéo bắt chuyện với hắn mãi, dù không còn đủ kiên nhẫn nhưng hắn cũng không thể nhăn mặt nhíu mày với ông ta được. Hắn đành phải nhẫn nhịn, mặt mày càng uống càng lạnh tanh.

Ngụy Lãnh Nghiêu là người lạnh nhạt, chuyện râu ria hắn sẽ không thèm để ý, dù có người sắp chết trước mặt, hắn cũng chẳng thèm nhíu mày, càng đừng nói sẽ ra tay tương trợ. Nhưng một khi hắn nhận định là của hắn, thì người khác không được phép chạm vào.

Nếu Cố Khinh Âm vẫn là tỳ nữ của hắn, hắn đã sớm nhét nàng dưới cánh chim của mình, những người khác đừng hòng mơ tưởng đến nàng. Nhưng nàng lại là một nữ quan, xuất thân sang quý, không chỉ dây dưa không rõ với Hàn Cẩm Khanh, mà còn muốn đính ước với Kỷ Trác Vân. Chuyện này đã vượt qua phạm vi hắn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng dù sao hắn cũng không phải người bình thường, hắn thấy rõ thế cục của mình ở vị trí đó. Cho nên hắn chỉ có thể tận dụng hết mọi khả năng ở bên nàng, không để cho người khác nhanh chân đến trước.

Hắn ôm eo Cố Khinh Âm, không thèm nói gì kéo nàng ra khỏi doanh trướng.

Chuyện này không nhỏ, rất nhiều người đều buông ly rượu trong tay, quay ra nhìn bọn họ, trong đó có cả ánh mắt nóng rực của Hàn Cẩm Khanh và Minh Tiểu Hạc.

C165: Giằng co ở bãi sông
"Ngài buông tay ra," Cố Khinh Âm đã chuếnh choáng say, bị Ngụy Lãnh Nghiêu kéo mạnh đi như vậy nên cũng hơi tỉnh táo lại. Nàng nhíu mi nhìn hắn, thấp giọng nói: "Ngụy tướng quân, không phải ngài quá chén rồi chứ? Trước mắt nhiều người như vậy mà dám kéo Ngự sử trung thừa ra ngoài." Nàng hất tay hắn ra, đôi mắt hắc bạch phân như oán như giận trừng mắt nhìn hắn.

Ngụy Lãnh Nghiêu chưa bao giờ thấy Cố Khinh Âm như lúc này, ánh mắt đó vừa phong tình vạn chủng, lại vừa giống như một tiểu nữ nhi ngây thơ. Hắn ngẩn ra, ý lạnh trong mắt nhạt đi vài phần, lại càng dùng sức kéo mạnh nàng ra xa doanh trướng.

Cố Khinh Âm giãy dụa thật mạnh, tuy trông nàng có vẻ say rượu, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, chỉ cảm thấy không biết nói thế nào về hành động của Ngụy Lãnh Nghiêu.

"Cố đại nhân còn muốn tiếp tục ở lại để bị người ta chuốc say?" Ngụy Lãnh Nghiêu trầm giọng nói: "Sẽ không sợ sau khi say rượu sẽ luống cuống, làm hỏng thanh danh của chính mình?"

Cố Khinh Âm không thích hắn tự tiện quyết định thay nàng, cho dù biết lời nói của hắn có lý, nhưng nàng vẫn không khống chế được xúc động, quát: "Ngài!" Mặt nàng trắng bệch, muốn rút bàn tay đang bị Ngụy Lãnh Nghiêu giữ chặt về.

Chỗ hai người đứng lúc này rất gần doanh trướng, nhờ có bàn che và ánh nến mà người bên trong hoàn toàn thấy không rõ động tác của họ, chỉ thấy hai người đang nói chuyện với nhau, nhưng có vẻ không thoải mái lắm, hai bên cứ giằng co mãi.

"Ngụy tướng quân," một giọng nói thản nhiên đột ngột vang lên, "Bản tướng có việc cần thương lượng với tướng quân, không bằng ta và tướng quân ra ngoài đàm đạo?"

Cố Khinh Âm quay đầu lại, thấy Hàn Cẩm Khanh không biết đã đứng phía sau bọn họ từ khi nào. Hắn cứ đứng đó nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy.

Nàng thoát khỏi sự kiềm chế của Ngụy Lãnh Nghiêu, nhìn Hàn Cẩm Khanh một lát, lúc định quay về, lại nghe Hàn Cẩm Khanh nói: "Cố đại nhân say rượu không khoẻ, các ngươi đi cùng nàng ra ngoài hóng gió." Lập tức có hai thị vệ trẻ tuổi khom người lĩnh mệnh.
yes24 ads
"Ngụy tướng quân, đi thôi." Hàn Cẩm Khanh quay lại, nói với Ngụy Lãnh Nghiêu.

Ánh mắt Ngụy Lãnh Nghiêu băng lãnh liếc hắn một cái, nghiêng người đi ra khỏi doanh trướng.

Bầu trời đêm thưa thớt sao, trăng tàn như móc câu, cách doanh trướng không xa có một bãi sông, cỏ mọc như nấm, Ngụy Lãnh Nghiêu và Hàn Cẩm Khanh một trước một sau đi đến đó.

Ngụy Lãnh Nghiêu khoanh tay đứng bên bờ sông, con ngươi u lam nhìn vầng trăng phản chiếu trên mặt sông, để gió đêm thổi tung cẩm bào màu thiên thanh của hắn, "Tướng gia muốn nói gì?"

Hàn Cẩm Khanh đi tới, đứng sóng vai cùng hắn, mái tóc đen rối tung bay theo gió, hàng mi dài nhướng lên, "Là ngươi giết Hồ Thu." Giọng nói đạm mạc lạnh lùng.

Thần sắc của Ngụy Lãnh Nghiêu chẳng chút thay đổi, "Nếu ngươi nói là thích khách trong cấm quân doanh thì đúng vậy." Hắn hơi nghiêng người, liếc nhìn Hàn Cẩm Khanh, "Ngươi cứ băn khoăn, chậm chạp không chịu ra tay, vậy ta làm thay ngươi."

Mắt Hàn Cẩm Khanh càng lạnh lẽo, "Ngươi làm hỏng chuyện của ta rồi."

"Chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, chết rồi là hết đối chứng, không phải là lời giải thích tốt nhất sai?" Ngụy Lãnh Nghiêu lơ đễnh nói: "Hàn tướng nhiều kinh nghiệm sóng gió, nếu chút việc nhỏ ấy cũng làm không xong thì sao làm nên nghiệp lớn?" Nói xong, hắn quay về.

"Ngụy tướng quân" Ánh mắt Hàn Cẩm Khanh trầm xuống, "Ngươi cũng biết triều đình sẽ lập tức phái người điều tra việc này, dù thế nào cũng phải có câu trả lời thỏa đáng cho thánh thượng. Đáng lẽ Hồ Thu sẽ nhận tội, nhưng ngươi lại giết y."

Ngụy Lãnh Nghiêu dừng bước, nói: "Đó là chuyện của ngươi."

"Nếu như thế, vì sao ngươi lại nhúng tay?" Hàn Cẩm Khanh cười lạnh, "Huống hồ, cấm quân doanh cũng chẳng liên quan gì đến ngươi"

Mắt Ngụy Lãnh Nghiêu càng thâm trầm, "Tên đó dám ám sát Ngự sử trung thừa trong cấm quân doanh, tội đáng chết."

"Tội của y sẽ có Đại Lý tự và Hình bộ xử trí, không tới phiên Ngụy tướng quân nhúng tay." Hàn Cẩm Khanh đến gần vài bước, ánh trăng kéo dài bóng hắn trên bãi sông.

Ngụy Lãnh Nghiêu đưa lưng về phía hắn, "Đây là chuyện Hàn tướng muốn nói với ta? Vì một người bé nhỏ không đáng nói đến, mà ngài trách ta nhúng tay vào chuyện này?"

"Ngươi nợ ta một lời giải thích." Tóc Hàn Cẩm Khanh bị gió thổi rối tung, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ngụy Lãnh Nghiêu.

Ngụy Lãnh Nghiêu xoay người lại, ngũ quan hoa mỹ trong đêm tối càng thêm sắc sảo, "Trong lòng Hàn tướng đã có đáp án, cần gì hỏi nhiều."

Hàn Cẩm Khanh: "Ta phải nghe chính mồm ngươi nói ra."

Thần sắc Ngụy Lãnh Nghiêu lạnh lẽo. Hắn im lặng một lát, trầm giọng nói ba chữ: "Cố —— Khinh —— Âm, ngài đã muốn ta nói rõ, ta cam lòng cung kính."

C166: Chấn kinh trong rừng
Hàn Cẩm Khanh híp mắt, "Ngụy tướng quân đúng là người trọng tình nghĩa, mới chỉ gặp Cố Khinh Âm vài lần, mà có thể giết người vì nàng."

Ánh mắt Ngụy Lãnh Nghiêu lạnh lùng, thần sắc lạnh nhạt, "Có phải trọng tình trọng nghĩa hay không thì ta không hiểu biết, ta chỉ biết không kẻ nào được phép làm nàng bị thương."

"Nếu Cố Khinh Âm biết được phần tâm ý này của Ngụy tướng quân, chắc sẽ hối hận vô cùng vì đã đính hôn với Kỷ Trác Vân."  Hàn Cẩm Khanh cười trào phúng.

Ngụy Lãnh Nghiêu nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm, tiếng nói trầm thấp từ tính vang lên: "Đó là chuyện của nàng. Thực ra ta cảm thấy ngài mới lạ đó, biết rõ nàng muốn đính hôn, mà còn có thể khoanh tay đứng nhìn?"

"Ngụy tướng quân cũng nói đó là chuyện của nàng, ta có năng lực thay đổi được gì?" Hàn Cẩm Khanh cười nhẹ, "Không nói về nàng nữa, chuyện cắt giảm binh quyền ở các Châu phủ tiến hành đến đâu rồi?"

Ngụy Lãnh Nghiêu nhìn độ cong khóe môi của Hàn Cẩm Khanh, nói: "Nếu Hàn tướng thực sự muốn làm chuyện gì, chẳng ai có thể ngăn được."
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, không nói gì, Ngụy Lãnh Nghiêu cũng không xoay quanh đề tài này nữa, nói về việc sắp lấy được binh quyền ở Châu phủ. Bầu không khí không thân thiện hơn chút nào, Ngụy Lãnh Nghiêu nói rất ít, chỉ bằng hai ba câu đã nói hết tình hình của một châu. Thỉnh thoảng Hàn Cẩm Khanh hỏi một câu, hắn cũng đáp lại bằng một câu, dần dà hắn cũng đưa ra một vài đề nghị. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bầu không khí vốn căng thẳng lúc trước dần được thả lỏng.

Về phần Cố Khinh Âm bị hai người do Hàn Cẩm Khanh phái đến hộ tống ra khỏi doanh trướng hóng gió. Gió đêm hơi lạnh, không khí ẩm ướt mát lành luồn vào phế phủ có cảm giác sảng khoái vô cùng, đầu óc đang mông lung của nàng cũng tỉnh táo vài phần. Nàng đi thêm vài bước, đến trước rừng cây nhỏ mới do dự dừng lại. Nàng quay đầu, thấy hai thị vệ đó vẫn đi theo, không khỏi nhíu mày nói: "Các ngươi thật sự muốn đi cùng bản quan?"

Hai thị vệ đó vốn là tân binh, nhờ thân thủ cũng không tệ nên từ lúc bắt đầu xuân tuần được điều đến để Hàn Cẩm Khanh sai phái. Đây là lần đầu tiên nói chuyện trực tiếp với Cố Khinh Âm, họ hơi kinh sợ, lắp bắp: "Đại, đại nhân, chúng tiểu nhân cũng chỉ phụng mệnh tướng gia làm việc."

Cố Khinh Âm phiền chán, nhìn cánh rừng âm u phía trước, nói: "Bản quan muốn vào trong rừng đi dạo giải sầu, các ngươi không cần đi cùng, bản quan sẽ tự báo cáo lại với tướng gia."

Hai thị vệ trẻ tuổi nhìn nhau, gã thị vệ cao to hơn nói: "Chúng tiểu nhân sẽ ở chỗ này, lúc nào đại nhân cũng có thể gọi." Nói xong, họ đứng canh ở bìa rừng, nhìn nàng không chớp mắt.

Cố Khinh Âm thấy họ không đi theo nữa, liền đi một mình vào trong rừng.
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Cánh rừng này không lớn, khá nhiều cây lâu năm, cành lá sum xuê, che hết bầu trời, trong đêm tối trong có hơi âm u. Ánh trăng len lỏi qua kẽ lã, chiếu xuống mặt đất tạo thành những quầng sáng nhỏ.

Cố Khinh Âm không biết sao mình lại muốn vào đây, trực giác mách bảo nàng tìm một nơi thanh tịnh không người, hóng gió, yên tĩnh một chút. Nàng vốn không thích xã giao, hôm nay thật sự không từ chối được mới phải ứng phó một phen. Vì đã uống không ít rượu đi, lúc này nàng vẫn thấy hai má nóng ran, bước chân lâng lâng.

Nàng đi một đoạn, thấy trên khoảng đất rộng rãi bao la phía xa có một ngôi đình nhỏ bốn góc, trong đình xếp bàn đá ghế đá, cách đó không xa còn có thể nghe được tiếng suối chảy róc rách.

Nàng lững thững đi vào trong đình, mượn ánh trăng mỏng manh xem xét bốn phía. Hai mắt đột nhiên bị sợi dây lưng mềm mại che lại, ngay sau đó, thân thể nàng bị người phía sau ôm chặt lấy. Hơi thở của người đó nóng rực phả vào cần cổ mẫn cảm của nàng, nàng ngửi được mùi hương đặc biệt trên người hắn, đó là hương rượu thản nhiên lẫn với một số loại hương thảo, độc đáo nhưng không quá nồng nặc.

Nàng ép mình phải trấn định, lạnh giọng hỏi: "Ngươi là ai?" Nhưng giọng nói của nàng vẫn run run.

Nơi này là doanh địa đóng quân, ngoài bìa rừng cũng có người, chắc chắn nàng sẽ không sao. Không biết người nào lớn mật, dám đùa giỡn nàng. Trong đầu nàng xoay chuyển vô vàn suy nghĩ, cuối cùng luôn nhắc nhở mình phải trấn định chờ người tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro