C198-199-200:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C198:

Cố Khinh Âm vội vàng nằm xuống, búi tóc còn chưa kịp gỡ ra, giờ mà ngồi dậy để tháo cũng không tốt lắm, dù trong lòng biết hành vi của mình không được thỏa đáng, nhưng không thể cứu vãn được nữa, chỉ đành nằm im đếm cừu.

Đỉnh đầu bỗng được thả lỏng, nàng nghe thấy một tiếng vang nhỏ, là tiếng ngọc trâm và bàn gỗ chạm vào nhau.

Mái tóc đen thoáng chốc xõa ra, phủ kín trên chiếc gối trắng, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay của nàng. Mi mắt nàng khẽ run, nhưng vẫn nhắm chặt.

Một cái khăn ấm áp nhẹ nhàng đặt trên mặt nàng, chậm rãi lau nhẹ, bắt đầu từ trán, mũi, hai má, cằm... Lực đạo không nhẹ không nặng, vô cùng thích hợp.

Cố Khinh Âm không cả dám thở, chỉ biết tiếp tục duy trì tư thế ngủ cứng ngắc. Khi chiếc khăn bắt đầu chà lau vùng cổ mềm mại, nàng có thể cảm nhận được hơi ấm của bàn tay ấy cách lớp khăn mỏng, sau đó, nàng nghe thấy tiếng bước chân của Thượng Quan Dung Khâm và tiếng vắt nước, rồi tiếng bước chân đó lại đến cạnh nàng lần nữa.

Hắn cởi quan bào của nàng! Cố Khinh Âm bỗng dưng mở to mắt, đè tay hắn lại, "Đại nhân!" Giọng nàng không lớn nhưng vô cùng khẩn trương.

Đập vào mắt nàng là đôi mắt tràn đầy ý cười, thâm thúy sâu thẳm, lấp lánh ánh nước, "Cô uống rượu rồi, cứ ngủ như vậy, ngày mai sẽ bị đau đầu." Giọng hắn nhẹ bẫng như mưa xuân tưới lên vạn vật.

Cố Khinh Âm sửng sốt. Trong trí nhớ của nàng, trừ mẫu thân ra thì chưa từng có ai quan tâm đến nàng như vậy. Trái tim nàng nóng lên, nhưng lại thấy hai người ở chung như vậy không ổn lắm, liền cắn môi nói: "Vậy để tôi tự làm."

Nàng ngồi dậy, có lẽ vì quá vội vàng, cộng thêm Thượng Quan Dung Khâm đang cúi xuống, thế là trán của hai người cụng vào nhau. Cơn đau truyền đến, nàng chật vật xoa trán, lắp bắp nói: "Đại, đại nhân, tôi, thật có lỗi..."

Thượng Quan Dung Khâm không nói lời nào, cũng không lùi lại. Bây giơ hắn rất gần nàng, chóp mũi hai người gần như chạm nhau, mùi đàn hương vị quanh quẩn bên cả hai. Trái tim nàng như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, đến thở thôi mà cũng phải thật cẩn thận.

Hắn nhìn nàng, bỗng nhiên cười khẽ, thanh nhã vô song, "Sao cô không dứt khoát giả vờ nữa?"

"Tôi..." Cố Khinh Âm trừng mắt nhìn, cuối cùng chậm rãi cụp mắt, nói: "Hạ quan không nên lừa gạt đại nhân."

"Khi chỉ có ta và cô, không cần dùng kính ngữ, " Thượng Quan Dung Khâm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, "Ta không thích nghe."

Hắn đứng thẳng dậy, đưa khăn ướt cho nàng, "Bất luận ở đâu, cũng phải đề phòng người khác, bao gồm cả ta." Giọng hắn vô cùng nhỏ nhẹ.

Cái miệng nhỏ nhắn của Cố Khinh Âm khẽ nhếch, một lát sau mới yếu ớt nói: "Vâng" một tiếng.

Thượng Quan Dung Khâm lại rót một ly trà đưa cho nàng. Cố Khinh Âm nhận lấy đặt bên môi, hắn nhìn nàng uống xong mới cầm lại cái chén không, nói: "Rửa mặt chải đầu xong rồi nghỉ ngơi sớm đi."

Cố Khinh Âm chỉ cúi đầu, không dám nhìn hắn, cho tới khi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại mới nhẹ nhàng thở ra, tựa vào giường.

Nàng cởi quan bào, nhẹ nhàng lau rửa vùng cổ và cánh tay. Lúc đi đến bên cạnh bàn thổi tắt nến, nàng nhìn thoáng qua hướng đối diện, trong căn phòng mờ sáng có một dáng người tuấn tú đang ngồi bên bàn đọc sách. Nàng xuất thần nhìn một hồi, mới lên giường.

Công tác thẩm tra càng thêm nặng nề, Cố Khinh Âm không có thời gian để thở, cả ngày vùi đầu trên bàn. Nàng dần phát hiện ra hình như Công bộ cố ý để Ngự sử đài chú ý đến một vài sơ hở. Nhưng nếu tổng hợp những sơ hở này trình lên Thánh Thượng, năng lực thẩm tra của Ngự sử đài sẽ bị nghi ngờ. Thậm chí địa vị và chức năng của Ngự sử đài se bị người người lên án, bởi vì cái gọi là sơ hở này chỉ cần tra xét kỹ càng thì đều hợp tình hợp lý.

Mỗi ngày Cố Khinh Âm xốc dậy mười hai vạn phần tinh thần để ứng phó, duyệt lại tất cả những hồ sơ mà Ngự sử từng thẩm tra, chứng thực có vấn đề mới vghi chép lại. Hai ngày qua, dù vẫn chưa tìm ra vấn đề quá lớn, nhưng vẫn bắt được không ít chi tiết bất hợp lý là.

Cố Khinh Âm bận túi bụi, còn Thẩm Linh Trăn lại thờ ơ lạnh nhạt, âm thầm tìm cách đỗi phó.

Tướng phủ, thư phòng.

Đèn lưu ly rực rỡ lung linh, trên kệ sách bằng gỗ tử đàn xếp rất nhiều sách quý, bình phong bằng gấm, hương khí lượn lờ trong chiếc lư hương mạ vàng kim, trên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ, Hàn Cẩm Khanh nghiêng người xem một cuốn sách cổ.

Hắn mặc bộ thường phục màu tím sẫ, tóc buộc cao, vài sợi tóc mai phiêu tán, mi mục như họa, con ngươi như ngọc đen sáng rọi trấn bức người. Hắn nhìn nam tử đang quỳ trước mặt, thản nhiên hỏi: "Nói xong chưa?"

C199: Bản án cũ của Công Bộ.

Người đang quỳ là Công bộ thị lang Hạ Chính Quyền mới được đề bạt tháng trước, cùng thế hệ với Hàn Cẩm Khanh, là thám hoa của khoa thi năm đó, xuất thân áo vải, sau khi làm quan được Hàn Cẩm Khanh một tay đề bạt, nay mới ba mươi tuổi mà đã ngồi vào vị trí Công bộ thị lang, đúng là hiếm có.

Nghe thấy câu hỏi của Hàn Cẩm Khanh, y cẩn thận trả lời: "Tướng gia còn có gì phân phó?"

Đôi mắt đen láy của Hàn Cẩm Khanh vẫn chưa rời khỏi cuốn sách, chỉ lơ đãng nói: "Ngự sử đài tuần tra Công bộ thế nào rồi?"

"Lúc này Ngự sử đài kiểm tra khá kỹ càng, nhưng Vương Thành Giác đều kế sách đối phó, chắc bọn họ cũng không điều tra được gì." Hạ Chính Quyền cân nhắc xem tướng gia có phải đang lo lắng vì y mới nhậm chức ở Công bộ hay không, lại nói: "Hiện nay Vương Thành Giác đều giao việc tuần tra cho Thẩm Linh Trăn làm, nàng cũng lanh lợi, hạ quan nói gì nàng cũng không dám cãi lời."

Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, buông cuốn sách, vuốt nhự nếp nhăn trên cổ tay áo, "À? Vương Thành Giác thật to gan, dám động tay động chân trong thời kì tuần tra."

Hạ Chính Quyền trả lời: "Nghe nói ông ta mới xung đột với Ngự sử trung thừa Cố Khinh Âm, nên âm thầm ngáng chân. Hiện nay Ngự sử đài bận tối tăm mặt mũi, nhưng lại chẳng mấy hiệu quả. Vương Thành Giác thì nhiều ngày không thấy bóng dáng đâu, đúng là không thèm để Ngự sử đài vào mắt."

Hàn Cẩm Khanh cong môi, lười biếng nói: "Vương Thành Giác ngồi ở vị trí Công bộ thượng thư cũng lâu lắm rồi." Ngữ điệu của hắn thanh lãnh.

Hạ Chính Quyền giật thót, không dám tiếp lời.

"Bản tướng nghe nói Công bộ đã gây ra sự cố khi mở đường sông, rất nhiều nhân công đã biến mất vô cớ, sau đó triều đình dùng lý do thiên tai để che đậy. Chuyện này Công bộ nhất định có ghi lại." Hàn Cẩm Khanh chậm rãi ngồi thẳng dậy, nói: "Ta không cần biết ngươi dùng cách gì, nhưng nhất định phải để Ngự sử đài tra ra được vụ án này."

Hạ Chính Quyền sợ hết hồn, ba năm trước đây vụ án đường sông liên lụy sâu rộng, khi đó triều đình không thể tra ra, mới lấy lý do thiên tai để qua loa tắc trách. Nay nhắc lại chuyện xưa, không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng những người ở Công bộ từng trải qua việc năm đó đều phải sợ run.

Y cúi đầu đáp vâng, thầm phỏng đoán dụng ý của Hàn Cẩm Khanh, mấy thân tín của Giang Lăng vương đều xảy ra chuyện, này Vương Thành Giác cũng là người của Giang Lăng vương nhân, chẳng lẽ... Y lại nghĩ tiếp, nếu đã làm việc cho Tướng gia, biết khi nào nên làm gì là được rồi, chuyện khác có nghĩ nhiều cũng vô ích.

Ninh Phi Nhiên đến châm cứu bắt mạch Cố mẫu, nên hai người cũng dần thân thiết.

Vì Cố Đức Minh gặp chuyện không may, trong phủ đột nhiên mất đi chỗ dựa nên Cố mẫu vừa buồn bực, vừa lo lắng cho nữ nhi đang làm quan trong triều. Hôm nay sau khi Ninh Phi Nhiên bắt mạch xong, Cố mẫu đành làm phiền hắn đến Công bộ thăm Cố Khinh Âm.

"Ninh thái y, ta biết chuyện này làm thái y khó xử. Ai da, Kính Đình cũng từng nói trong thời gian tuần tra cấm gặp mặt người thân, " Cố mẫu than nhẹ một tiếng, "nhưng hai mí mắt ta lúc nào cũng nháy, thật sự không yên lòng vì Khinh Âm."

Ninh Phi Nhiên nhìn ánh mắt Cố mẫu, đồng ý đến gặp Cố Khinh Âm.

Hắn từ nhỏ lớn lên ở trong cung, quen nhìn tranh đấu đến ngươi chết ta sống, không dễ mềm lòng vì chuyện gì, cũng không biết ai nên trả giá vì ai, nhưng Cố Khinh Âm không giống vậy. Từ lần đầu gặp mặt nàng, nàng đã lưu lại dấu ấn trong lòng hắn, dung mạo thanh lệ ôn nhã, ánh mắt thong dong kiên định đó đã khơi dậy khát vọng bị giấu kín của hắn, dẫn dắt hắn, cho hắn hy vọng, nhưng hắn lại không thể làm gì cho nàng.

Chạng vạng ngày tuần tra thứ năm, Cố Khinh Âm tìm thấy một tập tư liệu rất dày, những tờ giấy Tuyên Thành đã hơi ố vàng, có vẻ lưu giữ được vài năm rồi. Tâm nàng sinh nghi, thời hạn tuần tra là trong vòng một năm, đương nhiên hạng mục công việc cũng không bị hạn chế, theo tình hình chung, cứ xem thử cũng không phải chuyện thừa. Nàng cẩn thận xem từng trang, hàng mày nhíu lại càng lúc càng chặt.

Nàng gọi Phùng Thì Viễn tới, bảo y cùng xem. Đến khi xem xong, trên mặt hai người đều hiện lên vẻ kinh sợ.

Vì phần tư liệu này mà Cố Khinh Âm trở về hành quán muộn hơn mọi ngày một canh giờ, bèn vội vã dùng bữa cho xong. Lúc về phòng, bước trên hành lang gấp khúc, xa xa nàng nhìn thấy một người đứng dựa vào cửa viện, y bào thâm sắc, dáng người cao gầy, trong tay còn cầm một túi. Dáng người tuấn tú ôn nhu ấy được ánh nến mờ nhạt trên hành lang bao phủ, lúc hắn trông thấy nàng, bèn cười nhẹ, "Sao giờ mới về?"

C200: Ân cần thăm hỏi.

Cố Khinh Âm đã sớm nhận ra là Ninh Phi Nhiên, trong lòng ngạc nhiên nghĩ sao hắn lại đến hành quán?

Gặp lại ở đây, nàng có cảm giác hơi khác với lúc bình thường nhưng lại không thể nói khác thường ở chỗ nào, bèn tiến lên hai bước, hỏi: "Ninh thái y? Ngươi tìm bản quan có việc gì?"

Trước mặt Ninh Phi Nhiên, nàng lúc nào cũng giữ dáng vẻ nề nếp, tận lực giấu đi những gì vốn có dù rất cảm kích chuyện hắn tặng tràng hạt lần trước.

Ninh Phi Nhiên muốn nói gì rồi lại thôi, chỉ khẽ cười: "Cố đại nhân quý nhân nhiều việc, vì gặp đại nhân mà hạ quan còn chưa cả ăn bữa tối."

Cố Khinh Âm nhìn khuôn mặt tuấn tú thanh nhã của hắn, khóe miệng cong lên, "Vào trong phòng ngồi đi."

Nàng bảo người làm trong hành quán làm chút đồ ăn đưa tới, rồi mở ra cửa phòng, mời Ninh Phi Nhiên vào ngồi.

Ánh nến lay động giữa hai người, Ninh Phi Nhiên nhìn Cố Khinh Âm, "Chắc Cố đại nhân rất bất ngờ?"

Cố Khinh Âm tránh ánh mắt hắn, thu liễm thần sắc, nói: "Quả thực là bất ngờ, bản quan nhớ không lầm, trong lúc tuần tra triều đình đã ra công văn rõ ràng cấm quan viên đi lại."

"Hạ quan đến vì thân thể của Cố đại nhân, ý nghĩa của hành động này không phải hoàn toàn khác sao?" Ninh Phi Nhiên cười, nói: "Cố đại nhân cả ngày vì triều đình hao tâm tổn sức, hạ quan thân là thầy thuốc của Thái y viện, tất nhiên có nghĩa vụ chăm sóc tốt cho thân thể của Cố đại nhân."

"Thân thể?" Cố Khinh Âm nhíu mi, "Thân thể bản quan không sao, đa tạ Ninh thái y đã ghi nhớ."

Không biết sao, khi nghe thấy hai chữ "thân thể" từ miệng Ninh Phi Nhiên, nàng lại có cảm giác không được tự nhiên, sợ hắn đột nhiên lại lấy ra loại thuốc kỳ lạ nào cho nàng sử dụng. Nghĩ đến đây, nàng lại nhìn cái bọc nhỏ hắn mang theo thêm lần nữa.

Hai người đang nói chuyện, gã sai vặt trong hành quán bưng đồ ăn vào, hai món mặn một món rau vô cùng đơn giản nhưng được làm rất tinh tế. Hai người tạm dừng nói chuyện để ăn cơm.

Chắc Ninh Phi Nhiên thật sự đói bụng nên ăn rất nhanh. Cố Khinh Âm hơi xấu hổ, đứng dậy thêm nước trà, lúc nhìn thoáng ra ngoài, thấy trong sương phòng đối diện vẫn còn ánh nến.

Đêm qua Thượng Quan Dung Khâm không ở lại hành quán, Cố Khinh Âm cũng cảm thấy hắn sẽ không ở lại nữa, vì dù sao làm quan to nhất phẩm cũng phải xã giao. Đến phụ thân không thích giao tế của nàng cũng không thể ngoại lệ, thường xuyên không ở trong phủ dùng bữa tối.

Lúc Thượng Quan Dung Khâm lại tới hành quán ở, nàng không khỏi kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, tạm thời thu hồi tâm tư nhỏ bé, tránh những vướng mắc không thỏa đáng.

Lúc nàng xoay người lại, Ninh Phi Nhiên đã ăn xong, gã sai vặt đi vào thu dọn bát đĩa. Trong ánh tìm tòi nghiên cứu của nàng, hắn chậm rãi mở tay nải ra.

"Hình như Cố đại nhân không chờ nổi nữa rồi?" Giọng hắn du dương, giọng điệu mang theo ý cười.

Cố Khinh Âm nói: "Bản quan chỉ muốn nhìn xem cái gì đáng để Ninh thái y đặc biệt đến hành quán một chuyến."

Ninh Phi Nhiên ngừng tay "Cố đại nhân thấy đó sẽ là cái gì?"

Ánh mắt hắn quá nóng bỏng, Cố Khinh Âm giả bộ dường như không có việc gì, uống ngụm trà, nói: "Bản quan sao biết được, nếu Ninh thái y không lấy ra ta cũng chịu."

Ninh Phi Nhiên nhíu mày, cởi tay nải, có mấy cái áo kép của nữ tử và một cái hộp gỗ khắc hoa bên trong. Hắn liếc nhìn nàng một cái, nói: "Cố đại nhân làm quan nhiều năm, khắc những nữ tử bình thường, sao lại tức giận như vậy."

Cố Khinh Âm rất quen thuộc với kiểu dáng áo kép, nhưng vải may lại hoàn toàn mới, nàng nâng niu trong tay, nói nhỏ: "Hóa ra là mẫu thân nhờ ngươi mang đến, sức khỏe của bà có tốt không?"

Từ lúc nhìn thấy Ninh Phi Nhiên, nàng đã muốn hỏi tình hình mẫu thân gần đây, bất nhưng hắn đợi hồi lâu không biết có chuyện gì quan trọng, nên nàng nhịn không hỏi trước, lúc này thấy mẫu thân may xiêm y mới cho mình làm sao còn có thể nhịn được nữa.

"Cố lão phu nhân suy nghĩ nhiều mới sinh bệnh nặng, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh." Ninh Phi Nhiên nói: "Hạ quan đã giúp bà châm cứu, Cố đại nhân có thể yên tâm."

Cố Khinh Âm thả lỏng, vô cùng cảm kích, đang muốn mở miệng lại bị Ninh Phi Nhiên giành nói: "Đây là chức trách của hạ quan, Cố đại nhân chớ nói lời cảm kích." Đột nhiên hắn kéo Cố Khinh Âm ngồi xuống ghế, "Còn Cố đại nhân ấy, thần sắc tiều tụy, tuần tra lại bận rộn, thân thể là của mình, đại nhân không quý trọng, người ngoài sao hiểu được?"

Cố Khinh Âm sững sờ ngẩn ngơ, ngửi thấy mùi hương nống nàn quanh chóp mũi, hai bên trán mát lạnh thoải mái, một đôi tay không nhẹ không nặng day huyệt thái dương cho nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro