C264-265-266:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C264: Hữu kinh vô hiểm

Triều đình chọn Tử Lam sơn trang làm nơi đánh giá thành tích của nữ quan, bề ngoài là  thưởng cho các nữ quan đến hành cung du ngoạn một chuyến, nhưng thực chất là vì Bàng phi mà Hoàng Thượng sủng ái thích cảnh trí giao mùa xuân hạ nơi đây. Trong sơn trang, có cây cối xanh um tươi tốt, và một suối nước nóng thiên nhiên rất tốt cho thân thể.

Cuộc thi đánh giá thành tích nữ quan kéo dài năm ngày, ba ngày đầu kiểm tra kiến thức, ngày thứ tư công bố kết quả, sẽ biết rõ ai giỏi ai kém, ngày thứ năm mọi người tự do du ngoạn trong sơn trang.

Ngày kiểm tra đầu tiên.

Hôm nay thời tiết trong núi rất tốt, sương mù giăng quanh sơn trang. Lầu cao gác tía và những con thú làm bằng ngọc lưu ly như ẩn như hiện trong sương mù khói trắng.

Bốn mươi tám nữ quan được tuyển chọn từ các nơi tập trung ở một đình viện kín đáo, bên trong đặt tám cái bàn dài, mỗi bàn sáu ghế, khoảng cách giữa hai bên vừa đủ cho hai người đi song song. Hai đầu nam bắc khác cũng đặt thêm một cái bàn, để giám khảo tham dự lần đánh giá thành tích này ngồi.

Bài thi được dán kín, đến giờ thi mới được mở ra và phát tới tay mọi người.

Còn một nén nhang nữa là đến giờ thi, các nữ quan lần lượt vào trong, mấy quan viên của Lại bộ bắt đầu điểm danh, chuẩn bị phát bài thi. Những nữ quan được nha môn tiến cử lần lượt ngồi xuống hàng ghế ở hướng nam theo phẩm cấp của mình, mấy cái ghế còn lại ở hướng bắc là chuẩn bị cho quan viên Lại bộ.

Minh Tiêu Hạc ngồi ngay ngắn ở hàng cuối cùng hướng nam. Luận theo danh hiệu, hắn mới nhậm chức không có tư lịch gì nên tất nhiên là thấp nhất trong số tứ phẩm ngự sử đại phu.

Hôm nay hắn mặc triều phục chỉnh tề, đội mũ quan ngay ngắn, dung nhan rạng ngời tuấn mỹ. Ngẩng đầu nhìn trời xanh không mây ngoài đình viện, hắn chợt thấy hành trình đến núi Tử Vân lần này kỳ thực cũng không tệ, ít nhất hắn được tạm ngơi trong lúc điều tra vụ án của Đường Tĩnh.

Hắn mỉm cười với cung nữ đang rót thêm trà, cung nữ kia đỏ bừng mặt, không dám ngẩng đầu lên mà chỉ lén đưa mắt nhìn lại.

Minh Tiêu Hạc nhàn nhã ngồi đó, thỉnh thoảng lại chào hỏi những quan viên khác, uống hai ngụm trà thơm, rồi lại liếc mắt nhìn một vòng quanh trường thi, mới chỉ có vài nữ quan, Lâm Tố Viện đã ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình.

Hắn khẽ hừ một tiếng trong lòng, biết nữ nhân này nhất định sẽ dốc toàn lực chứng minh cho Thượng Quan Dung Khâm thấy, giành hết thành tích cho Ngự Sử Đài. Nhưng đáng tiếc là Thượng Quan Dung Khâm hôm nay sẽ không tới, còn với hắn thì cái hư danh đó có cũng được, không có cũng chẳng sao,.

Ánh mắt hắn hữu ý vô tình xoay chuyển một vòng, rồi lại nhanh chóng thu về.

Hắn nhún vai, khóe mắt liếc qua một bóng dáng cao lớn. Hắn dụi dụi con mắt? Ngụy Lãnh Nghiêu? Thật sự là Ngụy Lãnh Nghiêu!

Từ sau khi ăn một trận đòn của Ngụy Lãnh Nghiêu ở bãi sông ngoài quân doanh, trong lòng hắn vẫn còn thấy sợ. Vết thương trên mặt hắn phải dùng loại thuốc trị thương tốt nhất mà sau bảy tám ngày mới có chuyển biến. Lúc này gặp lại Ngụy Lãnh Nghiêu, hắn lại có cảm giác mặt nhói đau.

Sắp đến giờ làm bài thi, đại đa số nữ quan đều đã ngồi ở giữa sân, chỉ còn vài chỗ trống.

Cố Khinh Âm vẫn chưa tới.

Minh Tiêu Hạc hơi nhíu mày, Cố Khinh Âm không phải người không biết chừng mực. Nếu nói là Lâm Tố Viện muốn thể hiện trước mặt Thượng Quan Dung Khâm, chẳng lẽ Cố Khinh Âm lại không muốn?

Thấy quan viên Lại bộ sắp đóng cổng chính, Minh Tiêu Hạc bắt đầu gấp gáp, nghĩ không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?
Hắn không kiềm chế nổi nữa, vừa định đứng lên thì hai người vội vàng chạy vào, đều mặc triều phục, nhưng quần áo không chỉnh tề, mũ quan nghiêng lệch.

Hai người này chính là Cố Khinh Âm và Lý Tịnh Lan.

Thấy vừa kịp giờ, hai người nhìn nhau cười, sửa sang lại quần áo, ngồi xuống chỗ của mình.

Nửa canh giờ sau, bài thi buổi sáng kết thúc, đám nữ quan nhao bàn luận về bài thi, rồi mỏi mệt tiến về sảnh trước dùng cơm.

Cố Khinh Âm vẫn ngồi đó, toàn thân mềm nhũn, nàng cảm thấy hôm nay mọi việc đều không thuận.

Sáng nay nàng suýt ngủ quên, vừa mặc quần áo gọn gàng, bước ra khỏi cửa phòng thì ngã nhào. Khó khăn lắm nàng mới đứng lên được, tập tễnh chạy đến vườn hoa thì không biết lại bị ai đẩy một cái, ngã vào vũng bùn, toàn thân nhếch nhác. Nếu không phải Lý Tịnh Lan đi ngang qua nhìn thấy, kéo nàng cùng chạy, chỉ sợ nàng đã không đến kịp giờ thi; bị hủy bỏ tư cách tham gia.
C265: Đứng ngồi không yên

Cố Khinh Âm bị thương mà vẫn đi thi, tuy chỉ trầy xước tay chân nhưng chắc chắn vẫn đau, có thể nhịn đến bây giờ là hoàn toàn dựa vào ý chí. Lúc này vừa được thả lỏng, nàng cảm giác chân tay mềm nhũn không còn chút sức lực, chẳng muốn động đậy.

"Cô không sao chứ?" Cố Khinh Âm đang muốn đứng dậy, thì thấy Lý Tịnh Lan chạy đến ngồi bên cạnh, ân cần hỏi han: "Chân cô......"

Cố Khinh Âm lắc đầu đứng lên, "Không sao." Còn chưa nói dứt câu, người nàng đã loạng choạng.

Lý Tịnh Lan nhìn nàng, "Đừng miễn cưỡng, để tôi đỡ cô."

Cố Khinh Âm cám ơn nàng rồi hai người cùng đi về phòng.

Cố Khinh Âm không nghĩ tới hóa ra Lý Tịnh Lan lại ở cùng một khu với mình, chính sương phòng ở hướng nam kia. Cố Khinh Âm để mặc nàng dìu tới cửa, nói cảm ơn, rồi vào phòng xử lý miệng vết thương. Mặc dù chỉ là vết thương ngoài da, nhưng lúc bước đi nàng vẫn thấy nhói đau.

Nàng xức một chút kim sang dược lên vết thương, đây là thuốc Ninh Phi Nhiên tặng, nàng luôn mang bên người, không nghĩ rằng lại có lúc dùng đến.

Kỳ thực trong túi nàng còn có một cái bình sứ nhỏ màu xanh đậm khác, nhưng chẳng biết tại sao nàng lại không dùng.

Sau khi bôi thuốc xong, thay triều phục sạch sẽ chỉnh tề, sửa sang lại tóc tai mũ quan, nàng đứng soi gương một lượt rồi mới ra cửa.

Lý Tịnh Lan đã ở ngoài sân chờ nàng, lúc hai người tới thiện sảnh, bên trong đã ngồi đầy người.

Bữa tiệc lần này không chia bàn nữ quan tham dự đánh giá thành tích riêng và trưởng quan riêng. Tuy đa số nữ quan vẫn ngồi với nhau, nhưng cũng có vài nữ quan ngồi xen giữa các trưởng quan, và cũng có vài trưởng quan ngồi cùng bàn với nữ quan.

Cố Khinh Âm và Lý Tịnh Lan nhìn quanh một vòng, thấy chỉ còn duy nhất hai chỗ trống ở bàn của trưởng quan. Hai người liếc nhìn nhau, đều không nhúc nhích.

"Nhị vị tới đây ngồi đi." Lại bộ Thượng thư đức cao vọng trọng Kỳ Uẩn Hành Kỳ đại nhân lên tiếng gọi.

Kỳ Uẩn Hành chấp chưởng Lại bộ nhiều năm, danh tiếng trong triều rất tốt, công chính liêm minh, chỉ dựa vào nhân phẩm và năng lực làm việc bao năm để khiến mọi người tâm phục khẩu phục.

Cố Khinh Âm hơi ngập ngừng, rồi vẫn bị Lý Tịnh Lan kéo đi.

Vừa rồi nàng chỉ nhìn thoáng qua nên không thấy rõ trên bàn tiệc có những ai, đến khi nhìn rõ, ngoại trừ Lại bộ Thượng thư và mấy quan viên Lại bộ, còn có Ngụy Lãnh Nghiêu và Minh Tiêu Hạc, và hai chỗ trống còn lại ở chính giữa hai người đó.

Cố Khinh Âm và Lý Tịnh Lan tạ ơn Kỳ Uẩn Hành. Lý Tịnh Lan đi qua, muốn kéo cái ghế bên cạnh Ngụy Lãnh Nghiêu ra nhưng kéo hai lần mà cái ghế kia vẫn không nhúc nhích. Nàng đang nghĩ rốt cuộc cái ghế này làm từ loại gỗ hiếm có nào mà nặng như  vậy, nhưng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt băng hàn của Ngụy Lãnh Nghiêu bèn vội vàng rụt cổ lại, thức thời kéo cái ghế bên cạnh Minh Tiêu Hạc ra, mỉm cười ngồi xuống.

Lý Tịnh Lan kéo cái ghế bên cạnh Ngụy Lãnh Nghiêu cho Cố Khinh Âm, lần này dù chỉ dùng ít lực mà vẫn kéo được cái ghế kia ra như không có bất kỳ trở ngại nào.

Nụ cười của Cố Khinh Âm cứng đơ, đành ngồi xuống cái ghế đó, ánh mắt dừng lại ở mấy đĩa thức ăn gần nhất.

Việc hai người ngồi vào chỗ cũng không gây quá nhiều chú ý, bữa tiệc lại nhanh chóng bắt đầu bằng đề tài của các nam nhân.

Lý Tịnh Lan thật sự đói bụng, ăn như gió cuốn mây tan, quên sạch vị trí mình đang ngồi. Còn Cố Khinh Âm đang bị thương, người ngồi cạnh lại là Ngụy Lãnh Nghiêu, cho dù hắn luôn nói chuyện với quan viên Lại bộ, không chú ý tới nàng, cũng khiến nàng không thoải mái. Vả lại trên bàn tiệc, từ trước đến nay nàng ăn rất ít, gắp hai ba miếng là không động đũa nữa.

"Cố đại nhân, ăn nhiều chút, món vịt phù dung này không tệ, nếm thử xem." Minh Tiêu Hạc cười khẽ, gắp một miếng thịt vịt bỏ vào bát của Cố Khinh Âm.

Cố Khinh Âm ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Minh Tiêu Hạc, lại nhìn miếng thịt vịt trong bát, không biết ăn thế nào.

Tất cả quan viên Lại bộ chỉ lo đàm luận triều chính công vụ với Ngụy Lãnh Nghiêu đều quay ra nhìn Minh Tiêu Hạc và Cố Khinh Âm mấy lần.

Trong lòng đám quan viên của Lại bộ đều biết rõ chuyện của các nữ quan trong triều. Ai lấy sắc thu phục người, ai có vài phần bản lĩnh thật sự, ai có thể lập thành tích, Kỳ Uẩn Hành đã nhìn rõ. Đương nhiên, những trưởng quan ngày thường lén lút phóng túng thế nào, thì lúc này cũng phải giả bộ đạo mạo trang nghiêm.
C266: Đùa giỡn trước mặt mọi người

Có ai là không biết bối cảnh của Cố Khinh Âm, nàng là một trong số ít nữ quan có thể khiến Kỳ Uẩn Hành công nhận, nhưng thái độ của Minh Tiêu Hạc đối với nàng hình như...... Lẽ nào......

Kỳ Uẩn Hành lập tức tằng hắng một cái, "Minh đại nhân đối xử với cấp dưới đúng là không tệ."

Minh Tiêu Hạc cong môi cười nhẹ, "Kỳ đại nhân, cũng phải xem người đó là ai chứ. Cố đại nhân có năng lực trác tuyệt, quả san sẻ cho ta không ít sự vụ của Ngự Sử đài. Tất nhiên ta cũng phải có vài phần kính trọng với nàng."

Mấy câu nói của hắn như là lời giải thích, nhưng ánh mắt người khác nhìn Cố Khinh Âm càng thêm ái muội.

Mặt Cố Khinh Âm nóng như lửa đốt, lúc trước đúng là nàng và Minh Tiêu Hạc phối hợp xử lý công vụ cũng không tệ. Nhưng thật sự lúc này nàng không rõ hắn nói như vậy trước mắt bao người rốt cuộc là vì chuyện nào.

"Cố đại nhân sao không ăn?" Minh Tiêu Hạc như hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt xung quanh, chỉ nhìn nàng, "Không thích thịt vịt à? Vậy nếm thử món tứ hỉ trân châu này xem." Một miếng cá viên trắng trắng mềm mềm được đặt vào bát của nàng.

Cố Khinh Âm thở sâu, nhấc đũa lên, bỏ cả miếng thịt vịt và cá viên vào trong miệng, hàm hồ nói: "Hạ quan tạ ơn đại nhân." Ngữ khí của nàng vô cùng cung kính hữu lễ.

Minh Tiêu Hạc cười hài lòng, ôn hòa nhìn nàng, "Cố đại nhân còn muốn ăn gì thì chỉ cần nói cho ta biết là được."

Ngụ ý là còn muốn gắp thức ăn giúp nàng?! Cố Khinh Âm bị nghẹn, thở dốc liên tục. Đột nhiên có một bàn tay đặt lên lưng nàng, vỗ nhẹ một cái.

Dùng lực rất nhẹ, lòng bàn tay ấm áp xuyên qua lớp vải mỏng truyền lại da thịt nàng. Tim nàng run lên, đồ ăn trong miệng mắc ứ trong họng.

Nàng cố gắng nuốt hết thức ăn trong, thận trọng quay đầu, lên tiếng trước: "Đa tạ hảo ý của Tướng quân." Hốc mắt nàng đỏ hồng, lấp lánh hơi nước vì nghẹn.

Trên mặt Ngụy Lãnh Nghiêu không có biểu tình gì, đôi mắt sâu thẳm tựa tuyết bay sương giá, môi mỏng mím nhẹ, đường nét cằm dưới đầy lạnh lùng.

Chẳng biết tại sao, Cố Khinh Âm cảm thấy hắn đang tức giận, nhưng nàng không muốn quản cũng không muốn  nghĩ, chỉ cần hắn đừng tới trêu chọc nàng, mọi chuyện đều sẽ tốt.

Nàng thừa nhận ngay từ đầu nàng cố ngồi xuống cạnh ý Lý Tịnh Lan, cơ thể cũng hơi nghiêng về phía ấy, vì muốn giữ khoảng cách với Ngụy Lãnh Nghiêu.

Nhưng nàng lại cảm thấy có gì không đúng? Ai bảo hắn cứ dùng ánh mắt quái lạ đó nhìn nàng, khiến nàng có ảo giác như mình trở thành con mồi của hắn. Con mồi khi bị đuổi bắt sẽ trốn tránh theo bản năng, huống chi nàng cũng thật sự hơi sợ hắn.

Lý Tịnh Lan rốt cuộc cũng ăn no, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mặt Cố Khinh Âm đỏ ửng vì sặc, bèn vội vàng nói: "Khinh Âm, ăn từ từ thôi, nào nào nào, uống ngụm nước đi."

Cố Khinh Âm vội cúi đầu bưng chén trà lên uống một ngụm, cố gắng bình tĩnh lại.

Sau một khắc, nàng cảm thấy đùi trong âm ấm, có một bàn tay mạnh mẽ đang đặt ở đó.

Trong lòng Cố Khinh Âm kinh hãi, theo bản năng muốn khép chân lại, nhưng không biết làm sao bàn tay lại dùng thêm sức, không cho nàng cự tuyệt, một lớp vải quần chạm lên cánh hoa mềm mại của nàng.

Người Cố Khinh Âm đột nhiên cứng ngắc, da đầu tê dại. Nàng vội đưa tay đẩy ra, nhưng bàn tay đó cứng như bàn ủi, sức của nàng chẳng có tác dụng gì. Cánh tay đột nhiên dùng lực, đập mạnh vào mép bàn, đau đến mức nàng phải nhíu mày.

"Cố đại nhân sao vậy? Khó chịu chỗ nào ư?" Minh Tiêu Hạc ân cần hỏi.

Cố Khinh Âm lắc đầu, cố gắng tỏ ra tự nhiên, "Hạ quan không sao, chuẩn bị ăn tiếp đây ạ."

Mặc dù nói thế, nhưng bàn tay không chút kiêng nể gì kia mang lại cho nàng cảm nhận không phải vậy.

Dù nàng cố gắng trấn định, hai chân dùng hết toàn lực khép lại, tư thế ngồi đoan trang đến mức người xung quanh đều không thể bắt bẻ, nhưng những ngón tay thon dài kia đã xâm nhập vào trong u cốc mềm mại của nàng, vuốt ve khe hở nhỏ.

Cố Khinh Âm chống tay lên bàn, đầu ngón tay trắng bệch, cố gắng nhìn mặt mọi người. Mấy viên quan của Lại bộ vẫn đang trò chuyện với Kỳ Uẩn Hành, Lý Tịnh Lan đặt chén trà trước mặt nàng, rồi lại bắt ăn uống ngấu nghiến. Minh Tiêu Hạc cũng từ từ thưởng thức món ăn, lúc nhìn qua còn khẽ cười một tiếng với nàng, trong mắt như có điều suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro