C267-268-269:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C267: Khoái cảm cấm kỵ

Vì để che giấu, Cố Khinh Âm cố gượng cười đáp lại Minh Tiêu Hạc.

Nụ cười kia như đọng trên mặt, cứng ngắc, mất tự nhiên. Nàng âm thầm nghiến răng mắng Ngụy Lãnh Nghiêu, sao hắn có thể làm chuyện này với nàng trước mắt bao người?!

Nàng đang tham gia đánh giá thành tích; nếu truyền ra bất kỳ tin đồn không tốt, hay làm chuyện vượt quá khuôn khổ, đều sẽ bị hủy bỏ tư cách tham gia ngay lập tức.

Thần kinh nàng căng lên, tim nhảy loạn, tất cả lực chú ý đều tập trung ở dưới thân. Chính vì vậy mà nàng càng cảm nhận rõ hơn đầu ngón tay hắn linh hoạt tiếp xúc với nơi riêng tư của nàng thế nào, trêu chọc chỗ đó ra sao.

Mỗi bàn ăn trong thiện sảnh đều được phủ bằng một tấm khăn màu đỏ thẫm to rộng, bốn góc khăn gần như chạm đất, cho nên Ngụy Lãnh Nghiêu mới hành động liều lĩnh như vậy. Nếu người khác không nhìn kỹ, chắc chắn sẽ không phát hiện được phong cảnh kiều diễm dưới gầm bàn.

Nhưng dù như thế Cố Khinh Âm vẫn không dám cử động mạnh, sợ khiến nhiều người chú ý. Nàng buộc phải nhẫn nhịn, trông ngóng có người mau rời khỏi bàn, mau chóng chấm dứt bữa tiệc khó chịu nổi này.

Trong lòng nàng đầy quyết tâm, nhưng thân thể nhạy cảm bị hắn khiêu khích bắt đầu có phản ứng. Bụng nàng khô nóng căng trướng, quần lót cũng bắt đầu ẩm ướt.

Hơi thở của nàng dần dồn dập, răng cắn lên cánh môi, dù nàng có trốn tránh thế nào cũng không thể thoát khỏi sự xâm nhập của hắn. Nàng xấu hổ liếc nhìn Ngụy Lãnh Nghiêu, khuôn mặt ửng hồng.

Nàng muốn thoát khỏi hắn, muốn kêu to lên, muốn phản kháng. Nhưng trong trường hợp này, cách tốt nhất là nhẫn nại và dàn xếp ổn thỏa.

Nàng trừng mắt nhìn, cứ như muốn chọc thủng một lỗ trên mặt hắn vậy.

Góc nghiêng của Ngụy Lãnh Nghiêu cũng vô cùng tuấn tú, đường nét như điêu khắc. Như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn quay mặt lại, hé môi mỏng hé mấp máy hai chữ rồi nhanh chóng quay mặt đi. Ở phía dưới, đầu ngón tay hắn dùng sức nghiền ép hoa hạch yếu ớt của nàng.

Cố Khinh Âm thiếu chút nữa đã kêu lên thành tiếng, không chỉ vì nơi mẫn cảm bị kích thích bất ngờ, mà còn bởi nàng hiểu hắn vừa nói gì. Hắn nói: "Ướt rồi".

Sao hắn có thể nói trắng ra như thế trước mặt mọi người, thậm chí quan viên Lại bộ còn đang ngồi ngay bên cạnh. Trong đầu nàng lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ là phải đứng lên và cho hắn một cái tát thật mạnh.

Nhưng nàng không làm vậy, bởi vì nàng chẳng có cách nào phản kháng được Ngụy Lãnh Nghiêu. Và điều làm nàng thêm hoảng sợ chính là trong tích tắc đó, nàng lại cảm thấy một loại khoái cảm cấm kỵ, cảm giác chưa bao giờ có đấy nhanh chóng lan ra xương cốt tứ chi, khiến nàng chẳng thể chống đỡ.

Lẽ nào nàng thật sự dâm đãng trời sinh?! Nàng vô cùng khiếp sợ, bối rối đánh rơi cả đũa.

Ngụy Lãnh Nghiêu thấy thế, chậm rãi khom lưng xuống, dán sát môi bên tai nàng, thì thầm: "Tách ra." Giọng nói của hắn trầm thấp từ tính, dẫn dụ mê hoặc. Hơi thở ấm áp của hắn lướt qua khiến vành tai nàng đỏ rực, toàn thân run lên, hai chân mềm nhũn.

Trước khi nàng kịp phản ứng, bàn tay kia đã nhanh chóng cởi quần lót của nàng ra, lướt qua vùng bụng mềm mại đến hoa khâu đầy đặn, vòng qua cánh hoa yếu ớt, chạy thẳng đến cửa huyệt ẩm ướt.

Cố Khinh Âm không kiềm chế nổi nữa, phát ra một tiếng ngâm nga, sau đó vội ho khan hai tiếng để che giấu. Nàng hơi ngẩng đầu lên, may mà không có ai chú ý tới động tĩnh chỗ này.

Ngụy Lãnh Nghiêu mặt không biểu tình nhặt chiếc đũa rơi đặt lại lên bàn, ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt sáng long lanh như hổ phách của Minh Tiêu Hạc.

Minh Tiêu Hạc nở nụ cười, cố ý làm rơi đôi đũa trong tay ngay trước mắt Ngụy Lãnh Nghiêu, còn hết sức khoa trương kêu một tiếng: "Ah nha, đũa của ta cũng rơi mất rồi." Ngay sau đó, hắn nhanh chóng khom lưng, vén khăn trải bàn lên, nhìn về phía Cố Khinh Âm.

Cố Khinh Âm mặc triều phục màu hồng, vạt áo và ống tay áo đều thêu hoa văn chìm. Lúc này Minh Tiêu Hạc nhìn thẳng vạt áo kia hơi lay động, những đường thêu tinh xảo trên đó cũng như chuyển động theo.

Hắn nhìn đến sững sờ, lưng đột ngột tê rần, tay trong nháy mắt không còn cảm giác.

Hắn thất kinh, ngã ngồi dưới đất, đầu đập vào góc bàn.

Mấy viên quan Lại bộ thấy hắn như vậy đều rất kinh ngạc, vội hỏi nguyên do. Minh Tiêu Hạc ấp úng nói là tay bị co giật, Kỳ Uẩn Hành liền phái hai tiểu quan đỡ hắn về phòng.
C268: Dục niệm của hắn

Cố Khinh Âm định thừa dịp hỗn loạn để thoát khỏi sự kiềm chế của Ngụy Lãnh Nghiêu, ai ngờ vừa đứng lên thì quần lót lại tuột xuống, nàng trở tay không kịp, bị Ngụy Lãnh Nghiêu kéo trở lại ghế ngồi.

"Ăn xong rồi đi." Giọng điệu của hắn trầm thấp, từ tính.

Cố Khinh Âm tới nông nỗi này nào còn muốn nghe hắn nói nữa, đang muốn gạt tay hắn ra thì nghe thấy mấy viên quan Lại bộ nói: "Đúng đúng đúng, Cố đại nhân, lát nữa còn có nho do Thánh Thượng đặc biệt phái người trong cung mang tới. Đây là trân phẩm Tây Vực tiến cống, nếm thử rồi hãy đi."

Thân dưới của Cố Khinh Âm không còn gì che chắn, quần tuột đến đầu gối, nếu không phải vạt áo của triều phục đủ dài thì nàng còn mặt mũi nào tiếp tục ngồi đây? Nho hay đào cũng chẳng lọt nổi vào tai nàng?

Nàng chưa bao giờ gặp chuyện nhếch nhác thế này, hai mắt cay cay, phải hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh: "Chắc là Minh đại nhân rất khó chịu, để hạ quan đi xem thử."

Nàng muốn rời khỏi nơi này, lập tức, ngay lập tức!

"Cố đại nhân, " Ngụy Lãnh Nghiêu nhìn nàng, nói: "Minh đại nhân đã có người chăm sóc."

Cố Khinh Âm liếc nhìn Ngụy Lãnh Nghiêu, răng cắn chặt môi, mắt long lanh ánh nước.

Lúc này Lý Tịnh Lan nhẹ nhàng chen lời, "Tướng quân, buổi sáng Cố đại nhân đi đứng không cẩn thận nên bị thương, thân thể cũng không thoải mái."

Ngụy Lãnh Nghiêu lạnh lùng liếc nhìn Lý Tịnh Lan một cái, chốc lát sau, lạnh lùng nói: "Vậy cô đỡ Cố đại nhân ra ngoài đi."

Cố Khinh Âm như trút được gánh nặng, vội kéo quần lên, thận trọng đứng lên, chỉ lo sơ ý một chút là quần sẽ lại tuột xuống.

May mà Lý Tịnh Lan đi cạnh nàng, những người khác chắc sẽ không chú ý tới tư thế đi kỳ quặc của nàng đâu.

Hai người ra khỏi cửa phòng không bao lâu, Cố Khinh Âm đang muốn tìm lý do rời đi để chỉnh trang lại quần áo, không ngờ lại nghe Lý Tịnh Lan nhỏ giọng gọi: "Tướng quân."

Tim nàng đập bịch một cái, vừa quay người lại đã thấy Lý Tịnh Lan đang dùng tay ra hiệu. Nàng chưa kịp nhìn rõ dấu hiệu đó có ý nghĩa gì thì bất ngờ bị kéo vào trong một gian phòng chật chội.

Gian phòng này trước kia dùng cho các ca cơ thay y phục trước khi lên biểu diễn, nằm ở góc cua của thiện sảnh nên không ai chú ý.

Thân thể Cố Khinh Âm bị ép mạnh vào ván cửa, một hơi thở mát lạnh phả vào mặt. Khi đôi mắt u lam băng lãnh của Ngụy Lãnh Nghiêu vừa xuất hiện trước mắt, cũng là lúc đôi môi mềm mại của nàng bị hắn chiếm giữ.

Ngụy Lãnh Nghiêu hôn nàng dồn dập, gần như khiến nàng ngạt thở, không chút dịu dàng, cũng chẳng rảnh thưởng thức cánh môi kiều diễm của nàng. Hắn cạy mở hàm răng của nàng, đưa đầu lưỡi tiến thẳng vào trong thăm dò, quyến rũ cái lưỡi thơm tho của nàng.

Hắn đuổi theo nàng, bá đạo cường thế, bức nàng đến khi không thể lui được nữa, chỉ có thể mặc cho hắn làm bậy.

Hơi thở của hắn ngày càng nặng nề, hai tay dùng sức kéo nàng vào trong ngực, hôn nàng điên cuồng như hận không thể nuốt nàng vào bụng.

Dung nhan thanh lãnh của hắn dần nhiễm màu sắc dục, dục vọng bị niêm phong đã lâu kêu gào như mãnh thú muốn phá song sắt xông ra ngoài.

Hắn nhớ nàng. Trong bao nhiêu đêm không ngủ được, hắn muốn có nàng đến điên cuồng, nhưng lại chỉ có thể tự giải tỏa dục vọng.

Nhưng, sao có thể đủ được!

Chính hắn cũng không thể giải thích vì sao, rõ ràng đã giải được cổ độc, không còn bị nhục dục trói buộc, nhưng lại trúng một loại độc khác tên là Cố Khinh Âm.

Đối với hắn, Cố Khinh Âm đúng là có chút khác biệt. Hắn cũng đã biết điều này từ lâu, chỉ là không nghĩ rằng "khác biệt" này lại sâu sắc hơn hắn tưởng nhiều.

Hắn không phải người tùy tiện gặp ai là yêu, nhưng tình cảm mãnh liệt thế này tuyệt đối không phải tự dưng mà có, chắc chắn phải có nguyên nhân. Trong lúc suy tư, hắn nghĩ đến tình ti triền.

Hắn tra hết những y dược điển tịch có thể tìm được, mới tìm thấy được một câu giải thích về tình ti triền trong một quyển sách cổ.

Tình ti triền không phải độc, đương nhiên cũng không có giải dược, người trúng tình ti triền sẽ nảy sinh tình cảm với người đầu tiên giao hợp với mình. Theo thời gian tình cảm đó sẽ ngày càng sâu sắc, tương tư thấu xương, không thể thoát khỏi.

Lúc biết được, hắn bán tín bán nghi, còn thử chạm vào nữ nhân khác, nhưng một chút hứng thú cũng không có, đành cười khổ trong lòng.
C269: Lý do của hắn

Trong nụ hôn triền miêng, nóng bỏng của hắn, Cố Khinh Âm như bị cướp hết thần chí. Sự phản kháng của nàng chẳng là gì khi đối diện với hắn.

Dù tức giận, dù cảm thấy nhục nhã, nhưng thân thể mảnh khảnh mềm mại của nàng vẫn dán sát vào cơ thể nóng rực của hắn, như người sắp chết chìm bắt được một khối gỗ nổi, phải bám chặt lấy.

Mỗi lần nàng sắp không thở nổi, hắn sẽ lui ra, để nàng hít thở, sau đó tiếp tục cướp đoạt như cuồng phong bão táp.

Đầu Cố Khinh Âm như nổ vang, khóe môi tràn ra những tiếng ngâm nga tinh tế. Thoáng chốc, răng hắn lại cắn lên môi nàng, trong cảm giác tê dại và nhói đau, nàng giật mình nhận ra mình đã bị dẫn dụ, dần dần rơi vào tay giặc. Cơn nóng dâng trào trong cơ thể nàng, xuân thủy róc rách tuôn ra dưới hạ thân.

Lòng bàn tay Ngụy Lãnh Nghiêu áp vào ngực nàng, hơi nóng từ nơi đó cách lớp triều phục truyền thẳng tới nơi đẫy đà của nàng. đầu v* nhạy cảm cương lên, đứng thẳng dưới lớp áo lót, run rẩy theo theo từng chuyển động ma sát rất nhỏ từ lòng bàn tay hắn.

Môi hắn rời khỏi môi nàng, lướt tới bên tai, đưa đầu lưỡi liếm láp vành tai xinh xắn của nàng,  để hơi thở nặng nhọc phả thẳng vào gáy nàng......

Bỗng nhiên, nàng cắn mạnh lên vành tai hắn, cơn đau bất ngờ kéo tới, khiến Ngụy Lãnh Nghiêu không thể không buông ra nàng.

Trong đôi mắt u lam là hàn ý lạnh thấu xương, hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, lạnh lùng nói: "Nàng cắn ta?"

"Ngụy Lãnh Nghiêu, là ngài ép tôi." Cố Khinh Âm ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp dần khôi phục sự tỉnh táo, "Vừa rồi ngài làm nhục tôi như vậy, bây giờ lại còn định tiếp tục bức ép tôi sao!"

Ngụy Lãnh Nghiêu nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng lại gần, cong môi cười: "Làm nhục? Nàng biết cái gì là nhục sao?!" Hắn cố tình hạ thấp giọng, nhưng lại khiến toàn thân nàng phát run.

Trên người hắn có khí chất sát phạt làm người ta sợ hãi, đó là thứ nàng chưa bao giờ nhìn thấy ở những người khác, nhất là giờ phút này, ánh mắt băng hàn của hắn đủ để khiến nàng phải lùi bước.

Cố Khinh Âm cố gắng giãy giụa nhưng cũng chỉ phí công, tay như bị như gông cùm xiềng xích, không nhúc nhích được.

Đôi môi nàng bị hắn hôn đến sưng đỏ như muốn nhỏ máu, run rẩy nói: "Trước mặt mọi người, ngài đối xử với tôi như vậy....."


"Vậy nên nàng cắn ta, nàng không thoải mái, cũng không cho ta thoải mái." Hắn nói nhỏ.

Hắn đặt tay nàng vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi từ từ đưa lên miệng, há miệng ngậm lấy một ngón tay nàng, nhẹ nhàng mút vào, đôi mắt u lam bình tĩnh nhìn nàng.

Tay đứt ruột xót, cảm giác tê dại nhanh chóng từ đầu ngón tay lan ra toàn thân, khiến tim nàng run lên.

"Ngài buông ra!" Nàng muốn rút ngón tay về vì cảm giác bị người khác mút tay thật sự khó chịu.

Hắn nghe vậy bèn buông ngón tay kia ra, nhưng lại ngậm lấy ngón trỏ, ánh mắt cố định trên mặt nàng, nhẹ nhàng nói: "Ta nhớ nàng."

Vì tình cũng được, vì độc cũng được, muốn nữ nhân trước mắt này mới là cảm thụ chân thật nhất của hắn.

Cố Khinh Âm ngẩn ra, toàn thân phát run, "Ngài cho rằng đây là lý do ư?"

Hắn chậm rãi giơ tay nàng lên, áp vào má mình, tay kia du hành trên eo nàng. Hắn nhìn nàng, trán áp vào trán nàng, "Chưa đủ, nhưng cũng được coi là lý do tốt." Tay hắn lướt xuống xoa nắn mông nàng: "Nàng có thể tuỳ tiện khiến ta cương cứng, ta cũng muốn làm nàng ướt đẫm, dù là ở đâu, cũng chỉ được vì ta......"

Giọng hắn rất nhỏ, âm sắc trầm trầm, nhưng mỗi chữ đều khiến lòng nàng chấn động. Khoảng cách càng gần, Cố Khinh Âm càng cảm nhận được kích cỡ kinh người của nơi đó, đỉnh chóp nóng bỏng chĩa thẳng vào bụng nàng.

"Nàng đúng là không khiến ta thất vọng." Hắn lại hôn lên môi nàng, vạn phần dịu dàng, mê hoặc, dụ dỗ.

Mặt Cố Khinh Âm đỏ rực, thở dồn dập, hai tay làm cách nào cũng không thể đẩy hắn ra dù chỉ một phân.

Dục vọng nóng rực của hắn càn rỡ vuốt ve bụng nàng, còn giọng nói từ tính của hắn bất ngờ vang lên: "Nếu đã ướt rồi, lẽ nào nàng không muốn ân ái với ta sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro